Định Mệnh Trái Ngang Anh Yêu Em!

Chương 139: 139: Mạc Thiên Nhật Dạ Tìm Đến





Về đến nhà cô nhận được điện thoại của Cận Trịnh.

Lúc đầu cô không định bắt máy nhưng nhớ rằng tên giám đốc Tập đoàn TYU này là đối tác thân quen của cô! à không của công ty.

Người ta đã muốn mời cô đi ăn cô cũng không thể nói từ chối.

Vả lại còn gọi vào số riêng của cô thì cô biết đường nào từ chối
Nghĩ như vậy cô liền nói địa chỉ nhà của mình cho anh ta đến đón.

Nửa tiếng sao,điện thoại reo lên lúc đó cô đang ngồi làm việc trên bàn không để ý đến thời gian.

Nhìn số di động hiển thị trên màn hình cô xém nữa đã quên bén cuộc hẹn lúc chiều nay.

Cô vội bắt máy nói" Cận Tổng,anh đến rồi sao?"
" Tôi đang ở dưới cổng khách sạn.

Không biết có tiện lên nhà cô không?"
" Tôi chưa dọn dẹp nhà cửa gọn gàng,không tiện lắm"
Cận Trịnh cười nhẹ đáp" Không sao,nếu có đồ nào cô không dọn được tôi có thể giúp.

Bây giờ trời sáng tôi cũng không làm gì được cô"
Chứ trời tối chưa chắc anh làm gì được!
Ánh Nguyệt không có ý định cho anh ta lên nhà vả lại cô là phụ nữ ở nhà một mình.

Nam nữ thọ thọ bất tương thân bị người ta nhìn thấy cũng không nên.

" Không cần đâu,nếu đồ nặng đã nhờ nhân viên khiêng dùm rồi.

Không cần anh lên đây tôi xuống liền"
Nói rồi cô nhanh chóng cúp điện thoại.

Một lúc sau,Cận Trịnh thấy bóng dáng mảnh mai của Ánh Nguyệt đi xuống.

Hôm nay cô mặc áo thun và quần đen khá đơn giản nhưng nhìn sơ cũng biết là đồ đắt tiền.

Ánh Nguyệt mỉm cười,khách sáo chào Cận Trịnh" Xin lỗi Cận Tổng,đã để anh chờ lâu"
Cận Trịnh lắc đầu tỏ ý không có gì,anh ta cười đáp" Cô đừng khách sáo như vậy.

Cuối tuần làm phiền cô tôi mới là người cần phải xin lỗi"
Ánh Nguyệt gật đầu,được Cận Trịnh mở cửa ghế lái phụ,cô nhanh chóng vào trong.

Trên đường đến nhà hàng cô và Cận Trịnh có nói với nhau về hạng mục sắp tới và sự phát triển của ngành bất động sản bây giờ.

Dường như cô và anh cũng không có quá nhiều sở thích giống nhau nên chỉ nói về công việc.

Mà đây cũng là lý do anh ta có thể mời được Ánh Nguyệt đi ăn.


Vào nhà hàng Cận Trịnh chọn một chỗ ngồi khá khuất người.

Như vậy vừa đúng ý cô.

Vào chỗ ngồi chưa kịp lựa món thì giọng nói của một người phụ nữ vang lên" Tiểu Trịnh,đây là ai vậy?"
Ánh Nguyệt quay qua nhìn cô gái đang đứng trước mặt.

Mái tóc cô gái kia màu nâu,khuôn mặt xinh đẹp có chút Tây còn gu ăn mặc thời thượng nhìn cứ tưởng người nổi tiếng.

Nhưng sao cô gái đó kêu Cận Trịnh là Tiểu Trịnh?
Đây là chính thất đi bắt gian hay bạn gái cũ tình cờ gặp lại?
Ánh Nguyệt nhìn Cận Trịnh như muốn hỏi cô gái này là ai.

