Lý Thiên Nguyệt nhìn Mạc Thiên Nhật Dạ,đi lại gần anh hét lớn" Không lẽ anh không biết em làm nghề gì sao!Cấp trên giao cho em làm gì thì em phải làm việc đó chứ!Em cũng đâu có muốn như vậy.
Nhật Dạ,trong cuộc đời em chỉ thấy một việc làm sai duy nhất là giả làm Lý Thiên Nguyệt để lấy anh thôi,trong suốt thời gian chúng ta ở bên nhau tình cảm của em đều là thật lòng dành cho anh mà.
Từng lời nói trong suốt thời gian qua sống với anh đều là thật lòng,đều là một tình yêu trong sáng!"
Mạc Thiên Nhật Dạ cười khẩy,giọng nói đầy giễu cợt:" Trong sáng?Sát thủ Rose, cô nói hai từ này không biết ngượng sao?Cô lấy tôi chỉ vì thông tin mật để thực hiện lợi ích của cô mà nói tình yêu cô dành cho tôi là trong sáng sao? Có lẽ cô nên xác định rõ thế nào là cuộc hôn nhân lợi ích thế nào là cuộc hôn vì tình yêu chứ!"
Lý Thiên Nguyệt không trả lời vẫn đứng chắn trước cửa không có ý định đi ra.
" Nhật Dạ!Dù anh nói gì đi chăng nữa thì em cũng sẽ không ly hôn!Em tuyệt đối không ly hôn!"
Mạc Thiên Nhật Dạ không có ý định day dưa với Lý Thiên Nguyệt,anh cầm áo khoác ném mạnh lên so fa đi vào thư phòng,tấm lưng mạnh mẽ thẳng tắm của anh dừng lại,anh lạnh giọng nói" Dù cô có nói gì đi chăng nữa thì ý của tôi vẫn như trước.
Gần đây tôi rất bận không có thời gian giải quyết chuyện của cô.
Sẵn tiện có cô ở đây ngày mai cùng tôi đến cục dân chứng,trợ lí của tôi sẽ gửi đơn ly hôn cho cô,nhớ ký!"
Lý Thiên Nguyệt nhíu mày hét lên"Nhật Dạ!Em nói rồi, em sẽ không ly hôn!Mãi mãi sẽ không ly hôn!"
" Sát thủ Rose,cô đừng níu kéo nữa cũng chẳng có thay đổi được gì đâu,dù gì lúc đầu cuộc hôn nhân này cũng là sai lầm,chính cô là người bắt đầu thì cô cũng nên kết thúc đi" Nói rồi anh đi vào thư phòng đóng cửa lại,từ đầu đến cuối một ánh mắt của anh cũng không dành cho cô.
Mạc Thiên Nhật Dạ thật sự thay đổi đã thay đổi thật rồi.
Đó như không phải là Mạc Thiên Nhật Dạ từng là của cô mà là một người khác,cô thật sự thua thật rồi cô đã bại dưới chính tay cô.
Lý Thiên Nguyệt đi vào bếp,tự trấn tĩnh bản thân rằng do anh mới biết sự thật nên mới thái độ như vậy thôi chứ anh yêu cô lắm.
Lý Thiên Nguyệt tự lừa mình rồi lấy thức ăn từ trong túi đặt lên bàn.
Dù tài nấu nướng của cô không bằng Mạc Thiên Nhật Dạ nhưng vẫn có thể ăn được.
Cô nhanh chóng rửa rau củ rồi bắt đầu vào việc chế biến.
Lúc đầu cô còn định làm nhiều món nhưng nghĩ qua rồi lại nghĩ lại,cô làm nhiều món chưa chắc gì anh sẽ ăn.
Mười phút trôi qua,hai đĩa cơm thập cẩm hấp dẫn được dọn lên bàn.
Lý Thiên Nguyệt mỉm cười ngồi xuống ăn trước một đĩa còn đĩa còn lại thì đưa cho Mạc Thiên Nhật Dạ.
Một lúc sau,Lý Thiên Nguyệt cầm đĩa cơm đó đứng trước cửa thư phòng.
Cô biết cửa không khóa nhưng cô vẫn gõ cửa.
Gõ cả nửa ngày nhưng vẫn không có ai trả lời,cô biết Mạc Thiên Nhật Dạ nghe được nhưng không lên tiếng.
Lý Thiên Nguyệt đành mở cửa đi vào.
Mạc Thiên Nhật Dạ đang ngồi ở bàn sách chăm chú đọc tài liệu của công ty.
Nghe thấy tiếng mở cửa Mạc Thiên Nhật Dạ hờ hững nhìn ra ngoài cửa,nhìn thấy Lý Thiên Nguyệt đang bưng một đĩa cơm đi vào,anh nhíu mày nói" Chuyện gì nữa?"
Cô không biết Mạc Thiên Nhật Dạ thật sự ngốc hay là giả ngốc nhưng cô vẫn giữ khuôn mặt tươi cười nói" Nhật Dạ,lúc nãy em làm khá nhiều cơm nên còn dư anh ăn đỡ đi chắc anh cũng chưa ăn gì đâu"
Mạc Thiên Nhật Dạ không trả lời, ánh mắt anh vẫn lạnh lùng kiên định.
