Định Mệnh... Nước Mắt

Chương 66: Tìm kiếm sự thật




Trong lúc đó, phòng 202.

Chàng trai với mái tóc xanh dương lạnh lẽo tựa đêm Đông đang ngồi dựa vào thành giường, chân duỗi thẳng và lướt web trên điện thoại. Đúng hơn là cậu đang nhìn chăm chăm vào hiện trường vụ cháy nổ đó. Rốt cuộc là ai gây nên vụ này? Liệu nó có liên quan đến chuyện Kiều Linh và Sally bắt cóc Vi? Nếu có, mục đích của hung thủ là gì? Sau chuyện đó Sally cũng trốn đi biệt tăm, mối quan hệ giữa ả, Kiều Linh với “ông chủ” kia là gì? Aiz thật là khó nghĩ!

Trong khi cậu đang nhíu chặt đôi mày để cố tìm ra mối liên kết giữa những sự việc rối rắm gần đây thì Vân đã đến bên cậu, thoải mái ngồi xuống cạnh, tựa đầu vào vai cậu thì thầm:
“Sao anh còn chưa ngủ nữa?”

“Tôi đang nghĩ về những việc xảy ra gần đây.”

Câu nói lạnh lùng của cậu khiến cô phải nhăn mặt:
“Sao anh lạnh thế?”

“Quen rồi.” - Cậu nói trong khi vẫn dán mắt vào màn hình điện thoại.

Cô khó chịu giật lấy cái điện thoại, phồng má:
“Nhưng em không thích thái độ lạnh nhạt này của anh! Cứ như thể cái điện thoại quan trọng hơn em vậy đó!”

Cậu ngơ ra, nhìn cô đúng ba giây rồi lại bật cười.

“Cô có cần đáng yêu vậy không chứ?”

Nói rồi chỉ với một hành động vươn tay, cậu đã nhanh chóng lấy lại được chiếc điện thoại.

“Moh… Anh thật xa cách… Giận!” - Cô nhăn mặt, bĩu môi rồi liền quay mặt sang phía khác, không thèm nhìn Phong.

Haiz, đến chịu với em!

Phong thở dài, nhanh kéo cô ôm vào lòng đồng thời áp đầu cô vào vai:
“Vân Vân ngoan, tối nay anh sẽ nuông chiều em.”

Câu nói ngọt hơn cả chữ “ngọt” của cậu khiến cô đỏ bừng mặt, cười tít mắt thích thú, vòng tay ôm chặt cậu, tận hưởng cái hơi thở rờn rợn mà thân thương, an toàn đó, thoải mái vô cùng.

“Hm.. Ở bên em hoài hoài nha gấu Bắc Cực.” - Cô vừa dụi vào người cậu vừa nói bằng giọng tinh nghịch.

“Gấu Bắc Cực?” - Cậu khó hiểu nhìn cô.

“Uhm uhm, gấu Bắc Cực đẹp trai phong độ đáng yêu của em.~” - Cô vừa gật gù vừa làm nũng.
“...”

Cậu không biết phải đáp thế nào, bèn lắc đầu chán nản mà len tay vào làn tóc mềm mại.

Cô cười tươi rói, ôm cậu chặt hơn:
“Em muốn thế này mãi.”

“Thế thì ta sẽ thế này mãi.” - Một cái hôn dịu dàng bỗng rơi trên trán cô.

“Uhm.. Mà… Anh nghĩ chuyện ở sân khấu hôm đó với chuyện cháy trường có liên quan gì nhau không?” - Cô chợt ngước lên nhìn cậu.

“Hm… Có thể mọi chuyện đã được sắp đặt từ trước. Chúng ta mới đến đây lần đầu, cũng không báo cho bọn Sally biết mình sẽ đến đây, vậy mà họ cũng ở đây cùng lúc với ta, còn bắt cóc Vi, như vậy chỉ có thể là chúng đốt trường để tạo cớ sau đó đến đây ra tay.” - Cậu vừa nhìn màn hình điện thoại vừa nói. - “Nhưng uẩn khúc ở đây là, làm sao họ biết chúng ta sẽ đến đây?”

Vân suy nghĩ một chút rồi lên tiếng:
“Có thể người đó là một người rất thân với chúng ta, nắm rõ mọi hành tung của ta.”

Ba giây trôi qua…

“Lẽ nào là….” - Cô và cậu đồng thanh.

Phòng 203.

“Chú của em tại sao lại dễ dàng đồng ý cho chúng ta đi chuyến này vậy?” - Dương hỏi trong khi lau lau mái tóc lòa xòa ướt sũng của mình.

“Hm… Em cũng không biết, nhưng sao anh hỏi vậy?” - Cô gái bên cạnh cậu đáp.

“Không, chẳng qua là anh thấy một số chuyện không đúng.”

“Chuyện gì anh?”

“Chuyến đi này có gì đó là lạ. Từ khi đến đây, chúng ta chỉ vui đùa được một chút lại gặp đủ thứ chuyện, mà những kẻ gây chuyện còn là bọn Sally nữa! Em không thấy lạ sao?”

Cô suy nghĩ một chút rồi đáp:
“Hm.. Có thể do trùng hợp thôi anh. Có gì sáng mai chúng ta bàn tiếp, giờ ngủ thôi anh, em buồn ngủ rồi.”

Kéo theo đó là hành động nằm xuống, cuộn người vào chăn của Vi, đôi mi thanh tú mềm mại cũng khẽ khép lại. Cô làm vậy là để tránh cậu hỏi sâu hơn, bởi cô đã sớm nghi ngờ là người đó, nhưng nếu là người đó thật thì…

Aizz ngủ thôi, mình không muốn nghĩ về nó nữa!