Chưa đợi Cận Trịnh trả lời cô gái kia lại nói tiếp" Tiểu Trịnh,đừng nói đây là bạn gái cậu đấy nhá?Ôi trời đất ơi! Em trai tôi cuối cùng cũng thoát khỏi kiếp độc thân! Người làm chị đây mừng thay cho cậu,lát nữa phải về báo lại với mẹ mới được" Nói xong cô gái kia lại nhìn Ánh Nguyệt với ánh mắt dò xét nói tiếp" Nhưng sao cậu lại may mắn đến vậy chứ! Cô gái này thật sự quá xinh đẹp! Chị chỉ sợ em không thốt kịp thì sẽ có người khác giành liền.

Ha ha, em trai của chị thật là nhanh tay.

Nhưng có điều cô gái này là ai?"
Ánh Nguyệt và Cận Trịnh nhìn cô gái trước mặt
với hàng nghìn dấu chấm hỏi.

Ánh Nguyệt nhếch nhẹ môi nhìn Cận Trịnh như muốn anh giải thích.

Dưới khuôn mặt áp bức của Ánh Nguyệt dù cô đang cười nhưng ánh mắt tràn đậy sự nguy hiểm.

Chỉ sợ chị anh ta còn nói xằng bậy vài câu nữa thôi sẽ bị bóp chết ngay lập tức.

Dường như cô gái kia vẫn chưa biết mình nói sai gì vẫn cứ luyên huyên mãi" Tiểu Trịnh,không lẽ em không định giới thiệu cho chị của em biết? Mau mau,chị muốn là người biết đầu tiên!"
Cận Trịnh bất lực nhìn cô chị gái trước mặt lúc này mới lên tiếng" Chị Cận An,chị bớt lại một chút giúp em.

Đây là Tổng giám đốc Ánh Nguyệt Tập đoàn Dạ Nguyệt là đối tác làm ăn của em.

Chị đừng dọa người ta chạy mất chứ!.

Sống ở Pháp từ nhỏ không lẽ chị chưa bao giờ nghe danh cô ấy!"
Cận An nghe Cận Trịnh nói vậy thì nhanh chóng ngậm mồm lại nhìn Cận Trịnh rồi lại nhìn Ánh Nguyệt.

Lúc này Ánh Nguyệt mới nhìn Cận An, sợ rằng chị ta còn chưa tin, nên dịu dàng mỉm cười nói" Chào chị,em là Ánh Nguyệt Tổng giám đốc Tập đoàn Dạ Nguyệt và không có bất kỳ quan hệ tình cảm nào với Cận Tổng.

"
Cận An "! "
Cận Trịnh "! "
Nói như vậy có quá thẳng thắn không!
Cận An biết lúc nãy mình đã thất thố nên áy náy nhìn Ánh Nguyệt đáp" Xin lỗi Giám đốc Ánh Nguyệt,do em trai tôi đã ế quá lâu.


Người làm chị gái như tôi phải nôn nóng hay em trai.

Không ngờ đây là sự hiểu lầm.

Mong Tổng giám đốc Ánh Nguyệt bỏ qua"
Lúc này Cận An mới nhớ ra người làm mưa làm gió ngành bất động sản thế giới.

Tổng giám đốc Ánh Nguyệt.

Nữ doanh nhân quốc tế mà mấy hôm trước cô đọc báo còn phải ngưỡng mộ kêu lên vài tiếng cảm thán.

Không ngờ trái đất lại tròn vậy.

Nhân vật nổi tiếng này lại là đối tác của em trai cô!
Ánh Nguyệt mỉm cười lên tiếng" Không có sao,cũng chỉ là sự hiểu lầm.

Nếu là người khác nhìn vào cũng sẽ hiểu lầm như vậy,tôi không để ý.

"
Nghe vậy Cận An thở phào nhẹ nhõm.

Đột nhiên cô cảm nhận được rằng mình xém làm gì có lỗi với em trai mình rồi.

Thấy không khí ở đây thật nghẹt thở cô nói mình có việc phải đi trước rồi nhanh chóng chuồn lẹ.

Ánh Nguyệt thấy Cận An hốt hoảng mà chạy đi thì bật cười nhìn Cận Trịnh nói" Chị của anh dễ thương quá.