Lý Thiên Nguyệt biết Mạc Thiên Nhật Dạ nghe được cô nói gì nhưng không trả lời, cô cũng không hy vọng quá nhiều,cô đặt đĩa cơm xuống bàn nói:
" Anh tranh thủ còn nóng thì ăn đi,em ra ngoài trước một lúc nữa sẽ vào lấy đĩa"
" Sát thủ Rose,cô thật sự thích như vậy à? Cô thấy việc dây dưa với tôi thú vị lắm sao? Lừa gạt tôi bây giờ nói câu yêu nó hay ho lắm sao?Cô giả ngốc không hiểu hay thật sự không hiểu ý của tôi?"
Lý Thiên Nguyệt nhìn Mạc Thiên Nhật Dạ,ánh mắt chứa đầy bất lực" Nhật Dạ,em thật sự rất muốn chúng ta! "
" Chúng ta không thể như trước được! Điều đó không thể xảy ra,cô không cần phải nói nhiều điều tôi đã quyết thì cứ như vậy mà làm đi"
"Nhật Dạ!Dù gì chúng ta cũng là vợ chồng của nhau mà!Em biết cuộc hôn nhân này được tạo ra chỉ vì lợi ích nhưng tình yêu em dành cho anh là thật!Nhật Dạ,anh không thể một lần tha thứ cho em sao?!"
" Sát thủ Rose,có lẽ cô đã quá coi trọng vị trí của mình trong tim tôi!Tôi cũng giống như cô thôi,đồng ý hôn sự này chỉ vì ông nội tôi mong muốn ẩm cháu,dù gì chuyện xảy ra trong mấy tháng nay được sắp đặt vì lợi ích nhưng cũng đã xảy ra.
Nếu như cô vẫn không chấp nhận được thì cứ xem chuyện xảy ra là một giấc mơ,cô và tôi ký đơn ly hôn chúng ta không có quan hệ gì hết"
" Nhật Dạ!Anh không thể nói quên là quên được!Em cũng sẽ không xem chuyện này giấc mơ!Hôn nhân chúng ta là thật!Anh là chồng của em!Mạc Thiên Nhật Dạ là chồng của em!Em sẽ không ly hôn với anh đâu!"
Sắc mặt Mạc Thiên Nhật Dạ vẫn lạnh lùng không có ý định tranh cãi với cô,anh đáp" Tùy cô,nếu không quên được thì cô cứ sống trong hồi ức giả dối đó đi tôi không quan tâm.
Nhưng chuyện ly hôn thì chắc chắn sẽ diễn ra không phải bây giờ thì sẽ là trong tương lai,chúng ta không cần bàn nhiều về việc này.
"
Lý Thiên Nguyệt cũng không còn gì để nói cô đi ra ngoài đóng mạnh cửa lại, cô lê bước chân ngồi xuống ghế so fa.
Cơ thể mệt mỏi dựa lưng vào ghế,cả tuần nay cô cũng không rảnh rỏi gì công ty mới vừa đi vào làm việc cần nhiều thứ phải tự tay cô làm riết cả thời gian ngủ cô cũng không có.
Mạc Thiên Nhật Dạ ở trong phòng bàn tay đang lật tài liệu bỗng dừng lại anh dời mắt hờ hững nhìn đĩa cơm nhưng cũng chỉ trong giây lát.
Sáng hôm sau,Lý Thiên Nguyệt tỉnh dậy đã thấy mình đang nằm trong phòng ngủ,cô đưa mắt nhìn xung quanh.
Cô nhớ hôm qua cô nằm trên ghế so fa mà sao giờ lại nằm trên giường?
Lý Thiên Nguyệt đi xuống mở cửa ra,một người phụ nữ trung niên đi vào" Tiểu thư,người tỉnh rồi.
Cô muốn ăn gì không?"
Lý Thiên Nguyệt gỡ rối đầu nói" Tôi không đói"
Cô định đi vào phòng tắm rửa mặt cô đến công ty nhưng có một điều cô thắc mắc,cô quay lại hỏi người phụ nữ đó" Ai là người đưa tôi vào phòng?"
Lúc đầu người phụ nữ dừng lại một lúc mới nói" Là tôi.
Thấy tiểu thư nằm đó tội quá nên tôi mới dìu tiểu thư vào"
Lý Thiên Nguyệt gật đầu nói" Cảm ơn"
Đi vào phòng tắm Lý Thiên Nguyệt lấy khăn tắm và bộ bàn chải mới để sử dụng,rửa mặt tỉnh táo cô mới chợt nhớ ra một điêu.
Từ lâu cô đã là một người cảnh giác.
Khi ngủ cô cũng không ngủ quá sâu chỉ cần một tiếng động không quá lớn cô cũng thức giấc.
Vậy mà tối hôm qua bà ấy dìu cô vào phòng cô lại ngủ ngon lành.
Với lại còn biểu cảm trên mặt của bà ấy.
Không lẽ người bế cô vào là!.
.