Định Mệnh... Nước Mắt

Chương 60: Sinh ra là để yêu em




Dàn đèn sân khấu cũ kỹ bỗng đổ sụp xuống…

Sẵn sàng đè chết người con gái bên dưới nó..

Nhưng!

Trước khi nó đổ ập xuống..

Có một chàng trai đã nhanh chân chạy đến, đẩy mạnh cô gái đó ra xa cùng tiếng gào:

“Cẩn thận!” vang lên khắp sân khấu, trôi tuột vào hư không…

Tất cả diễn ra chỉ trong một giây… Khiến tất cả những con người ở đây không khỏi bàng hoàng…

Ngay khi định thần lại, Vi đã lập tức gắng chạy đến bên Khang – người con trai đã cứu cô thoát chết trong gang tấc. Khang nằm đó, máu trào ra khỏi khóe miệng cậu, đôi mắt cũng không còn đỏ nữa mà đã trở lại bình thường… thuần diệu sắc đen… Cả thân dưới của cậu bị dàn đèn sân khấu nặng trịch đè lên.. Máu… Máu đang liên tục tràn ra từ phía thắt lưng cậu, nhuốm đỏ cả một khoảng đất.

“Hưm..ư… V…Vi.. Nhật Vi!” – Cậu thều thào, một tay cậu giơ lên, lạc lõng trong không gian mờ mịt, u tối nơi đây, đôi mắt đen nhòe đi nhưng vẫn cố mở to để tránh để bản thân mất tỉnh táo, thiếp đi để rồi không bao giờ tỉnh lại nữa.

“Em… Em đây, anh có sao không?” – Cô nhanh dùng cả hai tay nắm lấy cánh tay đang giơ lên của cậu, thật chặt mặc cho những vết thương trên người cô lần lượt rách ra do cử động mạnh, đau rát… vẻ mặt vô cùng lo lắng cho cậu.

“Haa…E…Em… có.. sao ah.. có sao không?” – Cậu gắng nói, máu liên tiếp trào ra khỏi miệng cậu… càng nói càng chảy nhiều…

“Hức… Em.. Em không sao! Đừng nói nữa… Anh làm ơn đừng nói nữa!” – Vi lại bật khóc thêm một lần nữa, hai tay nắm chặt tay cậu, hàng nước mắt lăn dài… cô lắc đầu nguầy nguậy, giọng nói khàn đi vì khóc.

“Khụ.. Em không sao… thì tốt rồi… Ghé tai lại đây… Anh có… chuyện muốn nói…haa..” – Khang gắng nói, khóe miệng cậu nở một nụ cười ấm áp…

Cô như bị câu nói cùng nụ cười của cậu mê hoặc… vội làm theo, ghé tai sát vào miệng cậu, tay vẫn nắm chặt tay cậu không rời…

“Em.. đừng khóc, em phải cười lên… Và phải..sống tốt đó.. Cũng đừng giận Dương nữa…có biết không? Haaa…. Nhật Vi… Anh yêu em…” - Ba chữ cuối thoáng qua như làn gió ấm… Khiến cô ngây người… Ngay khi câu nói cuối cùng trong đời của cậu kết thúc, cậu liền cố gắng áp môi mình vào môi Vi, trao cho cô nụ hôn vội. Sau đó tay cậu buông lơi… mắt cậu nhắm lại… nhịp tim cậu cũng dừng lại… và cuối cùng là đôi môi… đôi môi cậu rời khỏi môi cô, nhưng nó vẫn hơi cong lên, hệt như cậu đang cười… Trông thanh bình xiết bao, cậu nằm đó, tựa như một người đang ngủ, rất yên bình. Chỉ là… giấc ngủ đó là giấc ngủ vĩnh hằng, cậu sẽ không bao giờ… tỉnh lại được nữa…

“Anh Khang… Anh Khang!!!!!” - Vi lay mạnh cánh tay cậu, khóc thét lên như một đứa trẻ, tiếng khóc của cô vang khắp sân khấu… Huy, An và cả Sally đều lặng người đi… họ không ngờ mọi chuyện lại như vậy… An ôm chặt Huy hơn như sợ cậu cũng sẽ như Linh và Khang… qua đời tại chốn sân khấu cũ kỹ, mục nát ghê sợ này… cô hoảng loạn tột độ…

…..

“Vi! Đừng như vậy nữa! Em bình tĩnh lại đi!” – Đột ngột có tiếng nói to xen vào tiếng khóc của Vi… Rồi bóng một chàng trai nhanh chạy về phía cô, ôm ghì lấy thân thể đầy vết thương của cô, kéo cô khỏi thi thể của Khang, ôm thật chặt.

