Nó dần lịm đi vì mệt, chiếc áo sơ mi bên trong của Hoàng Nguyên ướt đẫm vì nước mắt. Cậu nhẹ nhàng nâng nó dậy đặt trở lại giường, bàn tay to lớn thật khẽ lau đi những giọt nước mắt còn vương trên mặt nó.
Nếu biết nó sẽ đau khổ như thế này Nguyên sẽ không ép hắn rời xa nó.
- Rốt cuộc là chuyện gì khiến con bé trở nên như vậy? - Bội Doanh chứng kiến mọi việc từ đầu bấy giờ mới lên tiếng hỏi.
- Chúng ta ra ngoài nói chuyện.
Phòng khách rộng lớn, bốn người hai trai hai gái nhìn chằm chằm vào một chàng trai vẻ mặt trầm tư như đang suy tính điều gì đó.
Phải đến hơn mười phút sau Nguyên mới lên tiếng.
- Thiên Di thật ra là con gái của Hoàng Hựu Minh và Lã Uyển Như.
- CON GÁI!
Bốn người không hẹn mà cùng đồng thanh hỏi khiến âm lượng có vẻ hơi to quá so với bình thường.
- Lã Uyển Như vốn không yêu thương gì Thiên Di bởi vì cô ấy là con gái của người đàn ông bà ta căm ghét nhất, nên từ nhỏ tình yêu thương của bà ta chỉ dành hết cho Tử Di, chị gái của Thiên Di.
- Chẳng lẽ Tử Di không phải con gái của Hoàng Hựu Minh? - Ni Ni suy nghĩ một lát rồi đưa ra câu hỏi. Cô bé thấy thật vô lý vì Thiên Di với Tử Di là chị em ruột từ nhỏ lớn lên cùng nhau. Nếu Lã Uyển Như ghét Thiên Di vì cô ấy là con gái Hoàng Hựu Minh thì bà ta cũng phải ghét cả Tử Di nữa chứ, đằng này.
- Nếu Tử Di không phải là con gái của Hoàng Hựu Minh thì cô ấy là con gái của ai? - Hạo Dân cũng không chịu được tò mò lên tiếng hỏi.
- Hai người có định để yên cho tôi kể không đây? - Hoàng Nguyên lừ mắt nhìn hai kẻ nhiều chuyện trước mặt, quát.
Im ắng.
- Đến năm Thiên Di lên sáu tuổi, Lã Uyển Như sắp xếp cho tôi đính hôn với cô ấy còn Tử Di thì đính hôn với Hy Thần. Lúc đó Thiên Di rất buồn, cô ấy nói với tôi rằng người cô ấy thích là Hy Thần nhưng mẹ lại ép cô ấy chọn tôi nếu không bà ta sẽ không quan tâm đến cô ấy nữa...Thiên Di là trẻ con, vừa muốn ở gần Hy Thần lại vừa sợ mẹ hơn nữa Lã Uyển Như lại đối sử với cô ấy không ra gì, Thiên Di luôn khao khát được mẹ quan tâm chăm sóc giống chị gái nên khi bà ta vừa doạ không quan tâm tới cô ấy Thiên Di liền lập tức đồng ý không gặp Hy Thần nữa.
Nhấp một ngụm nước nhỏ, Nguyên kể tiếp.
- Kể từ đó Thiên Di luôn tránh mặt Hy Thần và bám riết lấy tôi. - Nguyên cười khẩy, nhưng đây không phải là nụ cười tự diễu hay khinh thường mà là nụ cười chua xót, tựa như vừa đau khổ lại vừa tuyệt vọng. - Thiên Di ngày càng ít nói, có một lần tôi bắt gặp Lã Uyển Như đánh mắng Thiên Di vì đã nói chuyện với Hy Thần, tôi không cam tâm để cô ấy như vậy nên đã kể mọi chuyện với Hy Thần và quyết định giúp hai người họ. Rồi đến mùa hè năm Thiên Di tròn bảy tuổi, cô ấy bị bắt cóc và không hiểu vì lí do gì mà mất tích không dấu vết ngay sau khi bị bắt cóc. Cô ấy mất tích 10 năm, cho đến tận hôm nay tôi mới tìm ra được nhưng không ngờ cô ấy lại bị tai nạn mất trí nhớ. Tất cả cũng chỉ tại người đàn bà độc ác Lã Uyển Như.
- Hy Thần có biết chuyện này không? - Bội Doanh hỏi.
- Biết!
- Vậy tại sao lại rời xa con bé?
- Vì Thiên Di đang dần nhớ lại, nếu cô ấy nhớ lại tất cả tôi sợ rằng cô ấy sẽ không chịu nổi. Bác sĩ từng nói Thiên Di nhớ lại là do gặp phải một tác động lớn nào đó và Hy Thần có khả năng chính là tác động đó.
- Vậy là cậu bảo Hy Thần rời xa Thiên Di? - Thiếu Thiên im lặng từ đầu giờ mới lên tiếng.
- Đúng vậy!
