Định Mệnh Ta Bên Nhau

Chương 8




Không biết những phụ nữ khác sẽ cảm thấy thế nào khi biết chồng mình có người đàn bà khác và có cả con riêng luôn rồi.

Còn trong tiềm thức của tôi, tôi thực sự ác độc nguyền rủa cái cô Dương Manh đó sẽ sinh non. Còn nguyền rủa đứa trẻ sinh ra không phải con của Lý Việt đấy. Thậm chí tôi từng tưởng tượng qua Dương Manh cắm trên đầu Lý Việt rất nhiều sừng.

Và một ngày như vậy đã xảy ra, nghe nói Dương Manh thật sự sảy thai. Nghe nói là vì trước kia đã từng phá thai nhiều lần, khiến tử cung bị thương. Đứa bé này đã định trước khó giữ được.

Tin này do trợ lý của Lý Việt nói với mẹ chồng, rồi mẹ chồng nói cho cụ bà Lý nghe, sau đó cụ bà Lý mới nói tôi biết. Cụ bà Lý cảm thấy tin này có thể giúp làm dịu mối quan hệ căng thẳng của tôi và Lý Việt, đúng thật cũng dịu đi đấy, khi tôi biết được tin này đột nhiên có cảm giác ăn ngon ngủ yên. Thật sự rất hài lòng.

Nhưng không có nghĩa tôi sẽ tha thứ cho Lý Việt, cũng không cho anh một cơ hội khác. Tôi biết ‘giá thị trường’ của Lý Việt, dù không có Dương Manh thì vẫn còn những cô nàng khác, tôi Ninh Quy Vãn không hề có trong kế hoạch cuộc sống của anh. Từ trường của hai người đã không đều, dù có ngoại lực thì cũng khó hàn gắn chúng tôi lại với nhau.

Sau lần chụp quảng cáo, tôi không gặp Lý Việt trong một thời gian dài.

Con gái vẫn ở cùng tôi. Mỗi ngày trước khi ngủ đều nói chuyện điện thoại với Lý Việt, liên hệ giữa tôi và Lý Việt bỗng nhiên ít hẳn đi.

Thế cũng tốt, trong cuộc sống của hai người, có hay không có người này cũng vẫn có thể sống được. Cuộc sống dường như không có thay đổi gì.

Tôi có cùng Tô Dục Mân ra ngoài dùng cơm vài lần. Anh ta nhiều lần nói muốn gặp hai đứa con của tôi, nhưng tôi không đồng ý. Người đàn ông này được xã hội mài giũa trở nên khôn khéo, cũng điềm tĩnh ít cáu kỉnh hơn trước đây, song tôi vẫn không thích anh ta nổi. Tôi thậm chí cũng không hi vọng cuộc sống của tôi có bất kì dấu vết gì của anh ta.

Cuộc sống của Lý Việt gần đây có vẻ khá tồi tệ. Thế cho nên anh đột nhiên dính con gái như sam. Mỗi lần gọi điện thoại cho tôi đều hỏi về tình hình con gái, hơn nữa vừa khéo lại luôn gọi ngay lúc tôi đang dùng cơm với Tô Dục Mân. Những điều anh hỏi đều là mấy chuyện lặt vặt của con gái. Có một lần tôi phiền chán, kêu anh cứ mời một nữ chuyên gia tư vấn luôn đi theo anh để anh muốn hỏi lúc nào thì hỏi, khi đó anh mới bớt gọi điện.

Tô Dục Mân nói: “Quy Vãn, em hiện tại không hề có tâm tư ngồi với anh. Dù chỉ ăn một bữa cơm, em cũng đều phân tâm.”

Tôi từ lâu đã quen ăn nói bộc trực thẳng thắn trước mặt anh ta. Bởi nhiều năm trước đây, Tô Dục Mân từng nói với tôi, tôi không cần phải dè dặt ở trước mặt anh ta. Muốn nói gì cứ nói, anh ta đã luyện thành khối kim cương cứng cáp, không sợ lời nói của tôi xúc phạm tới anh ta.

Vì thế tôi trả lời anh ta một cách tuyệt tình: “Tô Dục Mân, nếu như không phải vì anh giúp em mua được căn nhà ở ghềnh Lục Thuỷ, trong lòng em cảm thấy nợ anh một ân tình, em thật tình không muốn ăn cơm cùng anh.”

