Định Mệnh Nhóc Là Của Anh

Chương 27: Người thứ ba.. (1)




…!? (1)

Sáng hôm sau, Diệu Phương vừa chia tay với Hạ Lâm ở cổng, một người bước đến gần cô. Cô giật mình, người này không đến không sao, nhưng đến cứ như hoạ đến. Ngọc Yến đội nón, đeo kính râm, bộ váy ôm sát cơ thể đỏ rực, đôi giày cao gót tôn chiều cao lý tưởng.

-Chào, cô là Diêu Phương!-Ngọc Yến bước đến chào hỏi.

-Vâng, chào cô, người mẫu Jenny Yến!-Cô nói, giọng rất ư là bình tĩnh.

Ngọc Yến nhìn cô từ đầu đến cuối lại một lần nữa thật kĩ. Đây là khẩu vị của anh sao? Gương mặt cũng không phải tệ, vóc người cũng rất chuẩn.

-Như cô biết, tôi là bạn gái duy nhất được Khắc Huy, Âu tổng của cô công khai!-Ngọc Yến nói.

-Vâng, tôi biết!-Cô biết, nhưng cô ta tự dưng chạy đến đây nói với cô chuyện này làm gì.

-Được, tôi không dài dòng.-Ngọc Yến nhanh chống vào chuyện chính.-Tôi chưa bao giờ nghĩ cô là kiểu người Khắc Huy thích, quá tầm thường! Tôi nói ít mong cô hiểu nhiều, Khắc Huy là bạn trai của tôi! Mong cô tránh xa anh ấy! Đừng quyến rũ bạn trai của người khác, nhất là của Cao Ngọc Yến này!

-Tôi không quyết rũ ai cả và tôi cũng chắc chắn rằng tôi không đủ đẹp để quyến rũ bất cứ ai…-Cô giữ giọng bình thản.-…như cô Jenny Yến đây!

-Cô…-Ngọc Yến gương mặt tức tối gỡ kính râm ra.

Gương mặt Ngọc Yến đúng là xinh đẹp, Diệu Phương cô không thể so sánh. Diệu Phương thầm nghĩ trong lòng lại chợt tự ti, Ngọc Yến quả thực rất hợp với anh.

-Thứ tôi muốn nhất định phải đoạt cho bằng được!-Ngọc Yến nói, giọng rất chất ngông cuồng và quyết liệt.

Điều gì muốn nhất định phải đoạt cho bằng được. Khí chất này rất giống anh, tuy anh không ngông cuồng nhưng bá đạo và đầy chiếm hữu. Càng suy nghĩ cô càng thấy hai người rất hợp với nhau.

-Cô cứ làm những gì mình muốn! Vì nó không liên quan đến tôi, cô không cần phải khai báo với tôi! Còn nữa tôi và Âu tổng chỉ là bạn, không quá thân, cô không cần phải tìm hiểu về tôi!-Diệu Phương nói, thấy Hạ Lâm từ nhà xe bước ra, cô nhanh chống kết thúc cuộc nói chuyện vô nghĩa này.-Bạn tôi đến rồi, tôi đi trước!

Cô cùng Hạ Lâm bước vào. Ngọc Yến nhìn bóng lưng hai người môi khẽ nhếch lên. Được, Diệu Phương cô đã nói như thế thì hãy tự nhớ lấy!

Diệu Phương vào vị trí làm việc, cô thơ thẩn nhớ về quá khứ…

*Sáu năm trước*

Cô đang chuẩn bị bước vào lớp, trong cặp cô đang có một chiếc áo sơ mi nam. Đang đi thì cô bị một nữ sinh giữ lại. Cô nhìn nữ sinh này rất quen mắt nhưng không nhớ rằng là ai. Chị ta cũng phải hơn tuổi cô, trang điểm cực kì xinh đẹp, tóc dài thả ngang vai, vóc người rất chuẩn.

-Em là Hạ Diệu Phương?-Chị ta hỏi.

-Vâng, chị là ai?-Cô hỏi vì thực sự là không thể nhớ nổi.

-Được rồi, tôi nói thẳng với em! Tôi là Nguyễn Phương Thảo, hiện đang là bạn gái của Khắc Huy!-Cô gái tên Phương Thảo nói.

