Định Mệnh Phần 1 - Nơi Ta Chờ Nhau

Chương 37: Chú




Từ sau ngày hôm đó, người ta thường thấy căn hộ của cô người mẫu chân dài có sự ra vào của một người đàn ông chỉn chu điềm đạm, anh ta lúc thì mang cho cô bó hoa, khi thì khệ nệ đồ ăn tươi sống mua từ siêu thị.

Nghe tiếng chuông cửa, Liza có chút giật mình, Simon đang ngồi gọt hoa quả bên cạnh cô liền đứng phắt dậy, khuôn mặt tươi rói, nháy mắt:

– Đến rồi, đến rồi, người đến rồi. Anh ấy cũng thật có lòng, để chế ra mở cửa.

– Thật là. – Liza liếc Simon một cái rồi tự tủm tỉm cười.

Sau bữa tối, trước lúc Anh Minh chuẩn bị ra về, anh lấy thuốc để trên bàn cho Liza, nhắc cô đừng quên uống, cô dường như đang muốn né tránh anh nên không dám nhìn anh mà chỉ khẽ ừ một tiếng, gật đầu. Anh Minh khẽ thở dài, quay người rời đi.

– Phiền anh nói Nattalia đến gặp tôi.

Điều cô vừa nói khiến anh có chút ngạc nhiên, như hiểu ra điều gì đó, khuôn mặt liền giãn ra, mỉm cười gật đầu đồng ý.

Anh Minh rời khỏi phòng, Liza với tay lấy thuốc và nước, nhìn mấy viên thuốc xanh đỏ trên tay, cô khẽ mỉm cười, không biết sau này sẽ còn sóng gió gì đến với mình nữa, nhưng ít nhất thì giờ đây cô cảm thấy được quan tâm, cũng không biết vì sao anh lại đối xử với cô như vậy nữa, nhưng cô hi vọng đó là sự thật lòng.

***

Ngày hôm sau, Nat được Anh Minh mời đến, lúc đầu Liza còn có chút ái ngại dè chừng với Nattalia, cô còn có ý định thôi, nhưng nhìn vào nét mặt Anh Minh, cô không muốn anh thất vọng, Nat cũng khá dễ thích ứng và nhiệt tâm nên nhanh chóng lấy được sự tín nhiệm từ cô, Liza yêu cầu được ở riêng cùng Nat, cô không dám để Anh Minh nghe những chuyện đã xảy ra với mình, cô sợ anh sẽ khinh ghét cô.

– Những hình ảnh này tôi giữ lại nhé, sẽ chuyển cho luật sư để sau này làm bằng chứng trước tòa, yên tâm, sẽ không bị lọt ra ngoài đâu. – Nattalia mhoẻn miệng cười tỏ ý trấn an Liza khi cô ấy cứ nhìn những tấm ảnh chụp vết thương lần trước.

– Cảm ơn. – Liza mỉm cười nhìn Nattalia.

– Chờ một chút nhé, tôi đi vệ sinh. – Đặt điện thoại trên chiếc bàn cạnh đó, Nattalia kiền rời khỏi phòng.

Khi cô rời đi vào nhà vệ sinh, thì Đồng Anh Phương cũng tới, nghe nói Liza bị ốm nên đến thăm, dù gì thì cô cũng là người bạn duy nhất cô ta có ở nơi này, nhìn những vết bầm vẫn còn chưa kịp tan, Anh Phương liền sáp lại gần:

– Bị sao nặng như thế này? Mấy vết bầm này sẽ ảnh hưởng đến công việc của cậu đấy.

– Ờ, không sau, có thuốc đặc trị rồi, một thời gian sẽ hết. – Liza ái ngại len lén nhìn Anh Phương như kẻ ăn vụng bị bắt gặp vậy.

– Mà sao, mình gặp Hoàng Anh Minh ngoài kia, anh ta đến đây làm gì vậy? Từ khi nào hai người lại thân nhau thế? Mà anh ta có bạn gái rồi, đừng để bị hiểu nhầm, phiền phức lắm.

Anh Phương có vẻ thiện chí nhắc nhở Liza.

– Ờ, cô ấy cũng đang ở đây. Điện thoại vẫn để đây này. – Liza rướn mắt nhìn vào chiếc điện thoại vẫn đang để mở trên bàn, khuôn mặt có chút thoáng buồn, cô quên mất Nattalia vẫn đang là bạn gái anh ta.

