– Từ khi nào anh ta lại tốt bụng với mày như vậy? – Lan Chi tay cầm lái, đầu hơi ngoảnh về sau một chút thắc mắc.
– Thì tiện đường thôi mà. – Vân Khánh ngồi sau thản nhiên đáp.
– Tiện đường, cho hỏi đầu thành phố và cuối thành phố tiện ở chỗ nào? – Lan Chi dài giọng nói.
– Thì… – Vân Khánh cứng họng, chẳng biết phải nói gì cho hợp lẽ.
Lúc Anh ta nói sẽ đưa cô về nhà lúc đó cô còn chưa kịp nẩy số, nhưng khi ngồi trên xe rồi mới chợt định thần mà suy nghĩ, tự nhiên nay anh ta lại tốt bụng đến vậy, lại còn đưa cô về nhà. Lý do Khánh Anh đưa ra cũng hợp lý mà, cô còn nhớ anh nhìn cô khinh bỉ mà nói: “mưa gió này để cô tự về lỡ may có sấm sét cô lại làm náo loạn gây mất trật tự ngoài đường làm ảnh hưởng đến người đi đường” vậy nên anh đưa cô về.
Vân Khánh bước đến trươc cửa công ty đã thấy có tiếng ồn ào từ bên trong.
– Giám đốc còn chưa tới ạ, chị cứ ở dưới chờ anh ấy ạ.
– Tôi lên trên này chờ. – Người phụ nữ tỏ vẻ bất hợp tác hất mặt lên trên, tay khoanh trước ngực.
Cô ta không phải quá đẹp nhưng ưa nhìn, có vẻ quý phái của kẻ lắm tiền, trang điểm khá đậm khiến khuôn mặt trở nên đáng sợ, nét đẹp của sự chết chóc. Vân Khánh nghĩ vậy.
– Vân Khánh, đưa cô ấy lên phòng anh Khánh giúp chị. – Chị lễ tân bị lép vế liền quay lại nói với cô.
Vân Khánh khẽ gật đầu, quay sang nói với cô gái kia đi theo mình. Trong lòng có chút suy nghĩ rằng cô ta chẳng phải dạng vừa mới khiến chị lễ tân lép vế như vậy. Mà suy cho cũng thì phàm là người đến tìm tên đó làm gì có ai bình thường đâu.
– Cô là ai vậy? – cô ta hất hàm cao giọng hỏi Vân Khánh.
– À, em là trợ lý của trưởng phòng thiết kế. – Vân Khánh đặt ly nước xuống trước mặt cô ta tươi cười nói.
– Tường San? ừm cô đi đi, tôi đợi ở đây được rồi. – Vẫn cái thái độ cành cao ấy mà nói với Vân Khánh.
Vân Khánh khẽ gật đầu, mỉm cười, nự cười xã giao chứ cũng chẳng vui vẻ gì rời đi.
– Ối… làm gì lôi em vậy? – Vừa bước chân vào phòng liền bị Tường San cầm cổ áo lôi hẳn vào trong.
– Cô ta đến đây làm gì vậy? – Tường San chỉnh lại áo cho Vân Khánh, miệng lẩm bẩm.
Vân Khánh nhíu mày chưa hiểu là cô muốn nhắc đến ai. Nhưng rồi đầu chợt nảy số, chính là cái cô mặt ác kia, Vân Khánh liền nhăn mặt, lắc đầu tỏ vẻ không biết.
– Nhưng đó là ai ạ?
– Nữ chủ nhân của Song Yến.
– Song Yến? – Cái tên này có vẻ quen quen, chẳng phải là tập đoàn vàng bạc đá quý nổi tiếng hiện nay sao. Vân Khánh gật gù. – Bảo sao cô ta lại hung hăng đến vậy.
– Rất hung hăng, nhưng cô ta sao lại tới tìm tên đó?
– Cô ta là chị dâu anh ấy mà, còn vì sao tự nhiên nay lại đến đây thì kể cũng lạ. – Tường San lắc lắc đầu tỏ vẻ không hiểu.
***
– Thiên Vân tìm anh có chuyện gì vậy? – Tường San buông dao dĩa nhìn Khánh Anh.
– Thằng ranh Kháng Lâm đó lại gây chuyện, em xem đi. – Nói đoạn, Khánh Anh với tay đưa bức ảnh cho Tường San.
– Tuổi trẻ tài cao, lợi hại hơn hẳn thằng em họ còn gì. – Tường San bật cười đầy mỉa mai. – chuyện vợ chồng họ liên quan gì đến anh?
– Thiên Vân đang nắm giữ 30 % cổ phần Song Yến, nếu li hôn cô ta sẽ bán cổ phần cho các cổ đông khác hoặc mua lại cổ phần, chỉ cần trên 50 % Song Yến sẽ không còn là của nhà họ Trần, thử nghĩ xem, bác anh mà biết chuyện này thì… – Khánh Anh bỏ ngỏ không nói tiếp.
