Định Mệnh Phần 1 - Nơi Ta Chờ Nhau

Chương 9: Giao kèo




Trong khi đó ở một nơi khác.

– Nói xem, dạo này cậu bị rảnh quá đúng không? Không lo làm việc cứ đến đây đeo bám tôi làm gì? Nếu rảnh quá để tôi bảo Hải Long sắp xếp công việc ở DuHa cho cậu làm. - Tuấn Phong tay đan vào nhau chống cằn nhìn anh chàng Jin đang te tởn ngồi chễm chệ trên sofa.

– Không rảnh, hoàn toàn không rảnh, đang là giờ ăn trưa mà, anh đi ăn cùng em đi, em không có bạn ở đây, đi ăn một mình chán chết, lại còn suốt ngày bị mấy bà thím vồ vập sàm sỡ nữa. Không lẽ anh không thương xót gì thằng em bé bỏng này sao?

– Thương xót cậu? Cho một lý do đi, suốt ngày quẩn chân quẩn tay tôi, đi, đi ngay, về nhà mà ăn.

– Không, không về nhà, ăn cơm với mỗi bà bảo mẫu và mấy cô giúp việc chán chết. - Hải Anh xù lông lên nhất quyết không về nhà mà đòi Tuấn Phong đưa đi ăn cho bằng được. Vừa hay Hải Băng nhắn tin cho anh sẽ không đi ăn trưa cùng anh được vì còn đang vướng tìm người mẫu thay thế cho triển lãm sắp tới, nên anh buộc lòng miễn cưỡng đi ăn cùng Jin. Không chỉ có đi ăn không mà anh chàng này còn mè nheo bằng được anh đưa đi mua mỹ phẩm hàng hiệu, là tín đồ của mấy dòng làm đẹp sa xỉ thì đây kể ra cũng là cơ hội tốt để cậu nhóc này đòi hỏi ông anh bất đắc dĩ là Tuấn Phong mua cho mình hết cái này đến cái khác, nhưng không phải cái gì cũng dễ dàng, đến lúc ra quầy thanh toán, cô thu ngân thông báo số tiền lên đến hơn hai mươi triệu, Hải Anh cười toe:

– Thanh toán đi anh.

– Sao tôi phải trả cho cậu? Ai dùng người đó tự trả. - Tuấn Phong nhún vai, dơ tay làm như không liên quan gì.

– Em làm gì có tiền, anh à… - Jin khoác vai, bá cổ anh giở trò sờ mó, khiến người xung quanh hiểu lầm rằng hai người có vấn đề về giới tính, cô thu ngân thì cứ đứng ngây trố mắt nhìn, mấy cô gái xung quanh thì xì xào chỉ trỏ.

– Giai đẹp đã ít lại còn yêu nhau hết như thế này nữa, chúng ta biết phải làm sao? Tôi ế đến già mất… Á… Á!

– Thằng nhóc này, coi như cậu giỏi, được đấy. - Tuấn Phong vừa tức điên vừa ngại với mọi người, nhanh chóng thanh toán rồi rời khỏi đó.

– Này nhóc, qua đây. - Phong dơ ngón trỏ lên ngoắc ngoắc ngón tay ý gọi Hải Anh lại gần.

– Anh không định đánh em đó chứ? - Jin nhìn anh với ánh mắt dè chừng, tay ôm mặt. – Có đánh cũng đừng có đánh vào mặt đấy, em là người mẫu, khuôn mặt này đáng giá ngàn vàng đó.

– Qua đây, nếu không… - Tuấn Phong gằn giọng, bàn tay đã nắm lại.

Chưa để anh nói hết câu, cậu chàng đã tót ngay lại gần anh, mắt long lanh nhìn anh, khiến anh nổi da gà đẩy đầu cậu ra xa xa mình một chút.

– Không phải cậu là người mẫu sao? Có vẻ cũng khá nổi tiếng đó, cái gì mà mỹ nam vạn người mê, khuôn mặt baby, body chuẩn thuộc hàng cực phẩm… - Vừa nói anh vừa nghiến răng nhìn cậu từ đầu đến chân rồi lại nhìn từ chân lên đến đầu khiến cho Jin không khỏi rùng mình ghê sợ.

– Anh anh à, anh bị sao vậy? Không lẽ anh cũng bị vẻ ngoài cực phẩm của em làm cho điên loạn rồi đấy chứ? - Anh chàng tay hớt tóc tự hào.

– Điên loạn cái đầu cậu ấy. Ngồi xuống cho tử tế. Cậu nhận vụ này đi. - Anh đưa điện thoại cho Jin, trên đó có thông tin về cuộc triển lãm váy cưới toàn quốc sắp diễn ra.

– Gì đây anh? Triển lãm váy cưới toàn quốc? No, no… Em không làm việc với mấy con bánh bèo này đâu.

– Ồ không sao, cậu nổi tiếng, cậu đẹp, cậu cực phẩm, cậu có quyền từ chối. Còn tôi có tiền, hàng cũng nằm trong tay tôi, tiền tôi trả, có hơn hai triệu chứ mấy, tôi cầm về cho mấy đứa trong bar nó dùng rồi kêu trừ vào tiền tiêu vặt hàng tháng của cậu. - Tuấn Phong tỉnh bơ xách túi đồ lên định đi. Anh chàng Jin biết là trứng không thể chọi được đá nên đành lòng ngoan ngoãn nghe theo lời anh.