Nếu có cơ hội thì giới thiệu với tôi"
Cận Trịnh cũng mỉm cười nhận thấy Ánh Nguyệt không tức giận vì lúc nãy chị gái mình nói bậy,anh ta lên tiếng" Nếu cô không chê chị tôi phiền thì giới thiếu lúc nào chẳng được.

Chị ấy là Cận An chị gái tôi.

Từ nhỏ đã qua Pháp sống,sớm đã trở thành người Pháp luôn rồi.

Lâu lâu chị tôi mới về nước,chắc hôm nay lại có hẹn với bạn bè trùng hợp thì gặp tôi và cô ở đây.

Thật tình lúc nãy chị tôi cũng không cố ý chỉ là thấy tôi đi ăn cùng một người phụ nữ,mừng quá nên nói năn xằn bậy.

Mong cô đừng vì thế mà lạnh nhạt với tôi"
Ánh Nguyệt uống một ngụm nước gật đầu" Tôi không để ý nhiều dù gì chị của anh cũng không biết quan hệ của anh và tôi.

Nhưng tôi nghĩ anh cũng nên tìm người mà bên cạnh chăm sóc đi.

Còn bây giờ chúng ta bàn việc được chưa?"

Vừa bàn công việc vừa ăn cũng mất một lúc.

Cận Trịnh ra ngoài lấy xe còn cô thì ở trong nhà hàng đợi.

Bỗng ánh mắt cô chợt nhìn thấy chiếc Ghost màu đen thoáng qua tầm mắt cô.

Mạc Thiên Nhật Dạ cũng ở đây?
Vốn bản tính cô tò mò, mà tò mò phải tìm được câu trả lời.

Cô bước lại gần nhân viên ở gần đó hỏi" Cho hỏi,bàn ở sát bên tôi lúc nãy là ai ngồi vậy?"
Bàn ăn của cô ở góc khuất nên cô khó nhìn thấy,nhưng đối diện của bàn cô cũng có một bàn khác nhưng cô không để ý lúc này mởi để ý.

Nhân viên phục vụ nhìn cô đáp" Ý cô nói là Ngài Mạc à? Ngài ấy đã đi khoảng chừng mười phút trước rồi.

Nếu cô muốn gặp ngài ấy phải để lần sau quá,lâu lâu ngài ấy mới đến đây.

"
Mạc Thiên Nhật Dạ thật sự ở đây?
Mà còn ngồi kế bên bàn cô?
Vậy cuộc trò chuyện lúc nãy chắc cũng đã vào tai Mạc Thiên Nhật Dạ không sót một chữ rồi nhỉ?
Ánh Nguyệt cảm ơn nhân viên rồi nhanh chóng bước ra ngoài,Cận Trịnh đã đợi ở xe từ lâu.

Vào trong Ánh Nguyệt nhìn Cận Trịnh khách sáo nói" Xin lỗi, do tôi phải vào nhà vệ sinh"
Cận Trịnh nhìn cô đáp" Cô chưa thắt dây an toàn"
Ánh Nguyệt nhìn qua định lấy tay thắt dây thì Cận Trịnh đã thắt dây dùm cô.

Khuôn mặt Cận Trịnh sát bên cô nếu người ngoài nhìn vào sẽ tưởng cô và anh ta đang hôn nhau.

" Tôi khá khát nước không biết trên xe anh có nước không?"
" Cô xem ở dưới chân có không"
Ánh Nguyệt cúi xuống tìm lúc này Cận Trịnh cũng cúi xuống cả hai ngước lên cùng lúc,khuôn mặt sát bên nhau.

Chóp mũi đã chạm vào nhau nhưng không biết sau môi của cả hai vẫn còn xa nhau vài li mới tới.

Quay trở lại chỗ Cận Trịnh khởi động xe nhanh chóng trở cô về.

Dù lúc nãy chỉ là sự cố nhưng không khí trong xe vẫn ngột ngạt đến lạ.

Ánh Nguyệt nhìn ra ngoài cửa sổ xem như chuyện vừa rồi chỉ là sự cố nhưng cô và anh ta môi cũng chưa chạm nhau không đáng để bận tâm.

Khác với Ánh Nguyệt vẫn bình tĩnh tim Cận Trịnh đập rất nhanh.