Tường San gật gù, mặc dù cô cũng chẳng quan tâm đến cái tập đoàn Song Yến đó cho lắm, nó vốn chẳng liên quan đến cô, suy cho cùng cũng vì cái hôn ước nên buộc lòng để tâm chút chút.
Song Yến vốn là của họ Trần, cũng chẳng phải của họ Phạm, nên mặc nhiên nó có do ai nắm giữ cũng chẳng tổn hại đến Khánh Anh, nhưng ngặt một nỗi, Phạm Khánh Lâm đó là anh họ của anh, bố anh ta cũng là bác ruột của anh, là anh trai ruột của bố anh, Song Yến vốn là của nhà họ Trần, Trần Lệ Yến là bác dâu Khánh Anh. Bác trai và bác dâu của anh đã ra nước ngoài định cư, để Khánh Lâm tiếp quản việc làm ăn của tập đoàn mấy năm nay, thật ra bác trai anh đã từng đề nghị anh qua Song Yến hỗ trợ Khánh Lâm nhưng Khánh Anh đã từ chối.
Thiên Vân là muốn nhờ Khánh Anh gây sức ép với Khánh Lâm để anh ta quay trở về với gia đình. Khánh Lâm có người tình bên ngoài, mà Khánh Anh thì đặc biệt ghét loại đàn bà này.
DJ bar
Hải Nam có chút giật mình khi mà thấy hai anh em Khánh Lâm và Khánh Anh ngồi uống rượu trong bar của mình.
Nhìn nét mặt căng thẳng anh liền đoán biết chắc không phải gọi nhau đến đây hàn huyên tâm sự chuyện tốt đẹp gì.
– Chuyện này là như nào? – Khánh Anh ném sấp ảnh xuống mặt bàn, ngay trước mặt Khánh Lâm.
– Cái này… cậu theo dõi tôi? – Khánh Lâm nét mặt từ tái chợt trở nên trắng bệch môi run run nhìn sấp ảnh trên bàn.
– Anh nghĩ tôi rảnh vậy? – Khánh Anh nhếch môi khinh khỉnh nói. – Thiên Vân. Thằng đàn ông nếu không mang nổi hạnh phúc cho người phụ nữ của mình thì cũng đừng làm họ phải cắn xé lẫn nhau như vậy.
Nghe Khánh Anh nhắc đến tên vợ mình thì chợt thấy sống lưng lạnh toát, Khánh Lâm không ngờ là cô ta đã làm đến mức này, bỗng cảm giấc sợ lại vây lấy tâm trí anh, người đó và con cô ấy anh phải bảo vệ.
Nhìn cái dáng vẻ sợ sệt, nhu nhược đó của anh ta, Khánh Anh khẽ lắc đầu, anh khinh ghét loại người hai lòng như vậy dù đó có là anh trai anh thì cũng chẳng thay đổi được cái suy nghĩ ấy trong lòng anh.
***
– Thật ngại quá, lại bắt em đi cùng chị. – Cô gái mặt ái ngại nhìn sang Vân khánh.
– Không sao, không sao mà, Milo đáng yêu như này dì Khánh phải đi cùng em chứ. – Vân Khánh cười toe cúi người đưa tay nhéo hai má phúng phính của thằng bé.
– Dì Khánh ngoan. – Milo cười tít mắt nói với cô.
– Ngoan quá, Milo mai bắt đầu đi học rồi phải ngoan nhé, nghe lời cô giáo không khóc nhè nhé. – Vân Khánh làm ra vẻ mặt nghiêm nghị mà nói với nó.
Milo là con trai của Vân Linh, chị họ của Vân Khánh, cô ấy là mẹ đơn thân. Năm đó khi biết mình có thai Milo mà cha thằng bé lại kết hôn với người khác cô đã phải gắng gượng để có thể quên đi nỗi đau này mà dành hết tình yêu cho nó. Vân Khánh cũng thương hai mẹ con nên thường xuyên qua lại chăm sóc hai mẹ con.
Khi đèn báo hiệu dành đường cho người đi bộ bật sáng, Vân Khánh nhanh chân đưa hai mẹ con Milo qua đường mà chẳng để ý một chiếc môtô vượt đèn đỏ lao tới, thiếu chút nữa đã đâm vào ba người, Vân Khánh bị tay lái quệt vào làm cô ngã xuống mặt đường, khủy tay có chút trầy xước.
Kẻ ngồi sau ngoái lại lừ mắt nhìn Vân Linh rồi chiếc môtô lao đi mất hút. Milo bị làm cho hoảng sợ mà khóc thét lên.
Vân Linh thất thần nhìn theo những kẻ đó, cô biết họ là đang cố ý làm như vậy.
***
– Tay em sao thế kia? – Tương San thốt lên khi thấy khuỷu tay Vân Khánh bị thương.
