Định Mệnh Phần 2 - Dưới Bóng Cây Nguyện Ước (Chầm Chậm Yêu Em)

Chương 11: Bóng Đè




Tin nhắn gửi đến từ nhóm Zalo: Tam đại nương

“Lan Chi: Hả, không biết về nhà bằng cách nào á? – Thả một cái icon Ami bụng bự mắt hí tay di di cằm.

Vân Khánh: Say mà.

Tường San: Hỏng rồi hỏng rồi, sáng ra quần áo còn nguyên trên người không? (cười)

Vân Khánh: Như lúc chưa say. (mếu)”.

Tin nhắn là nhận được khi đang trên đường di chuyển từ khách sạn ra sân bay để tới nhà máy sản xuất tơ lụa của Mạc lão gia ở Hàng Châu, Vân Khánh hoang mang lắm vì không biết đêm qua mình là bằng cách nào trở về phòng, vì say nên ngoan ngoãn ngủ một mạch đến sáng ngày hôm sau mà không hề hay biết, lại chẳng dám hỏi Khánh Anh, nhìn cái vẻ mặt xám xịt như muốn ăn tươi nuốt sống người khác của anh ta cô lại càng không dám mở miệng.

Hàng Châu, một trong số những địa danh nổi tiếng của Trung Quốc, đặc biệt về tơ lụa, hẳn ai cũng một lần nghe nhắc đến lụa Hàng Châu. Chè Long Tỉnh nổi tiếng cũng ở Hàng Châu, di sản văn hóa thế giới năm 2011 – Tây Hồ cũng ở Hàng Châu. Nơi đây quả là non xanh, nước biếc, làm say lòng người.

– Òa, thật không thể tin được, nó đẹp hơn lời đồn. – Vân Khánh bị choáng ngợp trước cảnh sắc thiên nhiên ở đây.

Mạc lão gia đang đứng chờ họ trước của nhà máy, nhìn thấy họ ông có vẻ phấn khởi.

– Thế nào, thấy nơi này của chúng ta thế nào con gái? – ông dơ tay về phía Vân Khánh mà nói.

– Tuyệt với, thật sự rất tuyệt ạ. – Vân Khánh cười tít bám lấy cánh tay ông, hai người đi vào trong mặc nhiên coi kẻ mặt mũi lúc nào cũng nghiêm nghị, lãnh đạm kia như không khí.

Vân Khánh đưa tay sờ vào những sấp lụa óng ánh nhiều màu sắc, lại mát lạnh da thịt mà không nén nổi trầm trồ, quả là không hổ danh lụa Hàng Châu.

Việc đưa hai người tới thăm quan xưởng dệt ở đây đồng nghĩa với việc ông đã ngầm đồng ý ký kết hợp đồng với họ.

Trong khi Vân Khánh đang quỳ trước tượng Bồ tát cầu nguyện điều gì đó thì Khánh Anh cùng Mạc lão gia đứng bên ngoài thưởng ngoạn cảnh sắc nơi đây và có vài câu qua lại trò chuyện, vốn không phải loại ngươi thích nói chuyện với người ngoài nên thường là ông hỏi gì anh trả lời đó.

– Cậu không thắc mắc tại sao tôi lại bỏ qua hai người họ mà chọn công ty cậu?

– Vì sao? – Khánh Anh khẽ nghiêng đầu nhìn ông.

– Ha, ha, con người cậu quả như cô bé kia nói, cậu như vậy sẽ khiến người khác sợ hãi mà tránh xa đấy, chàng trai à. – Mạc lão gia khẽ lắc đầu rồi bật cười.

Khánh Anh không lấy gì làm ngạc nhiên khi ông nói như vậy. Anh ta vốn là muốn trưng cái bộ mặt có thù với cả thế giới này ra để dọa không cho người ta lại gần mà.

– Con người ta ấy mà, như cậu, thường có ba loại, một là quá tự cao về bản thân mà không muốn những kẻ cậu coi là không xứng tầm lại gần, hai là bị tổn thương quá sâu nên cố tỏ ra đáng sợ để người khác không dám lại gần không ai làm hại cậu, ba là loại bẩm sinh sinh ra đã vậy. Nhưng ta nghĩ cậu không thuộc loại một và ba. – Nói đoạn ông liếc mắt nhìn anh thăm dò.

Khánh Anh có chút giật mình, không ngờ bị ông ta đoán ra được tâm tư, người này không thể xem thường.

