– Em có gì muốn hỏi? – Tường San nhìn thái độ lấm lét, thấp thỏm của Vân Khánh liền lên tiếng.
Vân Khánh ấp úng, phân vân không biết nên hỏi hay không, dù sao cũng là chuyện riêng của ba người họ, vốn chẳng liên quan gì đến cô.
Vân Khánh nhoẻn miệng cười khẽ lắc đầu.
Tường San làm ra vẻ mặt như muốn nói “thật á”. Nhìn thái độ của Vân Khánh cô thừa biết cô ấy đang thắc mắc chuyện của ba người lắm.
– Chị và anh Nam từng là người yêu. – Tường San nén thở dài nói.
Vân Khánh ngạc nhiên nhìn cô, ánh mắt như muốn hỏi điều đó là sự thật? Tường San hơi gật gật đầu.
– Hai năm trước, nếu thuận lợi bọn chị đã kết hôn, lúc đó chị chuẩn bị tốt nghiệp trở về Việt Nam.
Tường San hơi lùi người một chút, mông ngồi hờ xuống mép bàn, khoanh tay tiếp tục nói.
Vân Khánh chăm chú nghe cô ấy kể.
– Cô gái đó nói mình mang thai con của anh ấy, khi biết chuyện đó chị đã lập tức trở về ngay trong đêm chỉ để nghe một lời giải thích, vì bảo vệ cô ta và con cô ta anh ấy không giải thích, không biện bạch cho bản thân, khi đó chị hận không thể cấu xé hai người họ, khổ sở đau đớn vì bị phản bội. Chị từng có ý định tự tử. – Tường San khuôn mặt đượm buồn, khẽ cúi xuống.
– Khi anh ấy cản chị, chính tay chị làm anh ấy bị thương.
– Chắc lúc ấy chị sợ lắm đúng không? – Vân Khánh bắt đầu mếu máo trực khóc.
– Sợ? không sợ, chỉ thấy đau. Nhát dao cứa vào da thịt anh ấy như cứa vào tim chị. Chị từng nghĩ chỉ cần anh ấy nói đó không phải sự thật chị sẽ tin, nhưng anh ấy không giải thích gì cả, chỉ nói chị hãy tin anh ấy.
– Xong rồi sao nữa ạ? – Vân Khánh tò mò.
– Sau đó chị trở về Pháp, không liên lạc với ai, khoảng thời gian đó với chị còn hơn địa ngục. Rồi một ngày anh Khánh nói với chị mọi chuyện không phải sự thật, cô gái đó và đứa trẻ vốn không liên quan đến anh ấy, họ đã được sắp xếp ra nước ngoài để trốn gia đình kẻ làm cô ta có thai, lúc đó Hải Nam là bất đắc dĩ nên mới làm như thế.
– Vậy sao… – Vân Khánh ngập ngừng.
– Anh ấy không giải thích, anh ấy thà để người mình yêu tổn thương để bảo vệ người khác cũng không muốn giải thích, vì vậy chị không quay lại với anh ấy.
– Chị còn yêu anh ấy?
Tường San im lặng không trả lời, mắt cô đã hoe đỏ, lúc lưỡi dao rạch vào ngực Hải Nam cũng là lúc cô chấp nhận buôn tay.
Vân Khánh vốn chẳng hiểu chuyện tình yêu nó như thế nào, vốn chẳng biết cảm giác đau đớn khổ sở vì tình yêu nó là như thế nào, thứ tình yêu cô nhìn thấy nó thật sự đẹp, đó là tình yêu của bố mẹ cô, ông ấy yêu mẹ cô vô điều kiện, họ luôn quan tâm nhau, bà bị tai nạn tổn thương cột sống, hai chân không thể đi được phải dùng xe lăn từ trước khi gặp bố cô, vậy mà ông ấy vẫn chấp nhận, vẫn yêu thương và chọn sống cả đời cùng bà.