Vân Khánh cười cười, lắc lắc đầu, tay kéo ghế ngồi xuống bàn họp. Đức Huy định hỏi câu tương tự nhưng cùng lúc đó Khánh Anh bước vào nên lại thôi.
Cuộc họp kết thúc. Khi Tường San và Đức Huy rời đi trước, Vân Khánh xem lại biên bản cuộc họp một chút rồi tắt máy thu dọn giấy tờ toan rời đi.
– Tay bị làm sao? – Khánh Anh lạnh lùng nói.
– Ợ. Không sao. – Vân Khánh liền nhấc khuỷu tay lên nhìn một cái rồi vội nói. Cô ngơ ngác nhìn Khánh Anh đứng dậy, rời khỏi bàn, tiến về phía tủ đựng đồ tìm cái gì đó.
Khánh Anh hất mắt xuống ghế ý muốn cô ngồi xuống đó, không dám cãi lời anh liền ngoan ngoãn ngồi xuống, nhưng trong lòng dấy lên sự bất an, cơ thể căng cứng lại, khúm na khúm núm như sợ bị ăn thịt.
Thấm một chút thuốc sát trùng ra tăm bông, ánh mắt vẫn một vẻ nghiêm nghị lạnh lùng nhìn cô rồi nhìn xuống cánh ta, đoạn dơ bàn tay vừa to, vừa dài, đường chỉ trong lòng bàn tay rõ nét về phía Vân Khánh, cô còn chưa kịp thích nghi với sự ân cần của anh ta nhất thời bất động.
– Tay. – giọng nói chắc nịch cất lên.
– Chẹp… p… p – Vân Khánh khẽ chép miệng vì thuốc sát trùng tiếp xúc với vết thương làm cô thấy xót. Khánh Anh dường như nhẹ nhàng hơn và nhanh tay hơn.
– Lạ, thật sự lạ. – Đức Huy tay kéo cánh cửa lại vẻ mặt thẫn thờ miệng lấm bẩm.
– Đi nhanh. – Tường San thì thầm lôi lôi kéo kéo anh rời khỏi đó.
Hai kẻ này đã nhìn lén Khánh Anh và Vân Khánh từ hồi nào đến giờ, Đức Huy là không hiểu được hành động tử tế đó của Khánh Anh. Còn Tường San có đoán biết được hẳn là có biến lớn mà mừng thầm như mở cờ trong bụng ngũ quan trở nên tươi tỉnh hơn hẳn.
Nửa tháng sau
– Anh Lâm. – cô lễ tân hơi cúi đầu mỉm cười chào người đàn ông đạo mạo chỉnh tề ngay trước mặt.
– Tôi cần gặp Khánh Anh. – Vẻ mặt khó chịu nặng nhọc cất tiếng nói với cô gái trước mặt.
– Anh ấy… – Cô nhân viên lắp bắp, lần đầu cô thấy anh ta đến đây mà lại hùng hổ như vậy.
Nửa tháng trước là vợ anh ta hùng hổ tới, nửa tháng sau lại là anh ta. Không biết họ lần lượt đến tìm CEO của họ làm gì. Cô nhân viên nhìn ngó cho đến khi anh ta bước vào thang máy lên trên.
– Cậu đồng ý giúp Thiên Vân? – Lâm nói như hét vào mặt Khánh Anh.
– Sao tôi phải giúp cô ta? Tôi giúp cái tập đoàn Song Yến của anh thôi. Nếu đến đây để nói về chuyện phóng túng của anh thì khỏi. – Khánh Anh mắt vẫn chăm chú nhìn màn hình máy tính mà không buồn nhìn thằng anh họ đang nổi điên kia lấy một cái.
– Cậu còn nhớ Vân Linh? – Giọng Lâm hạ hẳn xuống một tông khi nhắc đến tên cô ấy.
Khánh Anh khẽ nhíu mày, cái tên có vẻ quen, nhưng nhất thời không nhớ ra.
– Không rảnh nhớ đến đám đàn bà quanh anh.
– Người anh đã bỏ rơi để kết hôn với Thiên Vân. – Lâm tiếp tục nói, giọng nói có chút nghèn nghẹn pha lẫn sự ân hận.
– Ngoại tình với người yêu cũ. Phạm Khánh Lâm, loại như anh sao còn sống trên đời này vậy? Anh không thấy hổ thẹn với con trai mình à? – Khánh Anh nhếch mép cười khinh bỉ, mắt rời màn hình.
– Tôi… – định nói gì đó nhưng liền dừng lại, Lâm hiểu rõ con người Khánh Anh, không dễ dàng gì thay đổi được suy nghĩ của anh ấy.
***
King koong! King koong! Tiếng chuông cửa nhẫn nại vang lên.
– Bác đua thư đến rồi. – Milo đang ngồi trên ghế cùng làm bánh với Vân Khánh nghe thấy tiếng chuông cửa liền thích thú reo lên. – Để Milo mở cửa.
