- Alo-Chất giọng trầm trầm ôn nhu vang lên.
- Huy Du à?
- Ừ.
- Tôi có việc nhờ cậu giúp. Cậu có muốn một công việc làm thêm không?
- Có, sao vậy?
- À là tôi mới mở quán bánh ngọt thiếu nhân viên phục vụ, không biết cậu có đồng ý làm không, tôi sẽ trả lương cho cậu.
- Tôi sẽ giúp cậu, không cần lương đâu, tôi chỉ làm việc bán thời gian thôi.
- Vậy cảm ơn cậu nhiều.
- Không có gì.
Nói rồi cô cúp máy vậy là một người đã đồng ý không khó khăn như cô tưởng. Giờ đến anh Thành.
- Sao?- Tiếng nói khó chịu khi bị người khác làm phiền.
- Anh đang bận à?
- Có chút việc, nói nhanh đi.
- Anh có muốn làm thêm không?
- Em nghĩ gì? Anh đây mà phải đi làm thêm á?
- Vậy anh có muốn tán gái không?
- Tán gái sao?.. Cũng được, việc gì em nói nhanh đi.- Giọng người bên kia đã dịu hơn hẳn.
- Em mới mở quán, đang thiếu nhân viên, em muốn anh làm phục vụ, em sẽ trả lương.
- Anh mà phải làm công việc đó sao?
- Anh không muốn à? Em nghĩ với vẻ đẹp trai như anh sẽ thu hút rất nhiều khách mà lại là khách nữ, anh tha hồ trổ tài. Anh không đồng ý thì thôi vậy.- Cô nói tỏ vẻ tiếc nuối.
- Khoan đã, anh chưa nói hết. Anh đồng ý.
- Vậy nhé, 6 giờ sáng mai tại số 12 đường Tháp Thiên, anh nhớ rủ thêm anh Thiên nữa, em nghĩ anh ý sẽ đồng ý.
Rồi cô cúp máy không cho anh ta nói thêm từ nào nữa. Vậy là được 3 người, còn mỗi cái Vy thôi.
- Vy à?
- Vâng, sao chị?- Giọng nói dễ thương ngọt ngào khiến người ta chỉ muốn nựng.
- Em có muốn làm đầu bếp làm bánh ngọt không?
- Có chứ chị, chị biết em rất thích làm bánh mà.
- Vậy sáng mai 6 giờ em ra số 12 đường Tháp Thiên nhé.
- Ơ chị..- Thiên Vy chưa nói xong thì đã bị cô ngắt máy.
Cô cười đắc ý, vậy là quán bánh The Cherry đã hoàn thành. Ước mơ thành hiện thực!! Bây giờ cô rất vui, vui cả ngày luôn.
-------------------
Sáng mai, tại quán của cô, mọi người tụ tập đông đủ. Cô dõng dạc tuyên bố:
- Từ bây giờ, tôi sẽ là chủ quán này, tôi và Hà Thiên Vy sẽ là người làm bánh, 3 người Phong Huy Du, Hoàng Tam Thiên, Uy Ngũ Thành sẽ làm phục vụ bồi bàn, Dương Vũ Nhung sẽ là quản lí quán.
- Ok, anh làm luôn.- Thiên vui vẻ trả lời.
- Cũng được.- Ngũ Thành và Huy Du đồng thanh nói.
- Em đồng ý cả hai tay.- Thiên Vy nhanh nhảu đáp.
- Được, ta quyết thế đi. Chiều nay 3 giờ quán sẽ khai trương đây là đồng phục mọi người nhớ làm việc cẩn thận đấy.- Nói rồi cô đưa cho mỗi người một bộ đồng phúc quán.
- Vâng thưa chủ quán.- Cả năm người đồng thanh làm cô bật cười.
Đồng phục của quán là: Nam- Áo sơ mi trắng phía trái ngực cài bống kết hợp với quần tây đen cùng với một chiếc tạp dề màu nâu sữa đeo ngang hông. Trông vô cùng lịch lãm. Nữ- Áo sơ mi trắng trên cổ có dây ca-vat một ngắn một dài màu ca rô vàng nâu kết hợp với váy đen ôm sát phối với tạp dề nâu nhạt ngang hông. Tất cả đều trở thành những cô nàng xinh đẹp lịch sự.
----------------------------
Đúng 3 giờ chiều, các nhân viên của cô đã xuất hiện trông bộ đồng phục quán trông ai cũng điển trai xinh đẹp. Quán bắt đầu khai trương, bên trong là đầy những quả bóng bay xinh đẹp màu hồng phấn. Biển quán treo chữ “The Cherry” màu đen nổi bật giữa nền xanh lam dịu nhẹ.
Hai anh chàng “hot boy” của quán đứng chào khách làm thu hút khách đông đảo đặc biệt là khách nữ. Nhưng với vẻ đẹp dễ thương, cá tính và hiếu khách của Thiên Vy, Vũ Nhung cũng làm không ít các chàng trai đổ xô vào quán. Cô cùng Huy Du đứng bên trong tươi cười đón khách. Mọi khách hàng đều hài lòng về quán của cô.
Bánh ngọt thì khỏi nói, dựa vào tay nghề điêu luyện của cô và Vy đã làm nên những chiếc bánh bắt mắt và ngon tuyệt. Ngày đầu đã thế này chắc mấy ngày sau phải đắt khách lắm đây.
10 giờ tối là thời gian quán đóng cửa, cả 6 người các cô đều chân tay mệt mỏi ra rời, ai ai đều nằm oải ra bàn và miệng liên tục kêu mệt. Ngũ Thành lên tiếng, giọng nói đầy sự mệt mỏi:
- Chỉ là anh muốn giúp muội muội của mình thôi không thì còn lâu anh mới làm công việc này. Mệt chết đi được!
- Đúng vậy vì bé Di anh sẽ làm hết.- Tam Thiên với gương mặt quả quyết nói.
- Thôi nào, em rất cảm ơn các anh đã dốc hết sức giúp em, mấy anh mấy chị muốn gì em khao.- Cô cười.
- Vịt quay.- Nhung giơ tay phát biểu ý kiến.
- Thôi đi cô nương, bổn cung ta chưa thừa tiền đến nỗi đấy đâu mà bây giờ chả còn hàng quán nào mở cả hay để bổn cung cho mấy người xem tay nghề của bổn cung vậy.- Cô chống tay phải vào hông tay kia cốc phát vào đầu Nhung.
- Cũng được.- Mọi người đầu ý. Cô xắn tay áo lên vào bếp làm món bánh dorayaki.
20 phút sau…
- Đây, bánh của mọi người đây. Đẹp chứ?- Cô từ bếp bê ra một đĩa sáu cái bánh ngọt doraemon đầy hấp dẫn.
- Để anh thử.
Thành cầm chiếc bánh lên, cảm nhận được độ giàn mềm của vỏ bánh. Ăn vào vị ngọt của nhân matcha thơm ngon, béo ngậy. Đây là món bánh ngon nhất mà anh từng được ăn.
- Ái chà chà, ngon ghê! Không hổ danh là muội muội của ta.- Ngũ Thành giơ ngón tay cái ra với vẻ mặt đầy tự hào nhìn cô.
- Ca ca quá khen.- Cô cũng làm theo, giơ một nắm đấm ấn vào lòng bàn tay còn lại.
Một buổi tối rộ tiếng cười của nhân viên quán cô sau một ngày làm việc mệt mỏi. Cô cảm thấy mình rất may mắn khi có những người bạn tuyệt vời này.