Định Mệnh Khiến Anh Yêu Em

Chương 16: Cậu bé trong mơ




Cô hát xong, cứ nghĩ là để giải tỏa ai ngờ mọi người vỗ tay rất nhiều, có người kêu cô hát tiếp. Cô chỉ mỉm cười rồi cúi người cảm ơn. Anh chàng ngoại quốc đặt tay lên vai cô làm cô hơi giật mình:

- Ồ cô gái, cô hát hay đấy.

- Cảm ơn anh. Đàn của anh đây.

- Thiên Di, em ở đây hả? – Từ đâu bước ra 1 người con trai.

- Sao anh lại ở đây?

- Anh đi ngang qua thấy đông người lại xem, ai ngờ là em hát chứ.

- Đây là bạn cô sao?

- Lam Tử, đây là người hát ở đây, em chỉ mượn đàn thôi. Đúng là đây là bạn của tôi.- Cô giới thiệu.

- Vậy chào cô, chúng ta sẽ gặp nhau nhiều đấy.- Nói rồi anh ta kéo chiếc mú xuống rồi chào tạm biệt.

Có điều phần cuối câu nói của anh ta làm cô thắc mắc. “ chúng ta sẽ gặp nhau nhiều đấy.”? Chẳng lẽ anh ta quen mình sao?

- Bây giờ em rảnh không?

- Có.

- Chúng ta đi chơi đi.

- Vâng, em cũng đang chán.

Anh đưa cô đi khắp nơi, đến những quán ăn đường phố, ngắm khung cảnh thơ mộng của Hà Nội vào giữa đông nhưng tâm trí cô thì để trên mây. Đầu cô bây giờ chỉ nghĩ về anh chàng ngoại quốc kia. Anh ta làm cô tò mò quá.

- Thiên Di, em không sao chứ?- Lam Tử lo lắng hỏi cô.

- Dạ?- Cô ngây người nhìn anh.

- Nãy giờ đầu em để đi đâu vậy?

- Thật sao?

Anh giơ tay sờ lên trán cô, hơi nóng thì phải.

- Em mệt sao? Để anh đưa em về.

- Em không mệt đâu.

- Nhưng trán em nóng đấy, anh nghĩ em làm việc nhiều nên bị vậy. Để anh đưa em về.- Bây giờ anh rất lo lắng, chính anh cũng không hiểu tại sao.

- Vậy cũng được, lại phiền anh rồi.

------------------

Về đến nhà cô, anh khuyên cô nên nằm nghỉ ngơi nhiều, không nên làm việc quá sức. Cô vào phòng nằm lên chiếc giường ấm áp Cô vẫn nghĩ về người đó, cô có cảm giác thật lạ như là cô quen anh ta từ rất lâu rồi. Cô cứ nghĩ thế rồi thiếp đi.

-----------------

Sáng mai cô thức dậy, đầu cô đau như búa bổ. Chân tay mỏi nhừ, không muốn dậy nữa. Nhưng cô phải dậy, nhỡ quán không ai trông thì sao? Cái Vy nhớ chưa đến thì sao? Mà chìa khóa cô cầm mà, cô không đến thì ai mở cửa? Dù rất mệt nhưng cô vẫn cố dậy, thay quần áo rồi ra ngoài quên không ăn sáng luôn.

Cô bước đi lảo đảo như sắp ngã, khuôn mặt xanh xao thiếu sức sống, sao cô lại thế này? Cô vẫn khỏe mà, sao ốm được. Đang đi cô đâm phải một người.

- Xin lỗi.- Cô cúi người xin lỗi.

- Cô đi đứng kiểu gì vậy?

- Là anh sao?- Cô ngẩng đầu lên.

- Là tôi, cô ốm à?- Anh thấy mặt cô xanh quá.

- Không tôi chỉ hơi mệt thôi.