Milo nhanh chóng tụt xuống khỏi ghế lon ton chạy tới kiễng chân mở cửa, nhìn dáng vẻ gắng sức của nó hết sức đáng yêu.
– Ai vậy? – Vân Linh đặt khay nhân bán xuống bàn mỉm cười hỏi.
– Bác đưa thư. Milo nói thế. – Vân Khánh nhoẻn miệng cười.
Cửa bật mở, Milo đang cười rất tươi liền bị vẻ mặt u ám của người khách lạ làm cho sợ mà nhăn lại, tuyệt nhiên không khóc, nhìn thằng bé, Khánh Anh có chút sững người, có có cái nét gì đó giống người nhà anh, cái vẻ kiên cường của nó, nhìn nó giống bố anh.
– Xin… – Vân Linh có chút ngỡ ngàng nhìn người đứng trước cửa, khuôn mặt chợt trở nên kinh hãi.
– Anh vào nhà đi. Milo chào chú… – Vân Linh gượng gạo.
– Khỏi cần.
– Ai vậy Milo? – Vân Khánh nói vọng từ trong ra.
Giọng nói khiến Khánh Anh khựng lại, anh tự nhiên mong nó không phải của người đó, nhưng không kịp nữa rồi, khi bước chân vào đã thấy cô ấy ngồi đó. Vẻ mặt anh trở nên u ám hơn, Vân Khánh á khẩu, tay còn đang dính bột dơ lên chỉ chỉ.
– Milo vào phòng làm bánh với dì Khánh nhé. Ngoan mẹ có khách. – Vân Linh ôn nhu mỉm cười với con trai, rồi quay ra nhìn Vân Khánh.
– Đi thôi Milo, giúp dì Khánh cầm khuôn. – Vân Khánh hiểu ý dẫn dụ thằng bé đi. Mắt cô vẫn không thôi len lén nhìn Khánh Anh, cô không biết anh đến đây vì chuyện gì? Tại sao hai người họ lại quen biết nhau.
Vân Khánh chợt nhìn Milo, sao nhìn nó cô cứ có cảm giác như đang nhìn Khánh Anh vậy? Cái ý nghĩ đó chợt lướt qua đầu cô, không lẽ Vân Linh chính là người từng bỏ rơi anh ta, còn Milo là con trai của họ? Vân Khánh sững sờ.
– Anh tới là có chuyện gì? – Vân Linh đặt ly nước xuống trước mặt Khánh Anh, không cần nếm chỉ cần ngửi mùi anh cũng biết trà này do ai pha – trà sâm dứa Vân Khánh hay pha cho mọi người trong công ty giải nhiệt. Khánh Anh quá quen với mùi vị này.
– Gần đây thường có người đến làm phiền mẹ con cô? – Khánh Anh lạnh lùng nói.
– Anh… không lẽ anh… – Vân Linh nhìn Khánh Anh, khuôn mặt có chút hoảng sợ.
– Tôi không đồng tình với cách làm đó của Thiên Vân, nhưng cô ta cũng chỉ vì bảo vệ gia đình mình. – Khánh Anh thản nhiên nói.
– Cô cầm thẻ này, trong thẻ là 1 tỉ, có thể cho mẹ con cô sống thoải mái một thời gian.
Đặt tấm thẻ xuống bàn, đẩy về phía trước mặt Vân Linh, lộ rõ vẻ khinh bỉ trong đó.
Vân Linh với tấm thẻ trước mặt, cầm nó lên cười đầy cay đắng.
– Anh cầm thẻ của anh về đi, không có nó mẹ con tôi ba năm nay vẫn sống tốt. Chuyện chúng tôi cũng không đến lượt anh để tâm.
– Cô có vẻ thích đi phá hoại hạnh phúc gia đình người khác nhỉ? Nói cho cô biết, Thiên Vân đó, chị ta không dễ dàng bỏ qua cho mẹ con cô, mà gia đình tôi cũng không bỏ qua cho loại người như cô. Đê tiện. – Khánh Anh gằn giọng.
– Xin lỗi tôi. – Vân Linh ánh mắt kiên định nhìn Khánh Anh.
Khẽ nhếch mép cười, rồi nhổm người đẩy ghế ra đứng dậy toan rời khỏi đó.
– Tôi nói anh xin lỗi tôi. – Vân Linh lao theo anh ta, túm lấy cánh tay mà nói như hét lên, khuôn mặt cô lúc này đã đỏ dựng lên, nhìn ánh mắt cô ấy, Khánh Anh như thấy lại hình ảnh Vân Khánh ngày hôm đó, anh khẽ hừ một tiếng rồi vung tay lên khiến Vân Linh ngã xuống nền nhà.
