…
-À, tôi có chuyện riêng muốn nói với chị!-Ngọc Yến vừa nói vừa khẽ liếc qua Bá Thông.
-Thôi được rồi!-Cô hiểu ý Ngọc Yến, quay qua Bá Thông.-Được rồi, Bá Thông! Hẹn dịp khác chúng ta sẽ nói chuyện với nhau!
-Được, anh về!
Bá Thông cười với cô, không thèm nhìn Ngọc Yến một cái rồi ra về.
Chỉ còn lại cô và Ngọc Yến.
-Chị Âu!-Ngọc Yến lên tiếng trước.-Theo như tôi được biết, chị bị mất trí nhớ!
Cô nhìn Ngọc Yến, cô ta muốn gì?
-Chị không thắc thời gian trước hai người thế nào sao?
Sao lại không? Cô rất tò mò, và cũng đã hỏi anh, anh nói là rất hạnh phúc. Cảm giác của cô khi bên cạnh anh rất ấm áp.
-Không ngờ cô Jenny lại quan tâm đến chuyện vợ chồng người khác như vậy!-Cô vờ nở nụ cười như cảm ơn.
-Theo tôi được biết, trước lúc trước khi chị bị mất trí nhớ, Khắc Huy đã dùng tiền để bức ép chị bên cạnh anh ấy!-Ngọc Yến cười đắc ý.
Cô đáp lại bằng cười nụ cười tươi. Gì chứ? Lần đầu của cô là vào đêm mà hai người đăng kí kết hôn, làm sao có chuyện trước đây cô từng bị cưỡp bức!
-Cảm ơn cô đã quan tâm! Tuy nhiên, dù sao tôi cũng là vợ hợp pháp của anh ấy!-Cô cười cười.-Chuyện này không quan trọng!
-Nếu cô không quan tâm đến chuyện đó, vậy gia đình chị thì sao?-Ngọc Yến nhếch môi.
Cô nhìn Ngọc Yến, lại muốn gì nữa đây? Tình nhân gặp vợ hợp pháp có cần phải tỏ thái độ thế không? Cô không quan tâm trước đây anh quan hệ với các cô gái như thế nào! Hiện tại cô chỉ cần biết anh không trăn hoa, không hề có gái bên ngoài.
-Xí nghiệp nhỏ bé của gia đình chị, gần đây mới được phục hồi, trước đó bị thất bại đến nổi cha chị có thể vào tù!-Ngọc Yến nói.-Chuyện này tôi được biết là do Khắc Huy gây nên! Còn nữa cha chị bị nằm viện cũng là do quá sốc khi sự nghiệp cả đời bị sụp đổ! Tất cả là do Khắc Huy làm!
Cô im lặng. Cô không tin, anh chẳng phải rất tốt với gia đình cô sao?
-Và vụ tai nạn khiến cô bị mất trí nhớ!-Ngọc Yến đắc ý khi cô không trả lời được.-Như tôi được biết, Khắc Huy muốn cô mất trí nhớ, để quên đi anh ta trong quá khứ, để có thể chiếm đoạt chị dễ dàng hơn!
Không vẫn chưa rõ lí do mình bị mất trí nhớ. Cô hoang mang, lời nói của tình nhân cũ của chồng, liệu có đáng tin cậy không?
-Tất nhiên, tôi không có bằng chứng cho tất cả những chuyện này!-Ngọc Yến nói.-Nhưng đây là những thông tin rất đáng giá với chị! Phải không?
Cô gần như muốn ngã xuống ghế, nhưng cuối cùng cô đã bình tĩnh kết luật rằng: Người tình cũ của chồng không đáng tin.
-Còn một chuyện nữa, tôi muốn nói với chị!-Ngọc Yến cười.-Tôi đang mang thai, đã được ba tháng, con của Khắc Huy! Chị nên lựa đường rút lui! Dù sao anh ấy cũng sẽ không bỏ đứa con này! Con tôi cần có cha!
Nghe đến đây cô ngồi phịch xuống sofa. Anh có con với tình nhân bên ngoài? Cô có thể nhào đến Ngọc Yến đánh ghen ngay bây giờ! Nhưng cô đã không…
-Tôi đến chỉ để nói vậy! Chỉ là muốn tốt cho chị!-Ngọc Yến sải bước ra cửa.-Tôi phải về!