– Sẽ có ngày sự cẩn trọng của cậu lại làm tổn thương chính cậu và người cậu yêu thương. – Mạc lão gia thản nhiên nói. Khuôn mặt Khánh Anh vốn đã khó coi giờ lại nhăn lại, nhìn càng đáng sợ.

– Có cách nào hóa giải.

– Tự cậu phải tìm ra lời giải, bản thân cậu không thoát ra được khỏi quá khứ sẽ chẳng ai giúp được cậu, cái cậu gặp phải, cái cậu chịu đựng ai cảm nhận được, ngoài tự mình thì chẳng ai cứu được cậu. – Mạc lão gia nghiêm mặt nói.

Khánh Anh khẽ gật đầu. Hướng mắt nhìn xa xăm.

– Kiếp trước ngoái đầu nhìn năm trăm lần mới đổi được một lần gặp mặt ở kiếp này, đừng bỏ lỡ. Có những người nên gặp vẫn phải gặp, có những thứ đã là duyên lại chẳng thể cưỡng cầu, cậu càng trốn tránh thì lại càng nhanh phải đối diện với nó, càng cố đẩy nó ra xa thì nó lại càng tiến lại gần, người trẻ tuổi các cậu ấy mà… hai… con bé ra rồi. – Đưa mắt nhìn vào cửa quan âm, liền thấy Vân Khánh tươi cười bước ra.

Khánh Anh cảm thấy câu nào của mạc Lão gia cũng như muốn nhằm vào mình mà nói vậy. Anh cứ vậy nhìn ông.

– À, cậu có một trợ lý tuyệt vời đấy, đừng bỏ lỡ, mà có vẻ con bé cũng không dễ dàng gì khi ở cạnh cậu. – Mắt vẫn không rời cô gái, nhưng miệng lại nói với Khánh Anh.

Anh là có hơi mỉm cười, mỉm cười chứ không phải nụ cười nửa miệng lạnh nhạt, bất cần như mọi khi.

– Hai người nói chuyện gì với nhau vậy? – Vân Khánh tò mò khi thấy lúc cô bước ra cả anh và Mạc lão gia đều nhìn cô.

– Về cô. – Khánh Anh đáp, nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Vân Khánh lại tiếp tục. – Nói tôi coi chừng bị cô vượt mặt, vì cô khá thông minh và…

– Vậy là đang khen hay đang chửi vậy? – Không để anh nói hết câu cô liền phồng má, chu mỏ lên lụng bụng trong miệng, đủ để hai người đi gần nhau đều có thể nghe được mấy lời này.

Khách sạn, 12 giờ đêm

“Mẹ ơi, mẹ, cứu con…” – trong cơn mê man. Vân Khánh liên tục thấy mình gọi mẹ, rõ ràng bà nằm ngay bên cạnh mà sao cô chẳng thể với được, chẳng thể chạm vào bà, có cái gì đè nén đến nghẹt thở, rõ ràng mắt mở mà không sao thoát ra được.

– Hờ… hờ… – Quần quại một lúc cô mới thoát ra được được cái cảm giác đè nén đến nghẹt

thở ấy, hoảng sợ, thở hổn hển, trán đẫm mồ hôi. – Lại bị bóng đè rồi. Hu. – Mặt mếu máo, còng lưng xuống thở dài.

Cô vốn là mỗi lần phải ngủ ở nơi lạ đều sẽ bị bóng đè, dù là có để sẵn dao, kéo hay hành tỏi gì đi chăng nữa cũng khó mà thay đổi được, đêm trước chắc hẳn do say quá mà thoát được một đêm ở Bắc Kinh, giờ ở đây thì khó lòng mà ngủ lại được.

“Cốc! cốc!” – Tiếng gõ cửa nhè nhẹ, nhưng đủ làm người bên trong nghe thấy.

– Chuyện gì? – Khánh Anh nhíu mày khó chịu vì bị làm phiền. – nói, không nói đóng cửa.

Khánh Anh toan đóng cửa lại, mặt màu cau có đến cực độ.

– Đừng. Có thể vào trong được không? – Vân Khánh e dè thỏ thẻ.

– Làm gì? – Khánh Anh ngạc nhiên nhưng tuyệt nhiên không thay đổi sắc mặt hỏi.

– Thật ra, thật ra thì… – Vân Khánh ngắc ngứ, mặt bắt đầu chuyển từ trắng sang hồng, rồi đỏ lên vì xấu hổ.

– Vào được, nhưng phải im lặng, đừng dở trò. – Khánh Anh liền mở cửa cho cô vào.