– Mẹ! – Milo theo Vân Khánh chạy ra. – chú là quỷ, không phải bác đưa thư. Dì Khánh ơi con quỷ bắt nạt mẹ. – Thằng bé mếu máo nhưng tuyệt nhiên không khóc, cứ thế bám vào chân Khánh Anh dùng tay đánh vào chân anh. Nó mặc nhiên cho rằng anh là con quỷ đang biến hình thành người để bắt nạt người khác trong câu chuyện Vân Khánh hay kể cho nó nghe.
Khánh Anh nhíu mày khó chịu nhìn xuống.
– Milo lại đây với mẹ. – Vân Linh đưa tay về phía thằng bé, nước mắt trào ra từ hai mắt đỏ ngầu.
– Anh tại sao phải làm như vậy? – Vân Khánh đứng lên ngay trước mặt anh nói như hét lên.
Vân Linh ôm lấy Milo, sững người nhìn Vân Khánh.
Khánh Anh không trả lời cô mà quay người rời đi.
Vân Khánh đã nghe hết toàn bộ câu chuyện của hai người, cô nhanh chóng chạy theo Khánh Anh, vừa bước ra tới cửa sực nhớ ra gì đó liền quay lại, với tay lấy chiếc thẻ mà Khánh Anh để lại trên bàn.
– Khánh… – Vân Linh khẽ gọi cô, môi còn run run.
– Không sao. – Vân Khánh khẽ mỉm cười rồi rời đi.
Khi cô ra tới nơi thì anh đã nổ máy rời đi, Vân Khánh vội vàng lấy xe đạp đuổi theo.
Khánh Anh trở về công ty với tâm trạng bực dọc, hằm hằm sát khí, không buồn để tâm đến nhân viên đang chào mình, thấy thái độ anh như vậy, không ai dám ho he thêm gì, chỉ biết tìm cách né đi là tốt nhất.
– Á… giám đốc, xin lỗi anh… – cô nhân viên văn thư đi đứng thế nào mà đụng phải anh trước cửa thang máy, vội vàng rối rít xin lỗi, Khánh Anh chỉ lạnh lùng nhíu mày một cái, khẽ liếc cô ta rồi rời đi.
– Có chuyện gì vậy? – Đức Huy lại gần cúi người nhặt giúp cô gái mấy tờ giấy.
Cô gái khẽ rụt cổ lắc đầu.
30 phút sau.
Vân Khánh mồ hôi nhễ nhại, thở dốc chạy đến cửa thang máy mà bấm nút gọi thang.
– Sao thế? Nhễ nhại thế kia? – Cô tạp vụ thấy cô vẻ hớt hải liền hỏi.
– Không sao ạ. – Vân Khánh vẫn mỉm cười với cô ấy.
Cốc! cốc! cốc… tiếng gõ cửa dồn dập, Vân Khánh đứng ngoài cửa phòng Khánh Anh liên tục mất bình tĩnh mà gõ cửa.
Anh ta nghe thấy nhưng mặc nhiên không hề động đậy, chỉ lặng lẽ đưa ánh mắt u tối về phía cô như thách thức.
– Giám đốc, anh mở cửa cho tôi. – Vân Khánh lại gào lên.
– Chuyện gì thế?
Tường San với tay đặt ngón trỏ lên máy tít vân tay trên cửa, cánh cửa bật mở ra, Vân Khánh liền dùng sức đẩy vào rồi đứng ngay trước mặt Khánh Anh.
Tường San sợ có chuyện liền theo sau.
– Anh làm vậy là có ý gì? – Vân Khánh môi run run chất vấn anh anh.
– Ra ngoài. – Khánh Anh gằn giọng.
– Anh đừng cho rằng tiền của anh là to lắm. Nhà chúng tôi không thèm.
Miệng nói tay ném chiếc thẻ đen có dòng chữ màu bạc dập nổi ở trên trước mặt Khánh Anh. Hành động của cô khiến anh khó chịu, liền đứng phắt dậy, thoắt cái đã ngay trước mặt cô, Vân Khánh liền lùi lại một bước.
Tường San định lên tiếng nhưng có cái gì đó vô hình ngăn cản cô, chưa đến lúc cô phải lên tiếng nên liền đứng quan sát.
– Đúng là chị em, không thể khá lên được. Chê ít? – Khánh Anh buông giọng thách thức.
– Anh cho rằng tiền của anh có thể mua được danh dự của người khác? – Vân Khánh nuốt nước bọt nén tức giận gằn giọng nói.
– Danh dự? Cô ta có danh dự? sợ mất danh dự lại có thể làm ra cái trò đó? Vứt cái danh dự đó của mấy người cho chó tha. – Khánh Anh gắt lên mà đay nghiến.
Bộp!
– Muốn tát tôi nữa? – Khánh Anh túm lấy tay Vân Khánh.
Tường San giật mình, liền thở phào khi Vân Khánh chưa tát Khánh Anh.
Vân Khánh trân mắt đỏ ngầu ngân ngấn nước nhìn anh, cổ tay đau rát vì bị anh nắm chặt. Hai kẻ đang bị cảm xúc lấn át lý trí cứ thế trừng mắt nhìn nhau.