Ngọc Yến bước ra đến cửa…
-Sao cô biết những chuyện về quá khứ của tôi?-Diệu Phương lấy lại bình tĩnh hỏi.
-Đây là nguồn thông tin mật của tôi!-Ngọc Yến nhếch môi.-Chắc chắn là sự thật!
Ngọc Yến bước đi, cô cũng không hỏi gì thêm, chỉ ngồi lên ghế sofa thẩn thờ.
Chuyện này làm cô bỏ ý định đi ra ngoài. Tối đến, nằm trên chiếc giường còn đậm mùi hương của anh, gương mặt cô lạnh tanh. Anh đã từng qua lại với nhiều cô gái! Cô biết điều này chứ, nhưng cô không muốn quan tâm, quan tâm nhiều chỉ thêm buồn bực vô cớ. Cô suy nghĩ cũng có thể anh giống như Gia Minh, bị gài bẫy. Cô nghĩ rất nhiều rồi từng lúc thiếp đi…
***
Washinton, Hoa Kỳ
Đã chín giờ tối, vì bị chênh lệch múi giờ nên anh vẫn chưa ngủ được. Tuấn Anh đã được đón về căn biệt thự của anh ở Mỹ. Anh đang trong phòng của Tuấn Anh.
Tuấn Anh đang cầm chiếc ipas trên tay, bàn tay run run. Anh nhìn được màng hình chiếc máy là một bức ảnh.
Bức ảnh là một chàng trai và một cô gái đang ngồi ăn cùng một chàng trai. Là Bảo Anh và một người con trai khác.
-Anh ghen à?-Anh khẽ lườm Tuấn Anh.
-Cậu nghĩ tôi còn tư cách để ghen sao?-Tuấn Anh cười khổ.-Người này là Tiêu Vân, học chung với tôi và cô ấy hồi cấp ba! Tiêu Vân yêu thầm Bảo Anh, nhưng khi biết Bảo Anh đã có người yêu thì lặng lẽ chút cô ấy hạnh phúc!
Tuấn Anh vẫn còn nhớ rõ Tiêu Vân trước khi đi du học đã nói rằng nhất định Tuấn Anh anh phải làm cho Bảo Anh hạnh phúc. Vậy mà giờ thì sao? Tuấn Anh không có khả năng mang lại hạnh phúc cho Bảo Anh vậy còn làm người con gái này chịu nhiều đau khổ!
-Anh cho người theo dõi cô ấy à?-Anh nhìn bức ảnh, gương mặt chăm chú nhìn Tiêu Vân.
-Không. Đàn em của tôi ở Pháp, không hay tin tôi đã chết nên gửi email đến!-Tuấn Anh cười nói.-Tiên Vân là người đàn ông thành đạt, có thể mang lại hạnh phúc cho Bảo Anh!
-Tuấn Anh, Bảo Anh đang mang con của anh đấy!-Anh nhìn Tuấn Anh không hài lòng.-Anh nghĩ cô ấy có thể kết hôn với ai trong khi đang mang thai giọt máu của anh! Hay là anh là kẻ vô trách nhiệm, không muốn chịu trách nhiệm với Bảo Anh!
Hai từ “giọt máu” từ miệng anh khiến Tuấn Anh sững sờ. Có lẽ bây giờ giọt máu ấy đã có chút hình thù. Tuấn Anh muốn tận mắt nhìn thấy nó, muốn tận tai nghe nhịp tim của nó!
Đàn ông có thể vô trách nhiệm với bất kỳ người con gái nào, chỉ riêng đối với người con gái mà họ yêu thật lòng thì nhất định không.
-Tiêu Vân gì đó có tốt như thế nào thì Bảo Anh cũng không thể yêu anh ta!-Anh nói.-Vì giọt máu Bảo Anh đang mang là của anh!
Anh biết hai từ “giọt máu” có tác dụng đối với Tuấn Anh nên cố tình nhắc lại. Tuấn Anh trầm ngâm không nói.
