Định Mệnh Phần 1 - Nơi Ta Chờ Nhau

Chương 38: Về nhà ăn cơm




Sau một thời gian dài dưỡng bệnh, Liza trở lại với công việc, cô ra ngoài cũng cẩn thận hơn, Simon lúc nào cũng kè kè bên cô, từ sau sự việc lần trước xảy ra, anh chàng thật chẳng dám rời cô nửa bước.

– Xì, đã bảo rồi mà, trên đời này chả có cái gì ngon ăn đâu mà. – Một cô người mẫu khoanh tay trước ngực đứng dựa vào cây nước lọc lên tiếng.

– Kể ra thì cũng đáng thương thật, từ vợ chưa cưới thành cháu gái, hưm, éo le, cầu huyết quá rồi. – Cô người mẫu tiếp theo nhấp một ngụm caffe liền lắc đầu cảm thán.

– Thôi đi bà, người ta giờ là con cháu nhà tài phiệt đó, một người đàn ông thì có là gì? Sau này con cháu thế gia bu bám đầy, hai… – Tương truyền cóc ghẻ thành thiên nga là có thật.

– Không biết cóc thành thiên nga có thật không nhưng nghe người ta đồn mấy người hay buôn chuyện người khác dễ mọc mụn cóc trong mồm lắm. – Tay lấy nước, miệng lên tiếng mỉa mai hai cô người mẫu kia. Liza liếc nhìn cô ta một cái rồi ngẩng cao đầu sải bước rời đi. Hai cô kia bĩu môi nhìn nhau rồi cũng nhanh chóng rời khỏi đó.

***

– Kem… – Hải Băng vừa ngồi làm việc vừa ngoái đầu lại gọi Tuấn Phong đang rửa hoa quả.

– Anh đây. – Đặt vài trái nho và táo vào khay, anh quay người nhìn về phía cô.

– Mật khẩu điện thoại của anh?

– Sinh nhật em.

– Máy tính?

– Sinh nhật em.

– Laptop?

– Sinh nhật em.

– Có cái gì không phải sinh nhật em không? – Hải Băng cười toe chống cằm, chu mỏ lên nhìn anh.

– Giấy khai sinh của anh, Chứng minh thư nhân dân, bằng lái xe. Là sinh nhật anh. – Tuấn Phong mỉm cười nhìn cô.

– Anh được đấy, yêu thế chứ lại. À công việc của anh tiến triển đến đâu rồi? – Chợt nhớ ra điều gì đó, cô liền hỏi anh.

– Ừm, cũng chưa có gì tiến triển lắm, có một vài manh mối, nếu đúng như suy đoán thì sẽ

nhanh kết thúc thôi. Em yên tâm. – Phong đưa tay xoa xoa đầu cô, anh mỉm cười để cô yên tâm, thật sự bản thân anh cũng chưa biết đến khi nào chuyện này sẽ kết thúc. Anh cần đến gặp một người.

Nhà Tuấn Phong.

Như đã hẹn trước, cả hai cậu con trai nhà ông Nguyên đều lần lượt có mặt trong bữa cơm tối, khỏi phải nói mẹ anh vui mừng như thế nào, bữa cơm gia đình hiểm hoi kể từ khi Phong rời đi, trước đó bà còn căn dặn ba anh thật kĩ rằng ông không được tỏ thái độ không tốt với anh, không được mắng anh, to tiếng với anh, thật tâm thì ông đâu muốn như thế, nghe bà nói anh sẽ về nhà ăn cơm cùng mọi người trong lòng cũng vui lắm chứ, anh là đứa con trai ông yêu thương nhất cơ mà.

Phong đứng trước ngôi nhà anh đã từng sống hơn hai mươi năm, nó vẫn vậy, không khác lúc anh rời đi.

Nào nào, mấy bố con ra ăn cơm đi đã, có chuyện gì để sau bữa tối nói. – Bà Ngọc Hà tay

bê đĩa thức ăn trên tay, miệng thúc giục ba bố con, thực ra thì cả ba còn chưa bắt đầu câu truyện đã bị bà gọi ra.

Nhiều món ngon quá à. Mẹ thật là thiên vị mà. – Khánh Duy tươi cười nhìn mẹ mình,

không quên nháy mắt với em trai.

Trước đây khi gia đình còn đông đủ, bà thường hay làm rất nhiều món ăn ngon, hai anh em Khánh Duy và Tuấn Phong lúc nào cũng phải dành nhau ăn cho bằng hết, nhớ lại hồi đó mới vui vẻ và hạnh phúc biết bao. Bà Hà chỉ mong hai người cứ bé mãi, cứ ở mãi trong vòng tay bảo bọc của bà.

– Nào ăn cái này đi con. – Bà gắp miếng sườn to đùng vào bát của con trai, anh khẽ cười gật đầu nhìn mẹ mình.

– Con cũng muốn. – Khánh Duy làm ra cái vẻ ganh tỵ mè nheo với bà. Mẹ anh phì cười, liền gắp cho anh một miếng lớn hơn.

