Định Mệnh Nhóc Là Của Anh

Chương 37: Giải cứu




Bến cảng lúc khoảng 9 giờ. Cánh cửa phòng mở toang ra. Diệu Phương ngửi thấy mùi nước, cô đoán mình đang ở bến cảng nào đó trong thành phố. Khoảng chưa sáng tỏ, có người chuyển cô đi nơi khác. Cô cố ngước mặt lên nhìn người đàn ông phía trước mặt, cô hốt hoảng nhưng bây giờ đã không còn sức. Nhật Hào hơi khom người xuống, mạnh tay nâng cằm cô lên.

-Có lẽ cô em không có giá trị gì với tên Khắc Huy kia! Giờ này vẫn chưa đến!

Cô cười khổ. Đúng như cô nghĩ, anh sẽ không đến!

-Vậy làm sao bây giờ? Cuộc đời của Âu Nhật Hào này làm ăn không bao giờ chịu lỗ!

Vừa nói, bàn tay vừa di chuyển theo đường cong mếm mại, quyến rũ trên cơ thể Diệu Phương. Cơ thể cô có nhiều vết trầy xước, quần áo có vài chỗ bị rách, tóc cô rối bời, cô bây giờ không thể nhúc nhích nổi. Bàn tay của Nhật Hào dừng lại ở cổ cô, ngay chỗ có vết hôn đỏ của Khắc Huy, tuy có nhiều vết trầy nhưng không hề che đậy dấu ấn kia, Nhật Hào cố tình xoa mạnh chỗ đó khiến cô đau nhói. Từng nút áo bị xé ra, cảnh xuân không hề che đậy.

Cô đau đớn cả thể xác và tinh thần hơn bao giờ hết. Cô không khóc, cô sẽ không khóc! Cô bây giờ có khác gì người chết, cái xác không hồn.

-Xem ra dấu vết trên cổ chỉ là cố tình nguỵ tạo! Cơ thể em không hề có dấu vết của đàn ông!

Nhật Hào vừa đưa môi xuống cổ cô, cô đang nhắm mắt lại, người cô thấy là Khắc Huy, anh đang cười với cô như năm năm trước đây, cô không muốn mở mắt ra, không muốn thấy người đàn ông đáng kinh tởm trên cơ thể cô. Một dấu đỏ đậm mới để lại trên cổ cô.

-Đại ca, Khắc Huy đến!

Từ ngoài có một giọng nói của đám dưới quyền Nhật Hào vang lên. Nhật Hào ngẩng đầu lên, bàn tay cố tình xoa nắn thật mạnh thân trên của cô khiến cô đau nhói. Hôn mạnh lên đôi môi chuyển sắc do mệt mỏi của cô.

-Một lát sau chúng ta tiếp tục!

Nhật Hào đứng lên quay người đi, trong lòng cô nhẹ hẳn đi. Nhưng Khắc Huy anh thực sự đến tìm cô? Cô cười khổ.

Bên ngoài, Khắc Huy đứng ở khoang tàu, lập tức tàu chạy, có ba người cấp dưới của Nhật Hào đứng xung quanh anh. Nhật Hào bước ra, khẽ nhếch môi lên.

-Đến rồi sao? Nếu cậu đến trễ hơn nữa bây giờ tôi và người tình của cậu đã lên thiên đường rồi!

-Giấy chuyển nhượng ở đây! Tôi muốn gặp cô ấy!

Khắc Huy không bỏ ngoài tai lời nói của Nhật Hào. Điều này có nghĩa hắn chưa động đến cô. Anh muốn hắn chủ động thả cô ra, nhưng không thấy động tĩnh anh đành xuất hiện.

-Được!-Nhật Hào ra lệnh đám đàn em đưa Diệu Phương ra.

Diệu Phương được đưa ra ngoài. Cúc áo vẫn chưa kịp cài lại, cơ thể nhếch nhát khiến Khắc Huy không khỏi đau nhói. Lúc này anh chỉ muốn ôm cô vào lòng nhưng anh đang kiềm chế cảm xúc. Cô ngã xuống cách không xa anh, anh định bế cô lên nhưng bị cản lại.

-Bản chuyển nhượng!

-Đây!-Khắc Huy lấy trong người ra một bản chuyển nhượng có công chứng, chữ kí hẳn hoi.

Nhật Hào đưa tay lên lấy thì Khắc Huy thu tay về không cho Nhật Hào lấy giấy chuyển nhượng.

-Có gì bảo đảm anh sẽ giữ lời hứa?

-Với tư cách là đại ca giang hồ, tôi đảm bảo là cậu sẽ lành lạnh rời khỏi đây!

Anh không tin tưởng Nhật Hào nhưng không làm theo không được. Anh vừa đưa giấy chuyển nhượng cho Nhật Hào. Anh định dỡ cô dậy thì bọn đàn em của Nhật Hào từ đâu đến, có rất nhiều tên, chừng hơn năm chục người. Một tên trong đám đỡ Diệu Phương đứng dậy.

-Thả cô ta xuống nước!

-Nhật Hào, anh dám thất hứa!-Anh nhìn Nhật Hào, mày khẽ nhíu lại, gương mặt không chút biểu cảm.

-Không hề! Tôi chỉ hứa để cậu lành lạnh rời khỏi đây! Còn về phần người phụ nữ của cậu, tôi không có hứa!

Một tên lao đến đánh Khắc Huy, anh không còn thời gian đôi co nhiều. Anh ra tay đánh đàn em của Nhật Hào không chút thương tiếc, anh muốn đến giành lại cô thì bị các tên còn lại ngăn cản.