Âu Khắc Huy?? Cô đơ ra khi nhớ đây là người vô duyên vô cớ cướp đi nụ hôn đầu của cô giữa thanh thiên bạch nhật. Là người làm cho... tim cô khẽ lỗi nhịp…

-Anh ấy chưa nói chia tay với tôi!-Phương Thảo tiếp tục nói.-Tôi mong rằng nếu anh ấy và tôi chưa chia tay thì em và anh ta không có bất kì mối quan hệ tình cảm này! Tôi nói ít mong em hiểu nhiều!

-Em và anh ta không liên quan gì đến nhau cả!-Cô nhẹ giọng giải thích.

-Tôi là người đơn giản! Yêu được thì đến, không thì thôi!-Phương Thảo nói, giọng chắc chắn.-Trong tình yêu học trò, chia tay chỉ là chuyện sớm muộn. Tôi sẽ không để yên cho em khi em có quan hệ tình cảm với Khắc Huy trừ khi tôi và anh ấy đã chia tay nhau!

-Em biết!-Cô nói chắc chắn và tự tin.

Phương Thảo quay người bỏ đi. Vừa bước vào lớp thì nhe tiếng rì rầm của mọi người. Cô đang đi ngang qua nhóm nữ sinh đang ngồi tám chuyện.

-Hạ Diệu Phương, tên cũng hiền diệu đấy! Nghe nói là vào được do học bổng.-Một học sinh nữ nhìn thấy cô đi ngang qua thì cố tình nói lớn.-Tưởng ngoan hiền, có ngờ mới vào được mấy ngày đã quyến rũ Hội trưởng Hội học sinh!

-Chỉ có chị Phương Thảo là hotgirl khối trên mới xứng với hội trưởng!-Một học sinh nói tiếp.-Vừa đẹp vừa hiền, nếu thật mình là chị ấy thì có lẽ con nhỏ người thứ ba này sẽ không yên!

-Xét về hotgirl khối trên thì chỉ có chị Bảo Anh và chị Phương Thảo là xinh đẹp lại rất hoà nhập!-Một nữ sinh khác nói.-Chị Bảo Anh đã có chủ, anh ấy tên là Tuấn Anh, năm ngoái anh ấy là Hội trưởng Hội học sinh trường mình. Còn chị Phương Thảo cũng đang quen với anh Khắc Huy được mấy tháng, nhìn họ rất đẹp đôi! Chỉ có hotgirl mới xứng với hotboy!

-Đúng đúng…-Các học sinh khác gật đầu đồng tình.

Cô nghe vậy thì rất ư là bực mình. Tính khí cô vốn không thích chịu đựng nên đành lên tiếng.

-Này các bạn, tôi mong các bạn suy nghĩ và suy xét thật kĩ trước khi nói!

-Bạn là Hạ Diệu Phương!-Một nữ sinh đứng dậy, mắt nhìn thật kĩ cô.-Gương mặt tuy không đẹp nhưng vóc dáng rất chuẩn nhỉ!

-Này bạn…

Cô chưa kịp nói thì bị nữ sinh này đẩy ra nhưng may mắn là không ngã.

-Người nên suy nghĩ trước khi hành động nên là bạn đấy!-Một nữ sinh khác đứng dậy.

Đám người đứng lên như chuẩn bị đánh nhau.

-Đây là lớp 11 chuyên, mong rằng các bạn đừng có những hành động làm mất mặt lớp!-Một nữ sinh bước vào.

Là Hạ Lâm, đi kế cô là Bảo Anh.

-Chị Bảo Anh, Hạ Lâm!-Một nữ sinh đầu nhóm lúc nãy rất mạnh miệng bây giờ nhẹ nhàng chào hỏi.

Thực ra Bảo Anh rất được mọi người trong trường nể, vừa xinh đẹp vừa học giỏi, lại là bạn gái của cựu Hội trưởng Hội học sinh, Tuấn Anh. Hạ Lâm đang là bạn gái của Dương Thắng, Hội phó Hội học sinh. Hạ Lâm chiều cáo khiêm tốn nhưng được gương mặt và vóc người xinh xắn. Lúc đầu chuyện của Hạ Lâm và Hội phó rất bị phản đối, nhưng dần dần dưới sự bảo vệ của Dương Thắng nên chuyện phản đối này dần dần phai nhạt. Tuấn Anh và Dương Thắng là bạn thân, Hạ Lâm và Bảo Anh quen biết nhau do vậy.