Anh thấy sự giận giữ uất ức trong mắt cô ấy, cô ấy thấy sự u ám mù quáng trong mắt anh.
Vân Khánh rời đi, Tường San thở hắt ra ôm lấy ngực, thật may họ không đánh nhau như lần trước, lần nay Khánh Anh lại có thể kiềm chế hơn không phát điên như lần trước thật là may mắn.
– Dù sao anh cũng không thể đánh đồng hai người họ với nhau, em còn tưởng đâu tình cảm của hai người tốt hơn rồi chứ. Ai dè… – Tường San bỏ lửng câu nói, mắt lấp liếm nhìn Khánh Anh.
– Cũng không không nghĩ xem nếu cô ta cần tiền của Song Yến thì chỉ cần bế con tới ăn vạ là có ngay một khoản hay sao? Chưa kể nếu đứa bé thật sự là con anh Lâm thì nó có quyền thừa kế Song Yến, sao phải chịu đứng lép vế cho Thiên Vân đó đe dọa chứ? – Tường San gật gù phân tích.
– Người muốn tiền thì không thế muốn ít hơn được.
– Ý anh là cô ta muốn cả Song Yến? – Tường San tròn mắt há miệng nhìn Khánh Anh.
Anh không nói gì chỉ khẽ cụp mắt xuống tỏ vẻ đồng thuận.
Nghe những điều Tường San nói Khánh Anh có phần bị tác động, anh vốn không hiểu Vân Linh đó lại phản ứng mạnh vì những lời nói của anh như vậy là có ý gì, rồi còn Vân Khánh nữa, có phải anh lại làm tổn thương đến cô ấy? Tính ra thì cô ấy cũng là người ngoài cuộc, lại bị anh lôi vào đánh đồng. Khánh Anh ngửa đầu ra sau ghế mắt nhắm lại khẽ thở dài thở dài.
***
– Chị đừng để tâm đến con người đó, anh ta không nói được câu nào tử tế với ai bao giờ đâu. – Vân Khánh ái ngại an ủi Vân Linh.
Vân Linh khẽ lắc đầu, tay cô xoa xoa đầu nhóc Milo đang ngủ ngon lành trong tay cô. Đúng như Khánh Anh nói, việc hai mẹ con cô xuất hiện, đúng là đã xem vào cuộc sống bình yên của gia đình Khánh Lâm, nhưng cô không còn cách nào khác, nếu không tìm Khánh Lâm thì con cô sẽ không để đợi được nữa.
Bất giác nước mắt lăn dài trên khóe mi cô rơi xuống cằm. Vân Khánh có cảm giác nhói trong lòng, khẽ lại gần quàng tay qua vai ôm lấy chị mình.
Ba năm đơn thân nuôi một đứa trẻ thật chẳng dễ dàng gì, huống gì thằng bé không được khỏe mạnh bình thường như những đứa trẻ khác, Mlio bị mắc bệnh bạch cầu cấp tính, Vân Linh những tưởng mình có thể cùng con chống đỡ vượt qua được, nhưng bệnh của Milo đã vắt kiệt cô cả thể xác lẫn tinh thần, mỗi lần nhìn thằng bé gồng lên chịu đựng những lần chọc dò tủy* lại khiến người làm mẹ như cô không cầm nổi lòng, mũi kim đâm vào cơ thể nhỏ bé của thằng bé cũng như đang đâm vào chính trái tim cô.
*Chọc dò tủy: một thủ thuật đưa kim vào phần cột sống để lấy dịch não tủy.
Vân Khánh dặt dẹo mãi mới có thể về tới nhà, trời cùng đã tối om, con xe đạp dở chứng cứ đi được đoạn lại tuột xích, tối muộn lại chẳng thể tìm nổi một quán sửa xe ven đường nào, cô đành cứ thế dắt bộ về.
Chiếc ô tô đen đậu trước cửa, người đàn ông cao lớn trong chiếc áo sơ mi đen khoanh tay trước ngực, đứng dựa vào thành xe, đầu hơi cúi xuống nhìn xuống đất. Không biết anh ta đã ở đó bao lâu rồi.
– Alo, anh ta ở đó từ lúc nào vậy? – Vân Khánh liền núp vào bụi cây ven đường mà gọi điện cho Lan Chi đang ở trong nhà.
– Ai biết, một tiếng trước khi tao ra anh ta đã ở đó rồi, tao sợ vãi, may mà vì anh ta quá soái nên tao nhận ra không đã báo công an rồi, tao mời vào nhà nhưng anh ta không vào, bảo đứng đó chờ mày. Có chuyện gì không? Này…
– Á!
Tiếng hét thất thanh của Vân Khánh khiến Khánh Anh giật mình nhổm dậy.