-Được rồi, thời gian còn dài!-Anh khẽ thở dài.-Cứ từ từ, anh và cô ấy sẽ hạnh phúc thôi!
***
Hồ Chí Minh, Việt Nam
Nhật Hào ngồi trong quán bar, bên cạnh là ba mỹ nữ, ăn mặc hở hang. Nhìn bọn họ, đáy mắt Nhật Hào có phần kinh bỉ nhưng không tỏ thái độ gì, chỉ lẳng lặng uống rượu. Quan sát xung quanh, Nhật Hào như đang tìm một người. Người đó là ai? Cả Nhật Hào cũng không biết. Chỉ biết là đôi mắt đang rất muốn nhìn thấy một bóng hình quen thuộc. Nhưng tiếc rằng chẳng tìm được…
Nhật Hào dựa người vào chiếc ghế, bảo tất cả mọi người đi chỗ khác, để lại không khí yên bình cho hắn.
*Sáu năm trước*
-Mẹ, thứ con muốn không phải là cái gia sản vốn không phải là của chúng ta!
Vừa về nước sau chuyến du học, nghe mẹ nói về đề tài hắn cực kì ghét, Nhật Hào nói lớn tiếng với người phụ nữ trung niên, câu nói vừa nãy thực sự làm bà tức giận. Và bà ta là Diệp Vân, từng là người tình của Âu Khánh Duy, bây giờ là vợ hợp pháp của ông ta.
-Cái tài sản mà ông ta có chỉ là 5% cổ phần Royal!-Bà hơi nhăn mặt.-Thật ra người sở hữu Royal là Trương gia! Vì vậy để đảm bảo cuộc sống, chúng ta cần có nó!
-Không phải của mình thì cuối cùng vẫn không phải là của mình!-Nhật Hào nói.-Hà cớ gì phải tranh giành như thế! Con có thể nuôi mẹ quản đời còn lại!
-Nuôi à?-Bà ta trừng mắt.-Con có thể? Nên nhớ hiện tại con đang có chỉ là hai bàn tay trắng.
-Nhưng Khắc Huy, nó là một đứa trẻ đáng thương mẹ ạ!-Giọng hắn có chút cay cay.-Và con sống trên sự đau khổ của người khác!
Âu Khánh Duy thương nhắc cho hắn biết về người con tên Âu Khắc Huy của ông. Kỳ thực hắn cảm thấy so với đứa trẻ này có lẽ hắn may mắn hơn.
-Con thương hại nó?-Diệp Vân lớn tiếng.-Con nên nhớ, quản thời gian nó sống hạnh phúc bên gia đình con phải làm việc không ngừng ở đầu đường xó chợ, bị người ta chửi mắng là con hoang, bị người lớn hơn đáng đập! Đi học thì bữa học bữa nghĩ, còn bị bạn bè cô lập, bị chế ngạo khi không có tiền đóng học phí.
Quả thực tuổi thơ của Nhật Hào rất bất hạnh. Lúc mới sinh Nhật Hào, Diệp Vân dường như không có tiền, bà phải để Nhật Hào ở viện mồ côi. Diệp Vân tiếp tục công việc ở quán bar.
Ba năm sau thì quay lại đón, thế nhưng cuộc sống của bà cũng chẳng khá hơn. Bà rất yêu thương đứa con này, dù nó chỉ là bất đắc dĩ mới ra đời nên vẫn cho nó đi học. Có lúc bà bị bệnh, nằm liệt giường cả tuần lễ, nhà lại hết tiền, hết gạo, Nhật Hào phải bỏ học đi làm bốc vác, rửa chén, làm cây cảnh trong các biệt thự, giao hàng,… khi đó hắn chỉ mới 13 tuổi. Đến khi Diệp Vân khỏi bệnh, Nhật Hào nói bà nghĩ công việc, hắn sẽ nuôi bà. Nhưng Diệp Vân cũng không nỡ nhìn thấy đứa con trai mình cực khổ nên vẫn tiếp tục đi làm. Và ngày ấy bà tình cờ gặp lại ba của Nhật Hào, bám riếc lấy ông ấy chỉ với mong muốn con trai mình cực khổ.