Bình thường cảnh giác với cô cao độ như vậy, nay tự nhiên lại để cho vào phòng mà chưa rõ lý do, kể cũng lạ.

Anh vẫn đang còn làm việc, Vân Khánh đặt gói bánh lên bàn của anh rồi ra ghế ngồi.

– Anh đang làm việc sao?

– Ừ.

– Chăm chỉ quá.

– Ừ.

– Khi nào anh ngủ?

– Làm gì?

– Thì…

– Xong việc.

– Bao giờ xong việc?

– Này. – Khánh Anh bắt đầu cáu.

– Hả. – Vân Khánh bị giật mình vì anh hơi lớn tiếng, co rúm lại, mếu máo nhìn anh.

– Rốt cục muốn nói gì? Nói nhanh

– Tôi có thể ngủ ở đây được không? – dứt lời cô liền bặm môi, len lén nhìn anh. Khuôn mặt Khánh Anh đã cau lại đến cực độ, chắc chắn câu tiếp theo anh sẽ chửi và đuổi cô ra khỏi phòng.

– Không phải như anh nghĩ đâu, tôi không có nói ngủ cùng giường với anh, ngủ dưới đất cũng được, không thì trên ghế cũng được… – biết là anh sẽ hiểu lầm nên cô liền xua xua tay miệng phân bua giải thích.

– Ra ngoài. – Khánh Anh gằn giọng, tay túm lấy cổ tay cô mà kéo lên.

– Hức. – Vân Khánh bắt đầu mếu máo. – Ngủ ở đó bị bóng đè, tôi không thể ngủ lại được.

Khánh Anh có chút sững người, nhìn vào đôi mắt đang sợ hãi ấy không có gì là nói dối, lại thêm mặc nguyên bộ quần áo chỉnh tề đóng không sót một chiếc cúc nào, ai không biết còn tưởng cô sắp đi họp hội nghị thượng đỉnh thì anh hơi giãn ra một chút, nới lỏng tay rồi buông ra.

– Ừ.

– Vậy là đồng ý hả? – Vân Khánh ngơ ngác nhìn anh, nhưng mặt mừng ra mặt.

Khánh Anh không nói gì, trở về bàn làm việc.

Làm việc thêm chút nữa, tự nhiên thấy hơi đói, liếc thấy gói bánh Vân Khánh mang tới, tự nhiên anh nhớ lại câu chuyện hôm ở nhà hàng Trung hoa của Vân Khánh và Mạc lão gia. Anh không phải là không biết tiếng Trung, chỉ là không thông thạo như cô ấy, nhưng những gì họ nói anh đều có thể nghe và hiểu. Bánh ngũ cốc, cô vì anh mà chuẩn bị, mặc dù rất ghét nhau.

“Mẹ ơi, mẹ, cứu…”. – Vân Khánh lại bắt đầu lảm nhảm.

Bị tiếng nói mê của cô làm giật mình, Khánh Anh liền rời khỏi bàn, tiến lại gần. Anh thầm nghĩ chắc lại bị bóng đè hoặc thấy ác mộng. Liền ngồi xuống mà lay gọi cô.

Vân Khánh mơ màng có chút ý thức, đúng là lại bị bóng đè, vừa thoát khỏi cơn khó thở ấy vì có người kịp thời lay gọi, hai mắt nặng trĩu khẽ mở ra rồi lại nhanh chóng sụp xuống.

Khánh Anh thở hắt ra, liền bế cô từ ghế lên giường, đặt cô xuống, chắc anh có chút thương xót nên không nỡ để cô ngủ ở đó. Lúc này nhìn cô ngủ ngon hơn hẳn, hơi thở đều đều, hai má ửng hồng.

Một tay chống xuống giường lấy điểm tựa để rút tay còn lại ra khỏi đầu cô ấy, bất chợt Vân Khánh xoay người quay về phía anh, khiến đầu lại càng sát hơn về phía khủy tay Khánh Anh khiến anh không thể rút tay ra được.

“Mẹ không cứu con, không cứu con.” – Vân Khánh mắt vẫn nhắm nghiền, miệng lẩm bẩm, hơi thở có phần gấp gáp và nặng nhọc hơn. Tay bám vào sườn áo Khánh Anh.

Khánh Anh sau chút ngỡ ngàng liền bất đắc dĩ đưa tay vuốt vuốt tóc cô, hơi thở Vân Khánh chậm lại, đều hơn, rồi trở về như lúc đầu. Khánh Anh cứ thế vỗ về cô rồi thiếp đi lúc nào chẳng hay.