Vân Khánh ngay lập tức nhảy phắt ra khỏi bụi cây, tay quờ quạng phủi phủi quần áo có vẻ cô nàng bị kiến hay con gì trong bụi cây cắn.
Vân Khánh dắt xe vào trong để, cô lướt qua Khánh Anh mà không thèm lên tiếng. Để xe yên vị vào góc sân rồi tiến vào nhà cất đồ.
– Về muộn vậy? – Lan Chi tay cầm ly nước, người dựa vào tường hất hàm hỏi.
– Ừ, xe hỏng, phắt dắt bộ. – Vân Khánh giật lấy ly nước uống một mạch cạn trước con mắt ngạc nhiên của con bạn thân.
– Kinh dị, không gặp anh ta?
– Ra giờ đây, nên mới phải uống nước cho ngọt giọng. Để cửa cho tao đấy.
Đặt chiếc cốc vào tay con bạn rồi mạnh mẽ đi ra ngoài.
Im lặng lại gần chỗ Khánh Anh đang đứng, khẽ dựa vào thành xe, cách anh một khoảng.
– Anh tới đây giờ này? – Vân Khánh có chút lúng túng nói.
– Ừm. Về muộn vậy? – Khánh Anh vẫn lạnh lùng đáp.
– Ở đó ăn cơm xong Milo nó ngủ mới về, xe hỏng nên phải dắt bộ nên lại muộn hơn.
– Không biết gọi xe về.
– Phiền.
– Những gì anh nói hôm nay đều không phải hoàn toàn không đúng, nhưng anh nói mà không để tâm đến cảm xúc của người khác, anh cứ như vậy chẳng giải quyết được vấn đề gì.
Vân Khánh lên tiếng, giọng trách móc.
– Ừm.
– Hai mẹ con họ đã rất khổ sở, Vân Linh bị cả gia đình chị ấy quay lưng lại. Chị ấy chưa từng có một ngày vui vẻ, hạnh phúc. – Vân Khánh nghẹn ngào.
– Không thể vì thế mà cô ta đi xem vào hạnh phúc gia đình họ. – Khánh Anh phản kháng.
– Anh thấy gia đình họ hạnh phúc? – Vân Khánh trừng mắt nhìn anh.
Khánh Anh sững người, anh quả không biết họ sống với nhau có hạnh phúc hay không, đó vốn không phải điều anh quan tâm, những tổn thương của quá khứ dường như nó làm cho anh chẳng còn để tâm nổi đến ai nữa, từ hồi nào giờ anh đều chỉ đang chìm đắm vào nỗi đau của bản thân, vùng vẫy trong đó mà không thoát ra được.
– Họ không hạnh phúc nhưng họ vẫn là một gia đình, cô ta không có quyền phá vỡ nó.
– Hay cho một câu xem vào phá vỡ hạnh phúc của người khác. Còn không phải do anh trai anh nhu nhược bỏ rơi chị tôi khi đó còn đang mang thai con của họ mà đi cưới người phụ nữ đó thì đâu có cơ sự như bây giờ, đâu phải hai người phụ nữ chịu đựng khổ sở vì anh ta, đâu phải có cái cảnh hai đứa trẻ tranh nhau một người cha, đâu đến mức cháu tôi bệnh cũng không có tiền cứu chữa như vậy? Chị ấy đâu nói muốn giành anh ta về, chị ấy chỉ muốn cứu con mình thôi, không lẽ cũng là sai?
Vân Khánh bật khóc ngay sau câu nói, cô thấy uất ức thay cho chị mình, người đàn ông trước mặt đâu phải kẻ phải chịu trách nhiệm cho những khổ đau mà chị gái và cháu cô phải chịu đâu mà cô lại xả hết lên anh ta, tự nhiên cô lại muốn nhận được sự đồng cảm của loại người như anh ta, bản thân cô cũng không hiểu, loại người như anh ta làm sao có thể hiểu được nỗi đau của người khác, khi mà anh ta còn chưa thể thoát ra được khỏi cái bóng của quá khứ của chính bản thân mình.
Khánh Anh không thể nói thêm lời nào, cứ như vậy im lặng nhìn Vân Khánh khóc, lòng chợt bất an.
***
DJ bar.
– Sao nào, ngồi uống một mình vậy? – Hải Nam một tay cầm ly rượu, một tay khoác lên người Khánh Anh, cúi xuống sát mặt anh ta mà nói.
– Tránh ra. – Khánh Anh cử động vai, hòng đẩy Hải Nam ra.
Hải Nam khẽ nhếch mép cười tay chỉ chỉ vào thằng bạn thân rồi ngồi xuống đối diện.
Khi anh đã say khướt, Hải Nam khẽ lắc đầu, định gọi Đức Huy tới nhưng nghĩ sao lại dùng điện thoại của Khánh Anh nhắn tin cho một người khác.
– Mày đứng im coi. – Hải Nam tay đỡ Khánh Anh, mắt nhìn xa xăm chờ đợi.