Đây có thể là lần đầu tiên anh ta gần phụ nữ đến vậy.

Mà đó lại là người phụ nữ mà anh ta thầm thương mấy năm.

Cảm xúc thật sự quá khó kìm chế.

Đến cổng tiểu khu Ánh Nguyệt bước xuống cảm ơn anh ta rồi đi lên nhà.

Không biết có phải xui xẻo hay không mà tối nay lại cúp điện.

Hành lang tối đen chỉ có một mình cô bước đi về phía trước.


Khu nhà cô thật ra có rất ít hộ gia đình.

Đa số là ở một mình hay thiếu thốn lắm mới ở đây.

Còn cô chọn ở đây là do ở đây yên tĩnh.

Cô không sợ cướp tiền càng không sợ cướp sắc.

Vì nếu tên nào não tàn muốn chầu Diêm vương thì cô cũng không ngại cho tên đó vài chiêu.

Bỗng tiếng bước chân đằng sau lưng vang lên.

Ánh Nguyệt trợn mắt dù không sợ nhưng trong lòng cũng không thoải mái gì.

Cô vẫn bước đi về phía trước tiếng bước chân vẫn ở phía sau.

Ánh Nguyệt hít thở sâu vẫn cố trấn tĩnh bản thân bước về phía trước.

Đến tầng của mình cô dóc sức chạy thật nhanh về nhà xem như tên đó không tồn tại.

Đứng trước cửa nhà cô thở ra hơi định dùng ánh sáng yếu ớt mà lục tìm chìa khóa.

Đột nhiên cánh tay cô bị ai cầm lấy.

Cả cơ thể cô bị một lực đẩy.

Cả người cô bị một cánh tay mạnh mẽ ôm vào.

Ánh Nguyệt định đẩy người kia ra thì mùi hương quen thuộc khiến cô ngừng lại.

Ánh Nguyệt ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt" Mạc Tổng,anh bị điên à? Anh đến đây ôm tôi làm gì?"
Mạc Thiên Nhật Dạ nhìn cô,một lúc sau mới nói" Em kêu tôi là gì?Mạc Tổng?"
Ánh Nguyệt không hiểu ý anh bèn lên tiếng" Mạc Tổng,anh say à?"
Ánh mắt Mạc Thiên Nhật Dạ đang dịu dàng bỗng chuyển sang tức giận anh lên tiếng" Em kêu tôi một lần nữa thử xem!?"
Ánh Nguyệt trừng mắt nhìn anh,đẩy anh ra nói" Mạc Tổng,anh say rồi,mau nhanh về nhà anh đi!"
Mạc Thiên Nhật Dạ nhìn cô nói" Sao lại kêu tôi xa lạ như vậy? Không thể kêu tên như trước được à?"
Ánh Nguyệt chợt hiểu sao anh tức giận.

Cô cười lớn đáp" Mạc Tổng,anh muốn tôi kêu anh sau đây?"
" Không thể kêu Nhật Dạ được à?"
" Không thể"
" Tại sao?"
" Vì tôi với anh không có bất kỳ quan hệ nào"
Mạc Thiên Nhật Dạ bỗng kéo mạnh cô vào lòng đáp" Không có quan hệ? Một tên râu mép em mới quen vẫn có thể hôn nhau đấy thôi?"
Ánh Nguyệt biết anh đã thấy được một cảnh hiểu lầm lúc nãy nhưng không định giải thích.

Cô lụi lại vài bước nói" Mạc Tổng,anh say rồi,chúng ta đừng đứng đây cãi nhau bị người khác thấy được không hay đâu"
" Em quan tâm người khác nghĩ gì à?"
" Không phải quan tâm người khác nghĩ gì chỉ là không muốn có bất cứ quan hệ gì với anh"
Nghe vậy Mạc Thiên Nhật Dạ kéo cô lại hôn sâu vào Ánh Nguyệt khiến cô khó thở.

Hôn xong anh trầm giọng nói" Hôn một người không thân thiết thì được còn anh thì không?Ánh Nguyệt,em như vậy là cố ý giữ khoảng cách với anh?"