-Được rồi, mọi người vào chỗ đi, sắp vào học rồi!-Bảo Anh nói rồi bước đi lên dãy khối 12.

Mọi người dần dần về chỗ.

Hạ Lâm ngồi dưới cô một bàn. Đi ngang qua cô, Hạ Lâm khẽ mỉm cười như kết thân. Cô nhận ra đây là cô bạn cùng phòng trong ký túc xá.

Giờ ra chơi, cô định đi lên phòng nhạc, trên tay cầm một túi, trong túi là chiếc áo sơ mi của anh.

-Bạn là Hạ Diệu Phương?-Một nữ sinh bước đến hỏi.

-Đúng vậy! Sao bạn biết tôi?-Cô nhìn cô gái này, một người hoàn toàn xa lạ.

-Hội trưởng bảo muốn gặp bạn ở sau trường, dãy lớp chuyên, ngay bây giờ!

-Hội trưởng?-Cô xa lạ với hai chữ này không nghĩ được là ai.

-Hội trưởng là người tên Âu Khắc Huy!

-À…-Cô nhớ, cái tên này rất đặc biệt, là tên của anh.

***

Anh đang đi thì nghe hai cô nữ sinh đang nói chuyện.

-Này, hôm nay nhóm nữ 11 chuyên sẽ xử Diệu Phương đấy!

-Cô gái mới vào trường mà có nhiều tin đồn không tốt đấy à?

-Ừ, nghe nói là sẽ hẹn cô ấy ra sau trường, dãy lớp chuyên rồi đánh cô ấy!

Diệu Phương?! Cái tên này như nằm trong trí nhớ anh, anh nhanh chống tiến về phía sau trường…

***

Cô đi ra sau trường không một chút nghi nghờ. Vừa bước ra, cô nhìn thấy một nhóm nữ sinh lúc nãy của lớp cô, khoảng năm sáu người, họ như là đang đứng đợi ai đó, cô có linh cảm không lành định quay đi…

-Này, đã tới hang cọp còn muốn đi ra sao?-Là một nữ sinh cầm đầu đặt tay lên vai cô giữ cô lại.

-Tôi đến để gặp người!-Cô nói.-Xem ra người đó không có ở đây, tôi về lớp!

-Chúng ta nói chuyện!-Cô gái cười khinh bỉ.

Từng người ở phía sau bước lên, nói những lời khinh khi.

-Chị Phương Thảo không động đến nó vậy thì chúng ta sẽ thay chị ấy làm việc này

-Ngây thơ nhỉ? Hèn chi quyến rũ được Hội trưởng!

-Đến cả chị Bảo Anh và Hạ Lâm cũng bênh nó! Chẳng biết nó ngây thơ chỗ nào!



-Này, các bạn nên nói chuyện lịch sự lại một chút!-Cô nói.-Tôi không hề…

Một nữ sinh giật lấy cái túi trên tay cầm, lấy ra…

-Là áo sơ mi nam đấy!

-Của ai?

-Hội trưởng à?

-Hay nó làm nghề trong sạch mới giữ áo sơ mi nam!



Cô nhanh chống giật lại chiếc áo.

-Đồ của người khác, các bạn không có quyền tuỳ tiện đụng chạm!

Cô gái đầu nhóm giật lại chiếc áo, do giành co nhau nên chiếc áo bị rách làm đôi…

-Bạn…-Nhìn chiếc áo rách, cô không khỏi tiếc nuối, năm triệu đó.

-Tôi như thế nào?

Cô gái đó nghênh mặt lên, ném thẳng chiếc áo rách lên đầu cô…

“Chát…”

Một cú tát thật mạnh rơi vào gò má cô, cô ôm lấy gò má của mình, ngước lên với ánh mắt tức giận.

-Chỉ là mở đầu, thời gian còn nhiều!

“Chát…”

Cô thẳng tay tát vào cô gái trước mặt.

-Con này hay lắm!

Cả đám nữ sinh lao vào đánh Diệu Phương tới tấp, lúc đầu cô cũng có phản kháng nhưng số lượng chênh lệch quá nên cô hầu như bị đánh. Các cô gái có hành động không khác gì cầm thú, đến lúc xô cô ngã xuống thì lao vào như thú đói, kẻ giật tóc, kẻ xé áo…

-Các người dừng lại…