– Ồ vậy ư? – Anh Phương liến nhìn sang chiếc điện thoại, cầm nó lên, đập vào mắt cô là hình ảnh những vết thương của Liza, lướt lướt nhanh vài cái, rồi úp nó xuống bàn, ngước mắt nhìn Liza. – Cô ta đâu rồi? Lúc vào mình không có gặp.

– Cô ấy đi nhà vệ sinh, chắc đang ở ngoài kia.

– Thế à? Thôi mình qua xem cậu thế nào thôi, cũng có chút chuyện nên về luôn đây, nghỉ ngơi đi nhé. À! Tiện mình cầm luôn điện thoại cho Nattalia, mình mang ra cho cô ta luôn nhé, tiện chào hỏi nhau luôn. – Nói rồi, nhanh tay Anh Phương cầm luôn chiếc điện thoại và đi ra khỏi phòng.

Trong lúc đó Nattaia đang đứng nói chuyện cùng Anh Minh ngoài phòng khách, Anh Phương làm ra vẻ mặt tươi cười đầy thiện chí tiến về phía hai người, lên tiếng chào Anh Minh, rồi khẽ quay đầu liếc nhìn Nattalia, nhìn thấy bản mặt cô ta Nattalia cảm thấy không thoải mái cho lắm, vốn biết cô ta có quen biết với Liza nhưng không ngờ rằng họ lại thân nhau đến độ cô ta đến thăm cô ấy, thường thì Liza không muốn ai nhìn thấy mình trong tình trạng này.

– Này điện thoại của cô, để quên trong phòng Linh Lan. – Đưa chiếc điện thoại ra trước

mặt Nattalia.

Nattalia vội lấy nó từ tay cô ta, điện thoại vẫn còn nguyên những hình ảnh đó, liếc nhìn một cái, khẽ gật đầu cảm ơn rồi tạm biệt hai người đó và rời khỏi.

– Không ngờ anh cũng có lòng nhỉ? Thay mặt bạn tôi cảm ơn anh. – Anh Phương nói với Anh Minh khi anh vừa tiễn Nattalia trở lại phòng.

– Ừ. Cô còn không về đi sao?

– Tôi tưởng tôi phải hỏi anh câu ấy chứ? Bạn gái anh về rồi mà anh còn ở đây làm gì? Không lẽ…

– Đợi cô về cùng đấy, đi, chủ nhà cần nghỉ ngơi, tôi không đi xe tới, cho quá giang chút đi, chúng ta cùng đường không phải sao? – Nói rồi chẳng cần để cô ta đồng ý, anh nhanh chóng lấy áo khoách trên ghế rồi lôi cô đi.

***

– Nói xem xem hôm nay mình đã gặp ai? – Nattalia ngồi lên góc bàn làm việc của Hải Băng.

– Chịu, ai? Chắc không phải cậu Vũ chứ? – Hải Băng liền ngừng kéo, ngước mắt nhìn Nattalia.

– Điên à? Đồng Anh Phương. – Nattalia có chút xao động khi nghe Hải Băng nhắc đến Tuấn Vũ.

– Cô ta là bạn Liza đến đó có gì bất thường đâu? Kệ thôi. Mà mày định không nhìn mặt cậu tao thật đấy à? Không thể cho nhau cơ hội nào à? – Thu dọn đồ nghề trên bàn vào gọn một chút rồi tiến lại gần Nattalia.

Nattalia im lặng, cô khẽ lắc đầu:

– Không biết, cứ để như vậy đi. Dù sao cũng không thể trở lại như trước. Hưm… Làm việc đi nhé, đi đây.

Hải Băng nhìn theo bóng cô bạn thân rời đi khẽ lắc đầu, cô cảm thấy tiếc cho một mối lương duyên.

***

Ngày hôm nay, Bảo Trâm chính thức dọn đến biệt thự nhà Nguyễn Duy ở, mặc dù đã nhiều lần từ chối, nhưng ông Hải Long bố cô một mực muốn cô trở về ở cùng gia đình, ông ta nói muốn bù đắp cho cô suốt bao năm đã phải sống cực khổ bên ngoại, cũng muốn cô trở về bên ông nội, ông Hải cũng muốn như thế, cô đành nghe theo, mặc dù cô vẫn rất sợ phải ở cùng Hải Anh, đến giờ cô vẫn không biết phải đối diện với anh như thế nào nữa.