Tôi không phủ nhận chuyện ngày xưa tôi đã thích anh ta. Tuy nhiên, không ai có quyền yêu cầu một người đã từng tàn nhẫn tổn thương mình phải nhớ mình thật kỹ. Quá khứ đã là quá khứ, hãy cho nó qua đi. Còn tình cảm của tôi đối với Tô Dục Mân, trong khoảnh khắc anh ta quay lưng bước đi bốn năm trước đây đã định sẵn để thời gian làm phai nhoà, vỡ vụn tan tác. Khi đó, Tô Dục Mân nói, ‘Quy Vãn, em đã bên anh sáu năm, nhưng ngay cả một căn nhà anh cũng không cho em được, thật xin lỗi, em hãy quên anh đi’.

Có một khoảng thời gian, tôi đứng trên lầu dãy lớp học mà tôi từng quen Tô Dục Mân, mải miết nhìn lên bầu trời xa xăm. Tôi không hiểu được lý do chia tay của Tô Dục Mân, vì yêu tôi quá sâu đậm nên muốn tốt cho tôi, hay do bản tính phong lưu của đàn ông, có mới nới cũ, cho nên sau khi đã làm tôi sập bẫy, anh vội vàng phủi tay bỏ đi. Tôi nhìn bầu trời và gào khóc, khóc đến khi cạn khô nước mắt. Tôi tự nói với bản thân, hết rồi, hết rồi Quy Vãn à, sáu năm trước kia khi anh ta ngỏ lời yêu với mày, khi đó chắc hẳn không hề đưa mày vào kế hoạch tương lai của anh ta. Nếu không tại sao sáu năm sau lại kiên quyết chia tay như thế. Còn gì mà đau lòng chứ. Cho dù một ngày đó anh ta vinh quang trở về, cũng không được nối lại tình xưa với anh ta, nhất định không được quay lại với anh ta.

Có người nói tác động tâm lý chính là phương thuốc tốt nhất trị lành vết thương tình cảm.

Lúc tôi vô tình gặp Tô Dục Mân ở Starbucks, người đàn ông này liếc thấy tôi từ đằng xa, sau đó nhoẻn nụ cười với tôi. Lúc tôi cười đáp lại, không phải vì vui mừng khi gặp lại anh ta, mà chỉ vì tôi bỗng nhiên không nghe trái tim mình phấn khởi như chim sẻ vì anh ta nữa. Đấy, đến tình cảm còn bị thời gian thay đổi nữa mà!

“Quy Vãn, anh sắp phải trở về nước Anh rồi. Hành trình về nước lần này sắp chấm dứt, phân khu bên nước Anh còn nhiều chuyện chờ anh về giải quyết.”

Tô Dục Mân nhìn tôi và nói.

Tôi gật đầu, nâng ly, “Vậy thì tốt quá. Chúc anh sớm ngày trở về.”

Tô Dục Mân mỉm cười. Là nhìn tôi cười. Khi anh ta mỉm cười, đôi mắt chợt có gì đó lấp lánh. Anh ta nói, “Thật xin lỗi, Quy Vãn. Càng già, càng dễ xúc động hơn.” Dứt lời, anh ta nghiêng mặt nhìn dòng người hối hả trên đường. Ngón cái của anh ta lau vội dòng lệ hiện nơi khoé mắt, một giọt lệ vừa hình thành trên ngón giữa phản xạ ánh mặt trời.

Giọt nước óng ánh sắc vàng trong suốt rất đẹp, nhìn như chất chứa những vụn vỡ đau thương.

Trước đêm Tô Dục Mân xuất ngoại, trời đổ một trận mưa lớn. Đã cuối tháng mười một rồi, thời tiết dần lạnh thấu xương, mưa dù nhiều, nhưng cũng không có bão.

Đêm đó mưa rất lớn, lớn đến tê tái cõi lòng. Lý Duy Nặc và Ninh Ngôn Nặc rúc trong ngực của tôi, dù cho chúng đã ngủ say, vẫn bị tiếng mưa làm khó chịu, run rẩy không thôi.

Tô Dục Mân gọi điện thoại đến.

“Quy Vãn.” Giọng nói anh ta khàn khàn khó nghe, mưa thật sự quá lớn.”Ngày mai anh phải rời khỏi Trung Quốc.”

“Ừ. Chúc anh đi đường bình an.”

“Quy Vãn.” Anh ta ngập ngừng, “Anh muốn gặp em, có một vài lời muốn nói với em. Lần gặp mặt kế tiếp có thể vài năm sau. Hoặc cũng có thể không bao giờ gặp nhau nữa.”