Jin nhanh chóng đến WDP để nhận show, nhìn thấy anh chàng mọi người đều ngạc nhiên, nhưng nghe thấy nói đến nhận show, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm, nhưng dù sao thì cũng là oan có đầu, nợ có chủ, Hải Băng không quên vụ em xe cup của mình bị anh chàng này làm méo rọ.

Trong khi đó, Bảo Trâm nhận ra đây là người hôm trước chuyển quà đến cho Hải Băng liền chỉ chỉ vào anh lên tiếng:

– Ơ ớ, anh không phải là nhân viên shi… Này làm gì đấy. - Nhanh chóng Jin bịt mồm cô lại lôi đi.

– Đi, cô đưa tôi đi xem cần phải làm những gì.

Anh lôi Bảo Trâm đi trong sự ngơ ngác chưa hiểu gì của Hải Băng, cô vẫn đang còn đang trầm ngâm suy nghĩ mình ăn ở tốt như thế nào mà dạo gần đây gặp toàn những chuyện có lợi không thôi à, cô thích chí cười rũ rợi làm hai đứa đang giằng co ở kia hoang mang hoảng loạn trợn mắt lên mà nhìn vào đó rồi lại nhìn nhau.

Jin vẫn còn nhớ lời dặn dò của Tuấn Phong trước khi đến gặp Hải Băng rằnng không được để cô biết mối quan hệ của hai người. Cậu nhanh chóng bắt nhịp với công việc ở đây, phối hợp chụp ảnh bìa cùng mẫu khá nhanh, làm hài lòng ban quản trị của WDP, đặc biệt là bà Hạ Vi, bà rất có thiện cảm với cậu bé này, có thể do cậu cho bà cảm giác thân thuộc như đang ở bên cạnh cậu con trai đã mất tích của mình vậy. Không chỉ có bà, ngay cả Hải Băng cũng cảm thấy có cảm giác thân quen với Jin.

Sau khi chụp ảnh bìa cho Album mới xong, trong lúc giải lao, Jin đứng trước tủ trưng bày mấy con búp bê của Hải Băng, anh vẫn luôn thắc mắc về đứa bé mà Tuấn Phong mỗi năm đều tặng một con búp bê xynji giờ mới hiểu ra đó không phải là đứa nhỏ nào cả mà là một cô gái có khí chất và tài năng hơn người và khả năng điên loạn cũng hơn người mà anh chàng đang có cơ hội làm việc cùng, lúc bình thường thấy cô khác hoạt bát và nhí nhố, nhưng khi làm việc lại nghiêm túc một cách bất ngờ, khiến người khác không khỏi giật mình.

– Này nhóc.

– Hả? À, mấy con búp bê này đẹp quá, của chị à? - Hải Anh quay người về phía Hải Băng.

– Ờ, cậu cũng quan tâm mấy ẻm này ư? - Hải Băng cười toe mắt long lanh nhìn mấy con Xynzi trong tủ kính.

– Không, em thích mấy em có da có thịt, hàng họ đầy đủ thôi. - Cậu chàng cười toe nháy mắt với Hải Băng, cô bĩu môi nhìn cậu, bất chợt thấy cúc áo sơ mi của cậu bị tuột ra, nhanh tay dựt lấy, làm cậu ta giật mình co rúm người lại, tay ôm ngực dáng điệu sợ bị sàm sỡ.

– Chị, chị định làm gì?

– Oắt con này, nghĩ tôi làm gì cậu? Đứt cúc áo rồi này cởi ra chị đây khâu lại cho, nhanh thôi, mau. - Cô lừ mắt nhìn cậu.

Lấy lại bình tĩnh anh chàng không ngại ngùng cởi áo đưa cho cô, khi chiếc áo được cởi ra, toàn bộ cơ thể tám múi cực phẩm của cậu chàng phô bày ra, làm các cô gái ở đây không khỏi xao xuyến, mắt long lanh chăm chăm nhìn vào cơ bụng của anh chàng, khiến Hải Băng ngượng ngùng thay, cô ra dấu cho Bảo Trâm lấy áo cho cậu khoác tạm. Vậy là hết nhìn ngó, làm cho các chị em một phen đầy tiếc nuối.

– Các cô gái của tôi ở đây đều là ngây thơ con nhà lành, cậu đừng giở trò dụ dỗ nghe chưa? Xong rồi mặc áo vào đi. - Hải Băng vứt trả lại áo cho cậu.

– Gì chứ? Chị bảo em cởi áo mà, thật là. - Jin phụng phịu ra điều oan ức lắm. Bảo Trâm đứng ngay gần đó bật cười đầy mỉa mai.

Công tác chuẩn bị cho buổi triển lãm gần như đã hoàn tất, chỉ chờ đến ngày làm xuất binh ra trận, Hải Băng rất hào hứng về lần quay trở lại này, cô quyết tâm cao độ làm lu mờ hết tất cả các thương hiệu váy cưới khác.