Cô bước đi về phía trước, đi qua anh, chỉ được vài bước thì cô đau đầu bám vào một cái cây rồi đi tiếp. Anh nghĩ cô ấy không sao nên định quay đầu đi thì bóng dáng nhỏ bé đó ngã quỵ trên nền đất lạnh. Anh không nhẫn tâm liền chạy ra đỡ cô vào lòng rồi gọi:

- Thiên Di, Thiên Di, cô sao vậy?

Anh sờ trán cô. Nóng quá! Cô sốt cao như vậy mà vẫn muốn đi làm sao? Cô có biết nghĩ cho bản thân không vậy? Ngốc vừa thôi chứ. Trong lòng anh thầm mắng cô ấy.

Bất đắc dĩ anh đành bế cô vào xe rồi chở về nhà. Hơi thở cô nóng hổi, đôi bàn tay lạnh buốt. Chắc chắn là bị cảm lạnh rồi.

Anh bế cô vào phòng anh rồi đắp chăn cho cô, lấy một khăn mặt ấm đắp lên trán cô. Công việc của anh bây giờ rất nhàn, chỉ việc ngồi … ngắm cô mà thôi.

Cô thực sự rất xinh, chiếc mũi nhỏ cao thanh tú, đôi môi hồng tự nhiên, khuôn mặt trái xoan, đôi lông mi dài cong vút, đôi mắt to tròn đang nhắm nghiền, mái tóc đen dài óng mượt. Tất cả đều tạo nên vẻ đẹp trời phú của cô.

Có điều gì đó đang thôi thúc anh, anh khẽ giơ tay ra chạm vào má cô. Rất mềm và mịn. Làn da trắng hồng như da em bé. Đôi má mềm làm người ta chỉ muốn cắn một cái. Cô hiện giờ rất dễ thương.

Chờ đã, sao anh lại có suy nghĩ này? Chẳng phải anh đã có người trong lòng rồi mà còn nghĩ đến người khác sao? “ Trần Mặc ơi, mày đa tình quá nhỉ?” Anh nghĩ. Anh đứng lên thì có một bàn tay giữ anh lại:

- Đừng đi, đừng đi mà! Ở lại đây để chơi với em đi.

Cô nói, lông mày cô nhíu lại, khuôn mặt đầm đìa mồ hôi, bàn tay cô lạnh cóng, hình như cô rất buồn. Anh muốn đi tiếp nhưng bàn tay ấy cứ giữ anh lại, chặt hơn. Câu nói của cô làm anh giật mình, anh có nhớ, lúc mình còn nhỏ cũng có người nói với mình như vậy, anh thực sự không nhớ đó là ai nhưng câu nói đó rất thân thương. Anh ngồi lại nắm lấy tay cô, giọng rất dịu dàng nói:

- Không sao đâu, có tôi ở đây rồi.

Bàn tay ấy, ấm quá.

Bàn tay ấy, thân thương quá.

Bàn tay ấy, sao nhớ quá.

Cô nắm chặt tay anh như không muốn anh đi mất, không muốn mất ai đó. Dần dần cô thiếp đi rồi chìm vào giấc ngủ. Anh vuốt những lọn tóc non trước mặt cô, thả tay cô ra, ngồi chờ cô tỉnh lại.

Trong mơ cô đã thấy một cậu bé, cao hơn cô cả một cái đầu, cô không nhớ rõ khuôn mặt cậu bé nó rất huyền ảo, cô nhớ rằng cậu bé ấy cho cô một cảm giác rất lạ, rất quen. Cô chỉ thấy hình ảnh cậu bé đang cầm vali đi theo gia đình, cậu ấy có quay lại nhìn cô nhưng ánh nắng chói quá cô không nhìn được mặt cậu bé. Cô chỉ biết chạy theo, giơ một tay lên nói: “ ĐỪng đi, đừng đi mà, Ở lại với em đi. Đừng đi mà!”

Câu nói đó vang bên tai làm cô tỉnh giấc, đảo mắt quay phòng, cô thấy chỉ toàn màu đen và trắng, đây không phải phòng cô. Cô cất tiếng nói, rất nhỏ và hơi khàn:

- Đây…là đâu?

( Còn tiếp)