-Thả cô ta xuống nước!-Nhật Hào một lần nữa ra lệnh.

Tên đàn em gật đầu rồi nhanh chóng thi hành. Tiếng nước động vì có vật thể rơi xuống nước kích thích hệ thần kinh của anh, anh nhanh chống vượt qua đám đàn em Nhật Hào lao nhanh xuống nước. Thật ra, lệnh giết Diệu Phương thật ra từ Phúc Thanh chứ không phải Nhật Hào, Nhật Hào chưa thưởng thức được cơ thể đấy cũng có chút tiếc nuối. Tàu của Nhật Hào vụt đi mất.

Khắc Huy nhảy xuống nước, anh cảm giác nước xanh trong có chút chuyển thành màu đỏ, anh biết đây là máu, theo dấu tích, anh tìm thấy Diệu Phương, cô do bị rơi mạnh xuống nước, đầu va chạm mạnh với vật thể cứng cứng nào đó mà đầu chảy máu không ngừng. Anh đưa tay lên chỗ bị thương bịt lại để tránh bị mất máu nhiều. Anh và cô ngoi lên khỏi mặt nước, cô đã hoàn toàn ngất xỉu. Một chiếc tàu từ xa đến, người trong khoang vẫy tay với anh.

Gia Minh và Dương Thắng không an tâm nên đi theo Khắc Huy. Đến khi thấy tàu của Nhật Hào chạy đi, hai người nhanh chống thuê tàu để đi ra đây. Vừa lúc kịp cứu Diệu Phương và Khắc Huy.

***

Trưa, tại bệnh viện, Diệu Phương vẫn ở phòng cấp cứu. Khi Khắc Huy cứu cô, anh cảm nhận vết thương ở đầu cô thực sự nguy hiểm. Anh ngồi ngoài phòng cấp cứu với bộ đồ ướt đẫm, đôi mắt nhắm hờ mệt mỏi.

-Đồ đây! Cậu đi thay đi!-Là Bảo Anh.

Bảo Anh nghe tin cũng vội đến xem tình hình của anh nhu thế nào. Phòng cấp cứu mở ra.

-Ai là người nhà của bệnh nhân Hạ Diệu Phương!

-Tôi!-Bảo Anh tiến lại gần cô y tá.

Khắc Huy cũng vậy nhưng anh không nói lời nào.

-Bệnh nhân cần tiếp máu gấp! Hiện tại ngân hàng máu của chúng tôi đã hết nhóm máu A+.

-Tôi cùng nhóm máu với bệnh nhân!-Khắc Huy nói, giọng cũng có chúng lo lắng.

-Vậy anh theo tôi lấy máu!

Anh và cô trước đây có tham gia từ thiện hiến máu, anh biết được cô và anh có cùng nhóm máu A+.

Anh vào trong rất lâu, hồi sau bước ra với gương mặt trắng bệch không chút sức sống. Anh tiếp một lượng máu khá lớn cho cô. Ra ngoài, anh ngồi vào hàng ghế chờ, Bảo Anh, Gia Minh và Dương Thắng đều đang ngồi ở đó chờ đợi. Trong đầu anh hiện tại là cảnh tượng năm năm trước.

*Năm năm trước*

***

Sau ngày kỉ niệm một năm yêu nhau của Khắc Huy và Diệu Phương, cô gần như biến mất khỏi cuộc đời anh, anh tìm cô khắp nơi nhưng không gặp.

Từ Phúc Thanh là em gái của Phương Thảo, anh và cô đã gặp vài lần, gần đây hầu như ngày nào cũng ve vãng bên cạnh anh khiến anh mệt mỏi.

-Khắc Huy, em thấy Diệu Phương vào bar!

-Cô thấy Diệu Phương?

Anh đã bới cả thành phố lên nhưng không thấy bóng dáng cô.

-Cô ấy đi với một tên đàn ông nhìn rất quen mắt! Em còn thấy cô ấy vào khách sạn mới vừa nãy!

-Không thể! Được, anh không tin thì cứ đến kiểm chứng.

Khắc Huy không tin, nhưng anh vẫn đến, anh không hy vọng sẽ gặp cô ở đây. Sau khi biết thế lực và gia thế của anh, tiếp tân nhanh chóng đưa anh chìa khoá phòng của cô gái tên Hạ Diệu Phương đăng kí phòng.

Vừa mở cửa phòng, một cảnh tượng đập thẳng vào mắt anh. Trên giường một thanh niên nằm đắp chăn che nữa thân dưới, ra giường nhăn nhúm, bộ váy, áo sơ mi, đồ lót rơi rãi rác ở dưới sàn, anh đủ hiểu được đây là kết quả sau cơn hoan lạc của đôi nam nữ. Thấy có người lạ bước vào Bá Thông nhanh chóng mặc quần đùi vào như phản xạ tự nhiên. Trong phòng tắm tiếng nước chảy dừng lại, một cô gái mặc bộ đồ ngủ mỏng manh, quyến rũ bước ra khiến anh ngỡ ngàng. Là Diệu Phương, đúng là cô, nhưng cô ở với người đàn ông khác.

-Em…

-Sao? Anh ngỡ ngàng gì chứ! Đây vốn là bản tính thật của tôi!

-Em lừa dối tôi?

-Không hề! Chỉ là anh ngốc quá mới không nhận ra!

Khắc Huy lúc này cảm thấy mình bị tổn thương lòng tự trọng một cách nặng nề.