Chiếc taxi của hãng Mai Linh dừng ngay trước mặt anh, cô gái trong đó bước xuống. Hơi có chút giật mình khi bắt gặp ánh mắt Hải Nam, nhưng nhanh chóng lấy được lại bình tĩnh, tiến đến, đưa tay bám lấy cánh tay bên kia của Khánh Anh mà đặt lên vai mình, một tay đưa xuống eo anh nhưng vại vô tình bám vào cánh tay cũng đang ôm dưới phần eo đó của Khánh Anh, khiến cả hai cũng giật mình buông tay ra, cả cơ thể to lớn của Khánh Anh bị chao đảo, và đổ về một phía, kéo theo Tường San ở bên này cũng ngã theo, ba cơ thể cũng ngã xuống đất, Hải Nam tránh được bị Khánh Anh đè lên người thì lại bị Tường San ngã xuống, đầu cô đập xuống ngực anh, thân thì đè lên người Khánh Anh, tạo ra một cảnh tượng hỗn độn.
Tường San chới với trong tư thế này, muốn đứng lên cũng khó đứng được. Cô thoáng đỏ mặt xấu hổ vì tình huống không thể éo le hơn này.
– Xe em đâu? – Hải Nam đỡ Khánh Anh vào xe rồi ngoái đầu hỏi.
– Nhà. Sao anh không tự đưa anh ấy về?
– Giờ anh đưa hai người về, em lên xe đi. – cố tình không trả lời câu hỏi của cô, Hải Nam mở cửa ghế phụ cạnh anh cho cô.
Tường San có chút lưỡng lự nhưng ở phía dưới Khánh Anh đã nằm duỗi dài nguyên cả hàng rồi không còn chỗ nào cho cô cả.
Đưa Khánh Anh trở về nhà, trả anh cho mẹ anh ta rồi chào bà cả hai cùng rời đi.
Xe dừng lại dưới nhà Tường San, cô loay xoanh định mở dây an toàn nhưng có vẻ trớ trêu thay nó lại bị kẹt, thật đúng lúc quá mà.
– Để anh. – Hải Nam tiến lại, chạm vào tay cô đang cầm ở chỗ dây an toàn, cô muốn thoát ra nhưng dường như anh cố tình không muốn buông ra cứ như vậy giữ lấy tay cô.
Má Hải Nam kề ngay bên mặt Tường San, khiến mặt cô đỏ bừng, nóng ran lên, cô cố gắng nín thở như sợ chỉ cần thở thôi sẽ bị anh phát hiện ra mình đang bối rồi.
Chốt dây an toàn bật ra, Hải Nam khẽ lùi người một cách chậm chạp, khuôn mặt điển trai, hơi thở ấm nóng phảng phất hương men đang kề sát khuôn mật khả ái đã đỏ lựng lên từ lúc nào của Tường San. Tay anh vẫn còn đang giữ tay cô mà ghì chặt lấy, khiến Tường San không cách nào thoát ra khỏi tình cảnh này, nếu gồng mình lên chống đỡ thì môi anh sẽ chạm vào cô, hai người cứ ở tư thế đó, khoảng cách tính bằm milimet ấy mà nhìn nhau, cảm nhận hơi thở của đối phương.
Hải Nam đứng dưới vòi nước, để nước bao phủ lấy cơ thể mình, trong đầu vẫn không thôi hiện lên hình ảnh Tường San thu mình ngượng ngùng lúc trong xe, anh khẽ bật cười, lúc đó vốn là muốn hôn cô ấy, nhưng nhìn hành động đến gồng mình lên của cô ấy cũng không dám ấy lại khiến anh không nỡ mà trêu chọc nữa.
Tường San ngâm mình trong bồn nước ấm, cảm nhận hương thơm khoan khoái của mùi tinh dầu dịu nhẹ từ chiếc đèn xông trên kệ. Cô khẽ nhắm mắt, hình ảnh Hải Nam lúc đó lại hiện lên trong đầu, đôi môi đó cô vốn quen thuộc, kể cả bây giờ vẫn muốn một lần nữa chạm vào, nhưng tình cảnh thiên thời lúc đó lại chẳng khiến cho cô đủ dũng khí mà tiến lên, đã có lúc cô rất nhớ hơi ấm của anh, đã có lúc cô khổ sở cố gắng quên nó đi, nhưng mỗi lần tưởng chừng đã quên được thì trái tim lại thôi thúc cô không ngừng nhớ đến nó.
Tường San bất giác mở mắt, tay ôm lấy khuôn mặt đang tự đỏ lên dần dần của mình, cô tự hỏi mình thật ngốc nghếch lại tự đa tình với anh như vậy. Là bản thân cô lúc đó phủ nhận tình cảm của hai người, là chính cô không cho anh cơ hội giải thích, là chính cô đẩy hai người vào đường cùng ngõ cụt để rồi tổn thương lẫn nhau.