Còn Vi, khi đột ngột được ai đó ôm vào lòng, cô còn không kịp phản ứng đã nằm gọn trong lòng người đó, định đưa tay đẩy người đó ra, nhưng hơi ấm cùng giọng nói thân thuộc của cậu đã ngăn hành động đó.

“Anh xin lỗi, xin lỗi em nhiều lắm, em tha lỗi cho anh đi, anh sẽ không dám… không dám làm như vậy nữa.” – Dương ôm chặt cô, nói, đồng thời đưa tay lau đi hàng nước mắt lăn dài trên má cô. 

“Cho phép anh bảo vệ nụ cười của em nha… như di nguyện của Khang” – Cậu vùi đầu vào làn tóc hơi rối của cô, thì thầm.

Vi không nói gì mà chỉ im lặng…

“Đừng im lặng mà… trả lời anh đi!” – Cậu nói như van nài.

“Được rồi… tha anh lần này…” – Vi nín khóc, dụi dụi mắt, xoay lại nhìn cậu . – “Sao anh lại đến đây?”

“Vì anh lo cho em, nhưng mà đường đến đây xa khiếp!” – Cậu nói, tay vẫn ôm chặt cô.

Cô vô thức tựa vào ngực cậu, ngay cạnh thi thể của Khang… Cô vùi sâu vào ngực cậu… như không muốn nhìn Khang – người đã hi sinh vì cô. Có thể người ta sẽ nghĩ cô thật vô tâm, nhưng mà trong tình cảnh này… nếu khóc nữa thì cô sẽ không chịu được mà ngất đi, hiện cô cũng không còn sức để mà khóc nữa, nhưng nếu nhìn chàng trai nằm đó, nước mắt cô sẽ lại tuôn, lòng đau như cắt…

“Khoan đã, cái gì đây? – Đang ôm Vi thì cậu bỗng phát hiện có một cái USB màu đen nằm gần chỗ Khang. Vì tò mò, cậu đặt cô ngồi cạnh, cầm cái USB đó mà quan sát. Cô ngồi cạnh cũng dán mắt vào, An và Huy cũng tò mò tiến lại. 

Huy giật lấy cái USB: “Gì đây”

“Tôi không biết.”

“Ở đây không có máy tính, sao mà biết trong này có gì đây?” – An lên tiếng trong khi ôm tay Huy.
“Hừm…” – Cậu suy tư, tạm thời cũng không biết nên làm gì với cái USB này.

“Nếu… Nếu không có thì… các người cứ dùng… cái của tôi.” – Bỗng có một giọng nói chen ngang ngay lúc cả bọn đang bí bách, đi kèm với nó là Sally với một cái máy tính xách tay.

“Sao cô có thứ này?” – Huy ra vẻ dò xét.

“Của… của em mang theo.” - Ả ta lắp bắp, mặt hiện rõ nét hối lỗi, không dám nhìn thẳng vào mắt Huy.

“Được.” – Cậu lạnh lùng nói rồi giật lấy chiếc máy tính, không quên dùng ánh mắt hận thù nhìn ả, khiến ả không khỏi run sợ. Vừa cắm USB vào máy, cả đám đã thấy có hai thư mục, một cái là: Sinh ra là để yêu em, cái còn lại là: Âm mưu. Huy nhanh bấm vào chữ “âm mưu” nhưng nó đòi password, cả đám không ai biết nên cậu đành phải hậm hực mở thư mục còn lại.

Vừa mở ra đã có một đoạn nhạc vang lên:

Ngồi thẩn thờ, chẳng biết chờ điều gì khi em còn yêu quá ai mà 
Lòng muốn nói, anh từ lâu thích em rồi 
Sợ nói ra, em lại cách xa 
Thật thế mà…


Vừa nói ra, thì em đã tìm cách lánh xa anh 
Được em yêu, chỉ là trong giấc mơ thôi..

Dù cho anh cố gắng, ngậm cay nuốt đắng 
Thì em vẫn sẽ mãi thuộc về người ta 
Dù cho anh bước qua, cũng chẳng là… gì của em 
Em để yêu người ta, còn anh sinh ra… là để yêu em... 

Rồi thời gian trôi qua, một ngày không xa 
Em cũng đã đi quá xa cùng người ta 
Chẳng hiểu anh lúc ấy sẽ thấy hạnh phúc hay 
Hờn ghen vì không được em một lần thôi để ý tới.