Tuấn Phong kêu Hải Anh chịu phạt nhưnng không hiểu thế nào người say là Bảo Trâm, cô nàng dành rượu của anh tu ừng ực được vài ngụm là bắt đầu luyên thuyên đủ chuyện, khó khăn lắm Hải Anh mới đưa được cô trở về nhà cô ấy.
– Cậu đó, cấm thừa nước đục thả câu nghe chưa? – Hải Băng dằn mặt anh chàng trước khi ra về.
– Cậu đó nên giữ mình thì hơn. – Tuấn Phong nháy mắt với anh chàng một cái, cười đầy ẩn
ý rồi lôi tuốt Hải Băng đi.
Trước cửa nhà Hải Băng.
– Sao nào? Không nỡ xa anh sao? – Tuấn Phong mỉm cười nhìn Hải Băng đang đứng tần ngần ra đó mà không chịu vào nhà, cô bĩu môi nhìn anh một cái rồi quay đi, bất chợt khựng lại vì bị một cánh tay rộng lớn ôm lấy từ phía sau lưng.
– Anh… – Cô khẽ kêu lên nhè nhẹ.
– Chuyện hôm nay em đừng nghĩ đến nữa nhé, cũng đừng nhắc lại nữa nếu không cậu Vũ sẽ cảm thấy có lỗi. – Phong nhẹ nhàng hôn lên tóc cô, cô cứ đứng im như thế tận hưởng cảm giác yên bình trong vòng tay anh.
***
Hải Anh sau khi đưa được Bảo Trâm vào phòng của cô thì cũng mệt phờ vì cô có để im cho anh đưa vào đâu chứ, miệng cô cứ lèm bèm, tay vỗ vỗ vào mặt anh:
– Nói cho anh biết, anh đừng thừa lúc em say mà làm gì em đấy, em không tin có cái chuyện lúc say không làm chủ được bản thân rồi thì lấy cái lý do nôn ra người anh phải thay đồ cho em… Ọe… – Vừa dứt lời cô nàng nôn tất tần tật tuốt tuồn tuột lên người Hải Anh, mặt anh chàng méo xệch, cái mùi này nó mới gớm ghiếc làm sao.
– Đã bảo mà, đây gọi là luật hấp dẫn đấy bà cô, anh thua em. – Anh chàng đặt cô nằm xuống rồi đi vào nhà tắm.
Khi Bảo Trâm tỉnh được dậy cũng nửa đêm, cô thấy khát nước, đầu óc quay cuồng, ra khỏi phòng ngủ mò mẫm được đến tủ lạnh, lấy chai lavie tu hết một hơi, thấy trong người dễ chịu hơn một chút, quay người đi thì thấy trên sofa có người đang nằm co ro, có chút hoảng sợ, cô cầm ngay cái chổi ở góc nhà, rón rén lại gần, người đó không mặc áo, trong bóng tối leo lét của chiếc đèn xông tinh dầu cô không nhìn rõ anh ta, chỉ khi chàng trai với cơ thể dài loàng ngoằng xoay người để rơi chiếc gối tựa vừa che đi khuôn mặt để lộ ra khuôn mặt đẹp đẽ ấy cô mới thở phào, buông chổi xuống, ngồi xuống cạnh anh, không ngờ anh vẫn còn ở đây, lại ngoan ngoãn ra sofa ngủ thế này, đưa tay vén vén sợ tóc trên trán anh sang một bên, đôi mi ấy bỗng động đậy rồi bất chợt tóm lấy tay cô, tay kia kéo chân cô lại gần rồi vô thức gối lên đó, thì ra anh vẫn chưa tỉnh, vẫn đang ngủ, cô thở phào, cứ vậy ngồi nhìn anh, cô vẫn chưa tin đây là người đàn ông dành cho mình, Bảo Trâm suy nghĩ miên man, một người tốt nnhư anh, đầy đủ mọi thứ như anh sao có thể yêu một đứa không có gì như cô, bất giác mỉm cười, cúi xuống hôn nhẹ lên trán anh. Cô ngồi ngược lại với anh, đến lúc ngước mắt lên đã thấy mắt anh mở tròn từ lúc nào, giật bắn mình ngồi thẳng dậy, đẩy đầu anh ra khỏi chân mình.
– Này em định quấy rối người ta xong giết người diệt khẩu hả? – Hải Anh lồm cồm bò dậy vì bị cô hất bất ngờ nên ngã từ sofa xuống đất.
– Anh anh, giả vờ ngủ… – Bảo Trâm một tay bịt miệng một tay chỉ vào Hải Anh nói không nên lời.
– Nào, ngồi xuống, cho anh gối một chút. Nằm ở đây đau người lắm, vẹo cả cổ rồi đây. Rất nhẹ nhàng anh kéo cô ngồi xuống, lại nằm lên đùi cô, có chút giật mình nhưng cảm giác đó nhanh chóng qua đi, Bảo Trâm nhẹ nhàng vuốt vuốt mái tóc anh.
– Tóc anh cũng mềm nhỉ? – Anh dùng dầu gội của em đấy à?
– Ừ, em nôn hết lên người anh, anh đành dùng nhà tắm của em, sợ em xảy ra chuyện gì nên cũng không dám về luôn này. Yên tâm anh không có làm gì như em nói. – Hải Anh ngước mắt nhìn cô giải thích.
– Em có nói gì sao? Sao em không nhớ gì nhờ. Mà anh cứ về mà ngủ chứ ngủ ở đây như này lại không mặc áo nữa, lỡ bị cảm thì sao?
– Ờ, anh về giờ. – Nói đoạn có vẻ giận dỗi Hải Anh ngồi dậy lấy chiếc áo hồi tối bị bẩn anh đã giặt qua mặc vào, áo có vẻ chưa khô hẳn vẫn còn khá ẩm.
– Anh về thật hả? Áo còn ướt nguyên như vậy sao mà mặc, nào cởi ra em sấy khô cho anh. Miệng nói tay làm, cô đưa tay vén áo của anh lên quá nửa người mà không nghĩ ngợi gì.
– Em làm gì? – Hải Anh giữ tay cô lại. Kéo cô lại gần.- Có có biết hành động của em đang thách thức sự kiềm chế của anh không hả?
– Em… – Bảo Trâm lắp bắp, cúi mặt, lúc này cô chỉ thấy mặt mình nóng bừng toàn thân bất động, tay chân trở nên thừa thãi.
Nâng cằm cô gái lên, anh nhìn vào mắt cô ấy, cô ấy nhìn anh, anh cảm thấy hơi thở nóng ấm của cô ấy.
– Anh yêu em! – Câu nói của anh nhẹ bẫng, rất thật, đôi đồng tử đen láy mở to hết cỡ nhìn anh.
– Lần này anh không để em chủ động nữa đâu. – Nói rồi anh siết chặt eo cô, đặt lên môi cô nụ hôn nóng bỏng, cái cách anh hôn cô nó có vẻ chuyên nghiệp hơn cô nhiều, cô cứ thế bị anh dẫn dụ không sao thoát khỏi được, hơi thở gấp gáp quyện vào nhau.
Chiếc áo ướt bị vứt lên thành sofa, anh cứ thế bế bổng cô trở về phòng, cánh cửa phòng dần khép lại.