“Đã hơi trễ rồi.” Tôi áy náy ngồi dậy từ trên giường, nhìn đồng hồ. Trời vừa rạng sáng, mời anh ta vào nhà quả thật không thích hợp.

“Quy Vãn, anh đang ngay dưới lầu nhà em.”

Anh ta còn nói gì đó, nhưng tôi không nghe rõ. Trời mưa sấm sét ầm ầm, tôi bực dọc đi đến trước cửa sổ, mới mở bức màn ra đã trông thấy một người đang đứng dưới ngọn đèn vàng ở gốc cây dưới lầu, Tô Dục Mân đang ngẩng đầu nhìn về phía tôi. Anh ta mặc một áo mưa to, cả người nhìn càng cô đơn hiu quạnh.

Chợt nhớ tới anh ta cũng có một căn hộ trong cư xá này, lát nữa cũng sẽ không ở lại chỗ tôi. Tôi ngượng ngùng nói: “Vậy lên đây đi.”

Tôi mang ra một ly trà, mấy dĩa đồ ăn nhẹ.

Tôi cố ý mở đèn phòng khách hết cỡ để sáng thật sáng. Đêm mưa mù sương, càng mở đèn mờ bao nhiêu lại càng khiến người ta có suy nghĩ bậy bạ bấy nhiêu, đây hiển nhiên không phải là điều tôi muốn thấy. Chí ít bốn năm trước, Tô Dục Mân cũng không phải kẻ chính nhân quân tử, giỏi nhất là tạo thủ đoạn mập mờ.

Tôi mở hết tất cả đèn trong nhà, mới quay đầu lại ngó Tô Dục Mân. Anh ta thong dong ngồi trên ghế sa lông, vuốt chén trà, đang nhìn tôi, vẻ mặt nghiền ngẫm, miệng thì tươi cười.

“Mấy năm qua chắc anh sống tốt nhỉ?” Tôi ngồi trên ghế cách xa anh ta, rồi trò chuyện.

“Tạm ổn.” Tô Dục Mân đáp, “Năm đầu tiên khá vất vả, vì phải chạy đôn chạy đáo lo chuyện kinh doanh, đến nỗi thay biết bao là giày. Khi đó lại chịu không nổi môi trường làm việc bên ấy, hay vấp phải trắc trở. Dần dần chứng tỏ được bản thân trong mắt người khác.”

Nói rồi anh ta lặng im vài giây. Anh ta dường như nhớ lại những thất bại và khoảng thời gian như người chiến sĩ xông pha chiến trường đẫm máu, nét mặt từ từ trĩu nặng.

“Em cũng thế, để chứng tỏ được bản lĩnh của mình trong mắt kẻ khác, sẵn sàng bất chấp tất cả.” Tô Dục Mân nói tiếp, nói xong lại khẽ cười. Anh bắt đầu kể những kinh nghiệm đúc kết trong những năm qua, những kẻ gian xảo máu lạnh đã từng gặp, những thành công nắm chắc trong lòng bàn tay cũng như những lúc chùn bước, rồi những sóng to gió lớn nhọc nhằn. Lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, đến khi có cuộc sống sung túc vật chất, đương nhiên phải trả qua biết bao thăng trầm, anh ta không hoàn toàn chỉ dựa vào sự may mắn.

Tôi đã đổi ba chén trà cho anh ta. Những sóng to gió lớn nghe từ miệng anh ta ngắn gọn cô đọng, có vẻ như anh ta cũng không muốn đề cập đến quá nhiều.

Tôi ý thức được nên đổi qua chủ đề thoải mái hơn.

Nhưng tôi còn chưa nghĩ ra làm sao mở miệng, Tô Dục Mân bỗng nhiên nói, “Quy Vãn, mấy năm qua, anh vẫn luôn nhớ em.”

Tình huống sau đó rất hỗn loạn. Tô Dục Mân ôm ghì lấy tôi, tôi từ chối không được, bèn thối lui về sau, ma xui quỷ khiến thế nào mà phần lưng đụng phải công tắc, ngọn đèn sáng nhất bỗng nhiên vụt tắt. Gương mặt Tô Dục Mân trong ánh đèn áp tường nhá nhem trông mơ hồ, hơi thở anh ta gần tôi trong gang tấc, nóng rực men theo đường viền cổ áo phả vào người tôi.