– Hai đứa làm một chén chứ? – Lúc này ông Nguyên mới lên tiếng, ông nhìn sang chai rượu bên cạnh. Cả ba mẹ con nhìn ông. Bà Hà khẽ mỉm cười. Người đàn ông của bà vẫn vậy, vẫn là không biết cách thể hiện sự quan tâm đến những người mình yêu thương.

– Vâng. – Tuấn Phong nhìn ông lên tiếng.

– Để con. – Khánh Duy ngồi gần chai rượu nhất liền nhanh tay rót vào chén cho ba mình và em trai.

Nếu Tuấn Phong luôn bất cần, đôi chút ngang tàng, ương bướng và lạnh lùng, thì Khánh Duy lại ôn nhu bình thản, hiểu chuyện, anh chưa bao giờ để người lớn trong nhà phải phiền lòng.

– Ba, khẩu K59 năm đó, liên quan đến con chính là khẩu súng ba từng dùng?

– Sao con? – Ông Nguyên nhíu mày nhìn con trai, Khánh Duy cũng ngạc nhiên không kém ông. Anh chỉ biết Phong đang cầm khẩu súng đó nhưng không hề biết khẩu súng đó từng là của ba anh.

– Lần cuối cùng ba sử dụng đó là sáu năm trước, viên đạn cuối cùng bắn ra cũng là bắn vào tên cầm đầu đường dây buôn bán phụ nữ lúc đó, nhưng không may để hắn vẫn có thể trốn được, thật ra không ai biết hắn còn sống hay đã chết. – Ông Nguyên hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra.

– Vậy là sẽ không có khẩu súng thứ hai như vậy lọt ra ngoài đúng ko ạ? – Tuấn Phong lấy khẩu súng được dắt bên hông, đặt lên bàn trước mặt ông Nguyên.

– Đương nhiên, K59 vốn dĩ chỉ được sử dụng cho cấp tá trở lên, và khẩu này bên Nga cũng không còn sản xuất nữa, giờ họ sản xuất dùng loại hiện đại hơn rồi. – Nói rồi ông cẩn thận cầm khẩu súng lên nhìn nó. – Chín viên đạn. Con đã bắn hai viên? – Ông nhíu mày liếc nhìn sang Phong.

– Một viên là năm đó, một viên là cứu Nattalia. – Tuấn Phong khẽ gật đầu.

– Hi vọng sẽ không phải bắn ra viên nào từ nó nữa. Con không cần giải thích gì cả. Ba chờ con hoàn thành nhiệm vụ. – Ông Nguyên khẽ mỉm cười. Không cần anh phải nói, ông dường như đã hiểu ra tất cả. Anh vẫn là đứa con đáng tự hào của ông.

Bà Ngọc Hà cứ đứng đó cho đến khi chiếc xe chở con trai rời đi.

– Vào nhà thôi em.

– Mấy ba con nói chuyện gì mà em thấy anh có vẻ vui vậy? – Bà quay sang nhìn ông mỉm

cười.

– Chuyện đàn ông ấy mà, anh dạy chúng cách giữ người phụ nữ của mình. – Ông Nguyên khẽ cười sảng khoái trêu chọc vợ mình. Lâu rồi bà mới lại thấy ông cười thoải mái như vậy.

***

– Mọi người làm gì đông đủ quá vậy? Lại còn có bánh kem ăn nữa ư? Nay sinh nhật ai thế? Nattalia vừa trở lại đội, liền thấy mọi người tụ tập quây quần bên chiếc bánh kem dâu to tướng. Anh chàng đội phó còn đang đo xem chia như thế nào cho hợp lý nữa.

– Qua đây, qua đây, ăn bánh. – Khánh Duy thấy cô thì liền đon đả kéo lại gần.

– Ồ… Kem dâu nữa nè, được đấy, nay sinh thần của ai mà lại còn biết cả em thích kem dâu mà mua đúng thế nữa ạ. – Nattalia liền lấy ngón taya quệt một cái lên chiếc bánh mà nếm thử, mùi vị quả không tệ.

– Ngon đúng không? Ăn thêm, ăn thêm đi, cho em miếng to nhất luôn. – Khánh Duy nháy mắt với cậu đội phó, tay đẩy miếng bánh to đùng về phía Nattalia. Khỏi phải nói, cô nàng rất thích thú vì điều này.

– Các anh thật tốt mà, em không khách sáo đâu. Ăn đây.

Nattalia cứ thế mà vui vẻ ăn bánh, trêu đùa cùng mấy người đồng nghiệp, cô không biết rằng chiếc bánh này vì cô mà làm ra, người làm nó đã đặt hết tình cảm vào đó, vốn là chỉ định để cho mình cô ăn, nhưng anh biết chắc chắn nếu cô biết đó là bánh do anh làm cô sẽ không ăn dù chỉ một miếng. Tuấn Vũ cứ thế im lặng từ xa nhìn cô ấy vui vẻ ân bánh, có lẽ là anh đang cố bù đắp cho những lỗi lầm mình đã gây ra cho cô ấy.