-Mẹ sai rồi! Quá khứ của con…-Nhật Hào chậm rãi nói.-…rất đẹp!
Diệp Vân trừng mắt nhìn con trai mình. Đúng là bà không thể hiểu nổi đứa con của mình.
Phải, trong mắt hắn, quá khứ của hắn rất tươi đẹp, vì… có sự xuất hiện của thiên thần bé nhỏ đáng yêu như cô ấy. Đến tận bây giờ hắn không nhớ bất cứ thứ gì về người ấy ngoại trừ cái tên “Nguyễn Phương Thảo”.
Nhật Hào đã làm vườn cho một nhà giàu có. Chủ nhân căn nhà là một người phụ nữ, và bà ta có một đứa con gái. Hắn thường xuyên nhìn thấy bóng hình nhỏ nhắn ấy thường xuyên đi xung quanh khắp nhà. Dần dần hắn kết thân với bé gái ấy, dù nhỏ hơn hắn tận 4 tuổi, Hai năm sau, hắn rời khỏi Việt Nam không kịp nói lời chia tay…
Năm 16 tuổi nhận lại cha là Âu Khánh Duy, hắn hờn dỗi vì ông đã bỏ mẹ con hắn, nhưng dần dần dưới sự chăm sóc của ông, hắn dần yêu quý ông. Và cũng năm đó, Nhật Hào bất ngờ phải đi nước ngoài học.
Năm 22 tuổi, hắn trở về nước. Nghề mà Nhật Hào thích rất đam mê làm hoạ sĩ, nhưng mẹ hắn ép hắn học kinh doanh. Về Việt Nam, hắn cùng một số người bạn mở văn phòng kinh doanh. Ý tưởng kinh doanh của hắn rất hay nên được các nhà đầu tư góp vốn rất nhiều. Năm đó, một ngôi trường cấp ba nào đó mời Nhật Hào về trường để giúp học sinh hướng nghiệp vào trường đại học. Hắn nhận lời.
Đến trường, gặp học trưởng hội học sinh tên Âu Khắc Huy, hắn đoán được có lẽ đây là em cùng cha khác mẹ với hắn, hắn im lặng vì không muốn chuyện này đổ bể. Do có ngoại hình điển trai mà nữ sinh trong trường rất ưu ái hắn. Có lần hắn gặp người con gái trong quá khứ, nhưng chỉ nhìn thấy bóng lưng, không dám chạy đến. Rồi do học sinh trong trường bàn tán, Nhật Hào biết được rằng, Phương Thảo, người con gái trong quá khứ của hắn là bạn gái của Khắc Huy, em trai cùng cha khác mẹ của hắn. Cái buổi mà Nhật Hào hướng nghiệp cho lớp 12 chuyên, hắn đã gặp cô ấy, nhưng đồng thời cũng nhìn rõ hơn người em trai. Ngày hôm đó, vất vả lắm, hắn mới tập trung được nói vào hướng nghiệp. Nhưng có lẽ cô ấy không nhận ra…
*Hiện thực*
Nhật Hào cười nhạo bản thân mình. Từ một học sinh, sinh viên ưu tú, từ một người trẻ kinh doanh thành đạt, vậy mà bây giờ lại trở thành đại ca xã hội đen, xử sự tàn nhẫn, xem mạng người như cỏ rác. Có lần, hắn đem một cô gái ở quán bar vào khách sạn, sáng hôm sau thì vào bệnh viện. Cô gái bị Nhật Hào hành hạ dữ dội đến nổi sống không bằng chết.
-Đại ca, anh đã chấm được cô nào chứ? Em sẽ gọi vào phòng cho anh!-Quản lí giữ thái độ rất khiêm nhường.
-Có chịu nổi hay không?-Nhật Hào nhếch môi.-Như lần trước, mất cả hứng!
-Vâng…-Người quản lí đổ mồ hôi hột.-Anh quả thực rất mạnh cho nên…
-Tôi không muốn có gái bước đến bên cạnh tôi vào đêm nay!-Nhật Hào trừng mắt nhìn quản lí.
-Vâng! Em biết rồi!-Quản lí nhanh chống vào trong vì sợ gương mặt của Nhật Hào.