Cô chưa bao giờ thấy họ cãi nhau, hoặc giả có tranh luận về một vấn đề gì đó thì cuối cùng ông vẫn sẽ nhường bà, cô cứ thế bình yên sống trong tình yêu của họ, vì vậy với cô tình yêu là thứ gì đó đẹp đẽ và giản đơn.
Chỉ khi nghe câu chuyện của Khánh Anh, cô lại thấy thêm một mặt khác của tình yêu, sự đau khổ, phản bội.
Và giờ nghe câu chuyện tình của Tường San, cô lại tiếp tục thấy một mặt khác của nó.
Hóa ra tình yêu lại mang nhiều màu sắc như vậy.
***
– Mày á, cứ phải yêu vài lần thì mới hiểu được. – Lan Chi gật gù quả quyết khi nghe Vân Khánh kể chuyện mấy người ở công ty.
– Mày làm như mày yêu nhiều lắm rồi không bằng. – Vân Khánh bĩu môi.
– Xời, dù sao thì tao cũng biết yêu từ lớp một liền, không như đứa ngu ngu ngơ ngơ trong tình yêu như mày, tao là tao lo lắm, rồi mày sẽ bị người ta cho vào tròng mất thôi.
Lan Chi vừa nói vừa khoa chân múa tay như Mai Siêu Phong* chuẩn bị dùng Cửu âm bạch cốt trảo để giết người vậy, khiến Vân Khánh không khỏi rùng mình.
*Mai Siêu Phong: Nhân vật nữ ma đầu sử dụng công phu cửu âm bạch cốt trảo trong tiểu thuyết Kim Dung.
Vấn đề tình yêu này cô vẫn cứ là nên học hỏi thêm, đúng là quá ngu ngơ trong chuyện này, từ hồi nào đến giờ vẫn luôn chỉ mơ tưởng đến người từng cứu mình mà không mảy may động lòng với những thứ xung quanh, khó tránh khỏi sự thiếu hiểu biết và từng trải như các bạn cũng trang lứa, mà tệ hơn là thiếu kinh nghiệm về tình yêu hơn cả tụi học sinh cấp ba.
***
– Vân Khánh, qua phòng giám đốc tìm em kìa. – Đức Huy thấy Vân Khánh vừ lò dò ra khỏi phòng làm việc của mình liền gọi giật lại.
– Gọi em? – vân Khánh liền trố mắt nhìn anh ta rồi chỉ tay về mình.
Đức Huy gật gật đầu nhìn cô.
Vân Khánh thở hắt ra, mặt cười mà như mếu, thầm nghĩ không biết anh ta lại có gì đày đọa mình nữa.
Lạ thay nay cửa mở sẵn, cô chỉ việc đi vào, Vân Khánh rón rén chân bước qua cánh của kính 5 phân nặng trịch ấy, đầu ngó nhiêng, mắt đảo như bi tìm kiếm kẻ đó, cô khẽ nhíu mày miệng lẩm bẩm, lưng thẳng dậy, không khúm núm như trước nữa:
– Người đâu? Người đâu?
– Á! Dọa chết người. Anh ngồi ngay đây mà cũng không lên tiếng vậy. Giật bắn cả mình.
Vân Khánh làm ra cái vẻ bị dọa chết khiếp, tay ôm lấy ngực mà vuốt vuốt.
Khánh Anh vẫn không nói gì, chỉ lười biếng hơi ngóc đầu lên, nhíu mày nhìn cô. Thì ra lúc đó anh gục xuống bàn khiến cô ấy không nhìn thấy anh do màn hình máy tính che đi.
– Dịch tài liệu trên bàn đó, gửi vào mail cá nhân cho tôi. – Khánh Anh nhíu mày nói.
– Ợ. Ừm! – Vân Khánh có chút thở phào, tí việc như vậy cô làm được. Nhưng cứ cảm thấy anh ta có cái gì đó là lạ.
Cô với quyển tài liệu bìa màu xanh, không dày lắm, nhìn qua một chút, ôm nó vào lòng, nhưng vẫn nán lại trong phòng một chút chưa muốn rời đi.