Đứng trước cửa căn biệt thự to lớn ấy, Bảo Trâm thẫn thờ đứng đó nhìn sự chóng ngợp xa hoa của nó, đã từng lui tới đây nhiều lần nhưng đến trong mơ cô cũng chẳng thể ngờ rằng mình lại là một trong số những chủ nhân của nó, nhìn nó giờ đây cảm xúc duy nhất trong lòng cô là sự đau đớn, đau đớn đến nghẹt thở. Thấy chị gái cứ im lặng, nước mắt chảy ra. Bảo Anh ngơ ngác ngước mắt nhìn, giật giật tay cô:

– Chị, chị, bị sao thế? Chị đau ở đâu à?

– Không sao, chị không sao. Bảo Anh ngoan, từ giờ chúng ta sẽ sống ở đây nhé. Bảo Anh phải nghe lời người lớn trong nhà nhé. Sịt. – Bảo Trâm ngồi xuống cạnh Bảo Anh, vừa sụt sịt vừa lau nước mắt mà nói với con bé.

– Vậy là từ giờ chúng mình sẽ ở cùng anh Jin đúng không ạ? Vui quá. – Con bé thích thú mà reo lên, nhìn biểu hiện vui vẻ của nó, Bảo Trâm cắn chặt môi nén lòng để không bật khóc thành tiếng.

Người làm trong nhà đưa Bảo Trâm đến căn phòng đã được chuẩn bị sẵn cho cô, thật trớ trêu, không hiểu do vô tình hay cô ý mà phòng cô lại ngay cạnh phòng Hải Anh, bất lực với sự sắp xếp này, cô chỉ biết khẽ lắc đầu thương cảm cho bản thân, nghe người làm nói thường thì anh cũng khá ít ở nhà, nên cô cũng bớt lo hơn.

Bữa tối.

Khi Bảo Trâm còn đang lúi húi trong bếp thì Bảo Anh đã ngoan ngoãn cầm thì và bát của con bé ngồi ngoài bàn ăn chờ đợi, thói quen nó học được khi còn ở cô nhi viện.

– Anh Jin. – Bảo Anh reo lên khi thấy Hải Anh xuất hiện.

– Bảo Anh? – Jin sững người nhìn con bé, khi đang định bước lại gần con bé, anh khựng người dừng lại khi thấy Bảo Trâm xuất hiện, trên tay cô là đĩa đồ ăn mới làm, hình ảnh này rất quen thuộc với anh, Bảo Trâm đứng đó, trân mắt nhìn anh, nhất thời bị bối rối, không biết phải làm thế nào trong tình huống này nữa.

Hít một hơi thật sâu, cô nhoẻn miệng cười với anh:

– Anh… À. Chú út về rồi ạ? Ăn cơm luôn nhé. – Cô nhanh chóng đặt đĩa đồ ăn xuống bàn rồi nhanh chóng quay trở lại bếp, không để anh nhìn thấy sự bối rối của mình, cô đã rất cố gắng để tự nhiên nhất. Nhưng thật sự điều đó quá khó khăn đối với cô.

Từ “chú” phát ra từ miệng cô mới chua xót làm sao. Cả đối với cô và anh đều gây đau đớn, là cô đã vạch rõ ranh giới với anh. Hải Anh khổ sở trở về phòng, cả bữa tối đó không thấy anh trở lại bàn ăn.

Bảo Trâm đành mang đồ ăn lên phòng cho Hải Anh, lần thứ hai cô đứng trước cửa phòng anh mà không dám gõ cửa, vừa dơ tay lên lại nhanh chóng thu lại. Khẽ lắc đầu rồi đặt khay đồ ăn trước cửa phòng anh, gõ cửa, rồi nhanh chóng trở về phòng mình.

Nhìn khay đồ ăn, vẫn là những món thường ngày anh thích ăn, nhưng không hiểu sao nay không thể nuốt nổi chúng, cả lồng ngực Hải Anh như bị cái gì đó đè nén, đau đớn đến mức ngạt thở.

Nửa đêm. Do Bảo Anh muốn uống nước nên Bảo Trâm đành trở lại nhà bếp lấy nước cho nó, đi qua phòng Hải Anh thấy khay đồ ăn không còn ở đó, cô khẽ mỉm cười, cô nghĩ ít nhất thì anh cũng chịu ăn.