- Cậu có bao giờ nghĩ Thiên Di nhớ lại là do gặp Lã Uyển Như chưa? Có bao giờ nghĩ rời xa Hy Thần sẽ là một đả kích lớn với Thiên Di và khiến con bé đau khổ hơn cả chết không?
Trong từng câu từng chữ Thiếu thiên nói ra đều ẩn chứa sự tức giận. Sống với Thiên Di hai năm, cho dù là con bé đang mất trí nhớ đi nữa thì cậu vẫn phần nào hiểu được tính cách của con bé. Mất đi người mình yêu thương nhất giống như mất đi toàn bộ không khí để thở vậy. Đồng nghĩa với việc con bé chẳng thèm đoái hoài gì tới xung quanh nữa.
- Đó là cách tốt nhất hiện giờ. - Nguyên lạnh lùng nói.
- Đó là cách cậu huỷ hoại con bé. - Thiếu Thiên cũng không vừa gằn giọng nói.
Sau đó cả căn phòng lại rơi vào im lặng. Hoàng Nguyên cùng Bội Doanh và Thiếu Thiên rơi vào trầm mặc, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ khác nhau. Còn lại hai đứa ngốc Hạo Dân và Ni Ni thì đang cố tiêu hoá số thông tin vừa nhận được.
Vừa về đến nhà, nó liền chạy lên phòng úp mặt vào gối, cảm nhận được mùi hương bạc hà quen thuộc trái tim nhỏ bé mới thôi không nhói lên.
Cả ngày nay nó đã ngủ rất nhiều thành ra bây giờ có muốn ngủ cũng không ngủ được nữa. Nằm một mình trong căn phòng rộng lớn, chưa bao giờ nó cảm thấy mình thiếu an toàn và cô đơn như lúc này.
Ring~
Điện thoại báo có tin nhắn.
"Kỉ niệm 6 tháng"
À! đây là tin nhắn nó cài đặt để nhắc bản thân không quên ngày kỉ niệm của nó và hắn.
Nhìn chăm chăm vào màn hình điện thoại, trong lòng lại dâng lên cảm giác chua xót cùng đau đớn đến nghẹt thở. Ngày kỉ niệm gì gì đó đâu có còn quan trọng khi nó chỉ còn một mình. Tắt điện thoại rồi vất sang một bên, mắt hướng ra ngoài cửa sổ, trời hôm nay rất nhiều sao.
" Bầu trời đêm với vô vàn ngôi sao sáng lấp lánh
- Hy Thần, ước gì chúng ta được ở bên nhau thế này mãi thì tốt.
- Bất cứ nơi nào em tới cũng sẽ có tôi ở đó.
- Tại sao?
- Vì tôi yêu em quá nhiều rồi, đồ ngốc.
Hắn từ từ cúi xuống và đặt một nụ hôn lên trán nó.
- Cái này là thay cho lời hứa sẽ luôn ở bên cạnh em."
Mắt trân trân nhìn khoảng không trước mắt, trong đầu lại hiện lên đoạn kí ức mang tên hắn. Không thể nghĩ thêm được nữa, nó với lấy lọ thuốc ngủ trên chiếc tủ cạnh giường, lấy hai viên thả vào mồm rồi nằm xuống, nhắm chặt mắt lại.
Đêm khuya tĩnh mịch, thân hình nhỏ bé trên chiếc giường trắng muốt khẽ run lên, mồ hôi rịn đầy trên trán, thỉnh thoảng những tiếng kêu đầy sợ hãi lại vang lên.
- Mẹ...con xin lỗi!
- Mẹ mẹ đừng đánh con!
- Thả tôi ra!
- Thả ra!
- Hy Thần, mau đến cứu em!
Nó bừng tỉnh sau giấc mơ đáng sợ, tay nắm chặt lấy ga giường, đôi mắt trống rỗng đến vô hồn. Những hình ảnh rời rạc, những gương mặt vừa lạ vừa quen.
Chợt cảm thấy vô cùng hoang mang trước những gì đã gặp trong mơ. Không biết đã bao nhiêu đêm nó gặp giấc mơ này. Người phụ nữ có ánh mắt lạnh lẽo, một cô bé bị người phụ nữ đó dùng roi mây đánh chỉ biết thu mình lại một góc cam chịu đến hình ảnh cô bé bị bắt cóc rồi cả hình ảnh cô bé ấy nằm trong vũng máu loang lổ trên mặt đường bỏng rát. Tất cả những thứ đó khiến đầu nó muốn nổ tung.
Cảm giác sợ hãi ngày nào lại bùng lên dữ dội, nó luống cuống đưa mắt tìm kiếm xung quanh mong tìm được người luôn đem đến cho nó cảm giác an toàn.
- Ha ha ha!
Nó đột nhiên bật cười, cả người run lên bần bật vì chàng cười kì dị ấy, ánh mắt vô hồn nhìn xoáy vào bức ảnh lớn treo trên bức tường phía trước.
Gương mặt lạnh lùng tựa như ác quỷ nhưng đôi mắt lại tràn ngập sự ấm áp nhìn cô gái xinh đẹp đang ôm trong lòng.