Khánh Anh dường như chẳng buồn để tâm đến cô, mắt lại dán vào màn hình máy tính, khuôn mặt khó chịu, hai chân mày thỉnh thoảng lại nhíu lại gần nhau, hai cánh môi hơi mím lại nhìn thế nào cũng thấy anh ta đang không ổn.
– Anh không sao chứ? – Vân Khánh mon men lại gần.
– Hửm?
Anh hơi ngạc nhiên vì cô vẫn còn chưa đi, khẽ liếc cô một cái rồi lại quay lại với công việc.
Vân Khánh thoáng ngại ngùng vì bị bơ đẹp, nhưng có vẻ như không có ý bỏ cuộc.
– Anh không sao thật chứ? Sắc mặt anh không được tốt lắm, điều hòa lạnh như vậy mà trán đầm đìa mồ hôi vậy?
– Không sao. Đi làm việc đi.
– Này anh.
– […]
– Sao con người anh cố chấp vậy? Anh thử rời cái máy tính ra một phút nói chuyện tử tế với người khác thì công ty này phá sản được chắc? – Vân Khánh gắt lên, không hiểu cô nàng lại có thể lấy được cái dũng khí ở đâu ra mà dám làm gắt với tên đại vô lại này ngay xào huyệt của anh như vậy.
Thoắt cái cô đã đứng ngay cạnh anh, tóm lấy bàn tay đang đặt lên con chuột máy tính của Khánh Anh kéo lên.
Khánh Anh trừng mắt nhìn cô, bất động.
– Sao… sao, tay anh lạnh vậy?
– Ra ngoài.
Anh bị ốm rồi, đi, đi bệnh viện. Tôi gọi anh Huy.
– Hừm. Này, bớt phiền đi được không? Đau dạ dạy.
Khánh Anh dường như bị bất lực với đứa trẻ thích làm quá mọi việc lên này.
– Cũng đi bệnh viện.
– Bệnh viện cắt hoa hồng cho cô à? Phiền, đi đi, đi làm việc của cô đi. – Khánh Anh thở hắt ra, giật tay ra khỏi tay Vân Khánh, khiến cô có chút giật mình.
Đặt cốc nước ấm trước mặt anh, cô hơi mím môi nhìn anh.
– Có phải anh chưa ăn sáng?
– Quên. Giờ ăn.
Miệng nói, tay với ngăn kéo, mắt vẫn không rời màn hình máy tính, tay mò mẫm, gói bánh bị đẩy sâu tận trong góc của ngăn kéo. Vân Khánh nhoài người với vào ngăn kéo, vô tình chạm vào người anh mà không để ý. Tay cô nắm được gói bánh, mặt hớn hở, chỉ khi nhìn lại mới thấy cái cảnh hết sức vô duyên mà mình vừa vô tình gây ra, cô đã đè cả cái thân hình loắt choắt của mình lên vai Khánh Anh.
Anh có chút nhíu mày, nhưng không tỏ ra khó chịu, hơi thở khó nhọc có lẽ do vẫn đang đau.
– Hì, xin lỗi, bánh của anh. – Vân Khánh chìa gói bánh đang nắm trong tay ra trước mặt anh, cố làm ra vẻ tự nhiên để che đi cái sự xấu hổ do hành động lỗ mãng vừa rồi.
– Cảm ơn. – Khánh Anh khẽ lẩm bẩm trong miệng, đủ để anh và cô nghe được.
– Nhưng anh ăn bánh này? Bánh này… – Vân Khánh chợt nhận ra sự bất thường của gói bánh, trừng mắt nhìn anh đầy nghiêm trọng.
Bánh ngũ cốc của cô làm từ hồi đi Hàng Châu. Nó hết hạn từ đời nào rồi.
Khánh Anh nhìn cô khó hiểu, nhưng trong ánh nhìn đó lại lẫn sự bối rối, nếu cô ấy hỏi anh sao lại có bánh này thì không biết nên trả lời thế nào.