Đèn không bật, thật ra thì là do cô quên không hỏi xem đèn dưới nhà bếp bật ở đâu, nên cứ thế mà mò mẫm, khi đến được tủ lạnh thì hết hồn thiếu chút nữa là hét toáng lên khi thấy có người đứng ngay đó. Hải Anh đang đứng đó, khoanh tay nhìn cô.

– Bảo Anh muốn uống nước nên e… Cháu… Xuống lấy. – Với lấy bình nước ở cạnh tử lạnh toan quay người đi thì bị một sức mạnh lôi lại.

Chiếc bình thủy tinh rơi xuống đất vỡ choang, người làm đang ngủ bị giật mình tỉnh dậy nháo nhác chạy ra thì bị tiếng nói như quát làm cho đứng im:

– Không có chuyện gì, là tôi sơ ý làm vỡ.

– Cậu Hải Anh, sao không mở điện vậy? Để vú mở điện cho cậu.

– Không cần, vú cứ ngủ đi, cả mấy người nữa tôi tự dọn cho. – Hải Anh lạnh lùng nói khi bà vú định bật điện, trong bóng tối bà chỉ nghe thấy tiếng anh chứ thật sự cũng chả nhìn thấy gì, bà già rồi, mắt cũng kém lắm, nên cũng chẳng thấy được anh đang ôm một cô gái và tay đang bịt miệng cô ấy lại. Lẩm bẩm gì đó rồi bà nhanh chóng trở về phòng ngủ, hai người còn lại cũng mắt nhắm mắt mở vì đang còn ngái ngủ lụt cụt theo gót bà vú rời đi.

– Chú làm gì? – Đẩy tay Hải Anh ra khỏi miệng mình, Bảo Trâm nói như hét lên.

– Đừng gọi tôi là chú. Giờ đến cả nói chuyện với tôi cũng khó khăn với em đến vậy sao? – Hải Anh khổ sở nhìn cô trong bóng tối.

– Thì đang nói đây còn gì? – Chú cứ nói đi.

– Đã bảo đừng gọi là chú. – Lần này Hải Anh tức giận thật sự anh gắt lên, làm cho cô giật mình.

– Vậy gọi bằng gì? Chúng ta gọi nhau bằng gì? Làm ơn hãy quên những chuyện trước đây đi được không?

– Quên? Em bảo tôi làm sao quên? Những ngày qua tôi đã cố gắng để chấp nhận sự thật này, nhưng tôi không làm được, tôi rất nhớ em. – Nói đoạn, anh kéo cô lại gần mà ôm lấy. Có chút giật mình, Bảo Trâm cố vùng vẫy, nhưng vòng tay anh quá chặt làm cô không sao thoát ra khỏi, thật lòng mà nói là không muốn thoát khỏi, cô cũng rất nhớ anh, nhớ hơi ấm của anh, nhớ vòng tay của anh, Bảo Trâm thầm nghĩ sẽ chỉ ôm anh nốt lần này, từ ngày mai sẽ là người của hai thế giới.

– Hải Anh, nghe em nói, đây sẽ là lần cuối cùng em xưng anh em với anh, lần cuối cùng chúng ta như thế này, anh đừng quên chúng ta giờ đây đã ở vị trí khác, không còn như trước nữa. Dù không muốn anh vẫn sẽ phải quên em, anh sẽ tìm được người con gái xứng đáng với tình yêu của anh, cảm ơn anh đã yêu em. – Nói rồi cô đẩy anh ra, ngước mắt nhìn anh. Chỉ trong bóng tối cô mới dám đối diện với anh như vậy.

Hải Anh đứng đó im lặng đầy bất lực nhìn cô, đúng, giờ anh lấy tư cách gì để yêu cô? Lấy tư cách gì để bên cô theo cách đó? Rồi sẽ có ngày cô sánh vai bên người đàn ông khác không phải anh. Hải Anh đau khổ cúi mặt xuống, cơ thể bất động, một giọt nước mắt rơi xuống.

Bảo Trâm đưa tay ôm lấy mặt anh, khẽ lau đi gọt nước mắt trên đó:

– Chúng ta cùng nhau cố gắng nhé. Hứa với em, sau hôm nay hãy coi những chuyện đã xảy ra như một giấc mơ đẹp. – Nói rồi cô khẽ hôn lên trán anh. Rồi rời đi thật nhanh không để anh nhìn thấy nước mắt. Hải Anh đứng đó, cô độc, cảm giác bị bỏ rơi bao trùm lấy anh ngay lúc này.