Thấy Vi đã ngủ say, cậu liền tắt đèn, nằm xuống ngủ theo.

Phòng 204.

Sau khi cãi nhau chí chóe, đấu nhau um trời để tìm lời giải cho cái sự tình gần đây, hai tên con trai trong phòng đã lăn đùng ra ngủ. Hai tên này chẳng bao giờ hòa hợp được với nhau, đến ngủ cũng phải để gối chính giữa ngăn cách. Nhưng chả hiểu sau được có vài phút thì cái gối đã biến đâu mất, hai tên đực rựa này cũng sáp vào nhau và… Ôm nhau ngủ!

Bảo liên tục gọi tên Linh và Vi trong khi vuốt vuốt mái tóc bù xù của Kiệt. Còn Kiệt thì cũng không phản kháng lại, cậu im lìm chìm vào giấc ngủ với nỗi nhớ An cùng khúc mắc vẫn chưa được giải.

Phòng 201.

Nụ hôn đó kéo dài như bất tận, nhưng rồi nó cũng phải chấm dứt khi cô gái xinh đẹp kia cảm thấy ngạt thở.

Cô gái đó ôm chặt thắt lưng chàng trai thanh tú kia, tựa đầu vào vai cậu trong khi để cậu ôm trọn lấy mình, tận hưởng sự hạnh phúc rạo rực trong tim.

Nhưng ký ức về chuyện xảy ra ở sân khấu Siren bỗng ùa về, khiến cô bất giác cất giọng:
“Gia Huy nè.”

“Chuyện gì?”

“Anh có biết… Trần Vũ Khánh là ai không?”

Ngay khi An kết thúc câu hỏi, đôi đồng tử cậu nhanh dãn rộng, gương mặt tràn đầy sự ngạc nhiên:
“Sao em biết tên ba của anh?”

“Sao cơ? Ông.. Ông ta là ba của anh?” - An kinh ngạc đến mức hét um lên, mắt như muốn nhảy cả ra ngoài, ngỡ ngàng nhìn cậu. Đùa…. Đùa chắc! Kẻ đó… Kẻ đứng sau tất cả, là ba của Gia Huy ư? Không, không thể nào! Sao ông ta có thể làm như vậy được? Hay là… Hay là trùng tên? Nhưng sao Linh lại bảo Vi là cháu gái ông ta? Vậy… Vậy… Vậy là sao?

An vùng ra khỏi vòng tay Huy theo phản xạ, dùng ánh mắt sợ hãi xen lẫn kinh tởm nhìn cậu. Ánh mắt của cô… kinh hãi đến tuyệt vọng! Thì ra… Thì ra người đứng sau tất cả là ba của Huy. Người tổn thương tất cả những người xung quanh mình, người muốn tách mình ra khỏi Gia Huy… lại chính là ba của anh ấy! Sao… Sao có thể chứ? Không tin, không thể tin được….

Huy nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của An lẫn hành động đó liền không khỏi bất ngờ:

“Em sao vậy? Ba anh đã làm gì sao?”

Sự thật này khiến tâm trí cô rối bời, nhìn ánh mắt ngây ra của cậu… Cô càng thấy loạn hơn, nước mắt cũng vô thức ứa ra mà chính cô cũng không hề biết…

Cái gì đây? Ba của người mình yêu cố gắng dùng mọi thủ đoạn để tách mình ra khỏi anh ấy ư? Còn anh ấy thì không biết gì cả? Thật nực cười!

Và ý nghĩ đó cũng khiến nụ cười rực lên trên môi cô, trong khi hai hàng nước mắt kia vẫn lăn dài… Cảm xúc của cô rối loạn tột độ… Cô không biết nên khóc hay nên cười trước sự thật này nữa…

“Ha ha, anh không biết… không biết thật ư? Anh hoàn toàn không biết ba anh đã làm gì ư?” - Cô vừa nói vừa cười đắng chát, cụ thể cô cũng không còn biết mình nói gì nữa.

“Em… Em nói gì vậy?” - Cậu nhìn cô đầy khó hiểu. Trương Mỹ An, em bị sao vậy?

“Chính ba của anh đã gây ra tất cả chuyện này đó tên khốn!”

Tiếng gào đau đớn của An khiến cậu sững người…

Nhưng cậu không quá kích động, đôi mắt đó nhanh trở lại bình thường, như thể đó là chuyện hiển nhiên, chẳng to tát gì.

Cậu nhìn An một lúc lâu rồi đưa tay ôm cô vào lòng:
“Em bình tĩnh lại đi, chuyện này… Anh cũng nghi ngờ từ lâu rồi. Chỉ là không ngờ nó là sự thật thôi. Em yên tâm đi, anh sẽ bảo vệ em, dù có phải chết. Có anh bên cạnh em mà, hãy để anh bù đắp những việc kinh khủng mà ông ta đã làm với em. Đừng ghét anh, đừng làm bộ mặt đó nữa, được không?” - Vừa nói cậu vừa dỗ dành cô như dỗ dành một đứa trẻ, ôm chặt như sợ cô sẽ rời bỏ mình mà đi.

Lời nói ấm áp, dịu êm của cậu khiến cô dịu đi phần nào, vòng tay ấm này, lồng ngực vạm vỡ này… rốt cuộc mình còn có thể tận hưởng nó đến khi nào đây?

Cô không đáp mà chỉ vùi sâu vào khuôn ngực cậu, nhắm mắt nhằm tự trấn tĩnh mình.

Sự thật đã phơi bày, nhưng An vẫn không thể ghét bỏ Huy, cô chỉ hận, hận lắm cái gã gây nên tất cả chuyện này…

Cô nức nở, đôi tay bấu chặt lấy người cậu đầy căm phẫn…