– Anh ăn bánh này là chết đó, chắc chết trước khi rách dạ dày chết đấy. Bánh này có hạn mười ngày thôi, chắc cũng phải tháng đến nơi rồi. Bỏ đi nhé. – miệng nói, tay làm, hành động nhanh hơn trí não, chẳng cần sự đồng ý của khổ chủ, Vân Khánh thuận tay ném gói bánh vào thùng rác ngay dưới chân, trước cái vẻ mặt méo mó cười không ra cười, mếu không ra mếu của chủ nhân gói bánh.
10 phút sau:
– Tèn ten. Thử cái này xem. – Đặt một bát gì đó đang bốc khói lên bàn, ngay trước mặt Khánh Anh.
– Gì? – Khánh Anh thận trọng nhìn cô.
– ừm, ờ, tên của nó là, ừm, anh ăn thử xem, đảm bảo không chết. – Vân Khánh lúng túng, ấp úng không nói ra được tên cái món này, nhìn thế nào cũng không giống cái món gì cả, chỉ biết nó thơm mùi sữa, và bánh mì.
Khánh Anh buộc lòng miễn cưỡng ăn cái món đặc biết ấy, nếu không không biết đến bao giờ đứa trẻ ranh này mới buông tha cho anh.
Nhìn cái cách anh dè chừng nếm từng chút từng chút một Vân Khánh có vài phần chột dạ, rùng mình, cô là sợ bị anh úp cả bát đồ ăn ấy lên đầu mình, nhưng có vẻ nó hợp với khẩu vị cuả anh, Khánh Anh vẫn lặng lẽ ăn mà không thấy lên tiếng.
Đồ ăn dạng mềm, lại nóng ấm, đi vào dạ dày khiến anh dễ chịu hơn một chút, cơn đau cũng dần dịu xuống, không còn cảm giác nóng ran, quặn thắt như lúc nãy nữa.
Vân Khánh đứng đó, chăm chú nhìn người đàn ông đó ăn từng thìa, từng thìa đồ ăn do mình làm, thì ra anh không đáng ghét như cô tưởng, cũng có lúc anh ngoan ngoãn nghe lời cô như vậy.
– Ngoan, ăn hết rồi cơ đấy. – Vân Khánh cười toe, nụ cười không thể hồn nhiên hơn được, hành động vỗ vỗ tay lên đầu anh cũng hồn nhiên không lời nào tả được như vậy. Phải chăng cô đang cho rằng mình đang dỗ dành đứa trẻ ba tuổi giống Milo mà quên mất đứa trẻ trước mặt cô đây sắp 30 tuổi đến nơi rồi.
Khánh Anh lừ mắt nhìn hành động vô lễ vô cùng hồn nhiên của cô một cách kinh dị. Chỉ đến khi có cảm giác lành lạnh sống lưng Vân Khánh mới ý thức được hành động thô thiền của mình mà rụt tay lại, hềnh hệch cười như mếu bê ngay bát không ra khỏi phòng sếp mà không dám quay đầu nhìn lại.
Café, rượu, bỏ bữa, thức đêm làm việc bạt mạng, nếu anh ta không bị bệnh gì thì điều đó mới là lạ, còn đau dạ dày chỉ là bệnh vặt đối với Khánh Anh. Đối với anh chỉ có công việc, công việc mới làm cho anh ngừng để tâm đến những thứ liên quan đến quá khứ.
Một mình cô độc trở về nhà, đôi lúc bản thân anh tự hỏi mình liệu có phải anh đã quá khắt khe với thế giới, liệu rằng anh có thể một lần nữa tin tưởng được ai nữa hay không?
Xe dừng lại trước một quán café, cũng đã tối muộn, quán gần như vắng sạch khách còn lại vài ba nhân viên đang dọn dẹp chuẩn bị đóng cửa, qua ô cửa kính người phụ nữ đó hiện lên rõ ràng, cô ấy không còn là cô sinh viên tươi trẻ nhí nhảnh bảy năm trước, giờ cô đã chín chắn hơn, đẹp mặn mà hơn. Người đàn ông đứng bên cạnh không thôi mỉm cười cùng cô ấy, họ trò chuyện qua lại với nhau. Tối muộn nào cũng thế, hai người họ đều cùng nhau kiểm tiền, ở ngay quầy ấy, cùng nhau trò chuyện về việc kinh doanh của cửa hàng, thi thoảng có một vài câu chuyện về những vị khách tới đây lại khiến cả hai cùng bật cười, có lẽ đây là hạnh phúc mà cô ấy chọn, có thể năm đó Thanh Lam rời bỏ anh chọn anh ta là đúng.
Khánh Anh lặng lẽ cho xe rời đi. Liệu có phải đến lúc anh nên buông bỏ quá khứ và tha thứ cho họ và cũng là giải thoát cho bản thân rồi không?
Anh như con thú bị thương luôn tìm cách trốn tránh sự thật, trốn tránh cái anh cho là sự thất bại của một thằng đàn ông “bị người yêu bỏ rơi”, trốn tránh, đóng cửa trái tim, đóng băng tình cảm của bản thân, vốn là sợ lại một lần để ai đó bước vào sẽ lại là một lần bị phản bội nữa.
Khuôn mặt cô gái hồn nhiên, vô tư đến ngốc nghếch ấy lại hiện lên trong tâm trí anh, không phải lần đầu tiên. Cái sự hồn nhiên vô tư anh từng ghét cay ghét đắng ấy, cái hồn nhiên vô tư giống cô gái anh từng yêu năm đó khiến anh dè chừng, đề phòng ấy lại đang không thôi hiện hữu trong tâm trí anh.
Khánh Anh tự nhếch mép cười bản thân mình đã khi nào đó vô tình tạo ra khe hở để đứa trẻ ngốc nghếch đó có cơ hội len lỏi vào trái tim mình, anh không phủ nhận việc gần đây anh có cảm thấy khó chịu khi thấy Hải Nam quan tâm đến cô ấy, anh không phủ nhận cái cảm giác nhoi nhói nơi tim khi cô ấy đưa tay che mắt anh lúc Tường San và Hải Nam hôn nhau, anh lại càng không phủ nhận cái cảm cảm giác ấm áp khi cô ấy quan tâm anh, cho dù là cố tình hay vô ý làm như vậy.
Những ngày sau đó, mỗi sáng Khánh Anh đều thấy trên bàn mình một ly sữa hạt vẫn còn ấm và một gói bánh ngũ cốc nhỏ thay vì hộp café pha sẵn như mọi lần. Anh khẽ mỉm cười, nụ cười hiếm ai nhìn thấy trên khuôn mặt lúc nào cũng khó đăm đăm như thể cả thế giới có lỗi với chủ nhân của nó.
Không cần biết anh uống hết hay đổ đi, nhưng khi thấy sữa trong cốc không còn nữa lại khiến cô ấy cảm thấy phấn khởi đến vậy, dù sao anh ta cũng có để tâm đến những thứ cô làm mà không phải ngó lơ chúng. Như vậy thì tội nghiệp cả người lẫn vật lắm.
Bản thân Vân Khánh cũng không lí giải được những gì mình đang làm nữa, chỉ là tự cô lo lắng cho anh ta, chỉ là tự cô muốn quan tâm anh ta một chút. Cô tự nhủ với bản thân anh ta đáng ghét, luôn tạo hàng rào với người khác như vậy thì làm gì có ai quan tâm anh ta, mà có người quan tâm thì anh ta cũng nào có để tâm đến lời nói của ai bao giờ, ngay cả Tường San và Đức Huy cũng phải chào thua mặc kệ đó thôi. Ấy vậy mà anh ta lại để cô tác quái, thôi thì cũng coi như nể mặt cô lắm rồi. Quan tâm anh ta chút coi như làm phúc.
Chỉ số EQ thấp, lại cộng thêm tâm hồn của đứa trẻ ba tuổi khó trách bản thân Vân Khánh không nhận ra hành động cô gọi là làm phúc ấy nó lại không bình thường trong mắt người khác chút nào.