Định Mệnh Em Yêu Anh

Chương 51




- Mời em Hàn Thiên Di lớp 11C lên phòng Hiệu trưởng.

Tiếng loa phát thanh vang lên giữa sự yên tĩnh của trường Deer School.

Nó ngồi trên sân thượng, mắt ngắm nhìn bầu trời bị phủ kín bởi mây đen, trong lòng có cảm giác không an toàn.

Sau khi gửi một tin nhắn cho hắn, nó mới uể oải bước xuống cầu thang, phòng Hiệu trưởng ở ngay dưới tầng một.

- Cốc! Cốc!

- Vào đi. - Một giọng nói đầy uy quyền vang lên.

Nó đẩy cửa bước vào, mặt dửng dưng, cúi đầu chào rồi ngồi xuống cái ghế ở đối diện bàn làm việc của cô Hiệu trưởng.

- Hàn Thiên Di...đây là giấy yêu cầu em thôi học. - Cô Hiệu trưởng hơi do dự chìa tờ giấy ra trước mặt nó.

- Lý do đuổi học em là gì? - Nó không mấy ngạc nhiên trước sự việc đang xảy ra, lạnh giọng hỏi.

- Em là trẻ mồ côi lại không có người bảo hộ, hơn nữa em không có hộ khẩu thường trú ở đây nên theo lí mà nói em không được phép đi học.

- Thì ra là vậy! Vậy em xin phép nghỉ học luôn bây giờ.

Nó cầm theo tờ giấy bước ra khỏi phòng, ánh mắt hơi trùng xuống. Điện thoại vừa báo có tin nhắn mới.

- Ra ngoài cổng trường đi!

Ngay trước cổng trường, chàng trai có mái tóc màu vàng, khuôn mặt đẹp trai toát lên vẻ lạnh lùng xa cách đứng dựa vào chiếc BMW màu xám bạc thu hút ánh mắt của tất cả những người đi qua.

Vừa nhìn thấy bóng dáng nó, hắn liền nở một nụ cười đẹp đến mê hồn.

- Lại bỏ học à? - Giọng nó ỉu xìu.

- Sao vậy? - Nhìn thấy vẻ mặt buồn chán của nó, hắn lo lắng hỏi.

Nó chìa tờ giấy vừa lấy từ chỗ Hiệu trưởng cho hắn xem rồi vòng tay ôm lấy hắn, trong phút chốc cái cảm giác không an toàn kia đã biến mất.

- Chuyện này để tôi giải quyết. - Vẫn là giọng nói trầm lạnh nhưng có thêm mùi nguy hiểm.

Xe dừng lại trước cổng ngôi nhà gỗ, nó đã ngủ từ lúc nào, hắn tháo dây an toàn cho nó rồi vòng sang bên kia bế nó xuống xe. Cử chỉ hết sức nhẹ nhàng để không đánh thức nó.

Mùi thức ăn thơm phức lan tỏa khắp ngôi nhà gỗ, nó khẽ cựa mình, khịt khịt mũi rồi đưa tay lên dụi mắt. Bộ dạng đáng yêu như một con mèo. Tất cả những hành động đó đều lọt vào tầm mắt hắn.

- Vợ, dậy ăn cơm thôi!

Nghe thấy câu nói ấm áp ấy nó liền ngồi dậy ngay lập tức, tròn mắt nhìn hắn, ngập ngừng hỏi.

- Anh...anh vừa...gọi em...là...gì?

- Đằng nào sau này cũng cưới, đổi cách xưng hô đi là vừa.

Hắn thản nhiên nói như không có gì, môi hơi nhếch lên. Nó chỉ còn biết mở to mắt nhìn hắn, á khẩu luôn.

Hắn cởi bỏ tạp dề, tiến lại phía giường và vòng tay ôm lấy nó.

- Anh tự tay nấu, mau xuống ăn không nguội mất.

- Hôm nay...anh bị sao vậy? - Nó ngước lên nhìn hắn, mặt vẫn chưa hết ngạc nhiên.

- Muốn đem lại cho em cảm giác của một gia đình. - Hắn đặt một nụ hôn lên tóc nó, vòng tay bất giác siết chặt hơn.

Nhận bát cơm từ tay hắn, nó mỉm cười yếu ớt rồi cúi gằm mặt xuống bàn, giọng run run.

- Mời chồng ăn cơm!

- Ăn món này đi món tủ của anh đấy. - Hắn gắp vào bát nó một miếng sườn, giọng đầy tự hào.

Nó chỉ gật gật, thỉnh thoảng mới ăn một ít cơm.

- Sao vậy? - Nhìn thấy dáng vẻ đó của nó, hắn nhẹ nhàng hỏi.

Hai vai nó khẽ run lên, sống mũi cay cay, cố và nhanh chỗ cơm còn lại vào mồm để ngăn cho tiếng nấc không thoát ra khỏi cổ họng. Giọng nghẹn ngào.

- Không...sao.

Hắn buông bát đũa xuống vòng qua chỗ nó ngồi, dùng tay nâng mặt nó lên.

Khuôn mặt xinh đẹp đẫm nước mắt, môi nó đang mím chặt vào nhau, trông vô cùng tội nghiệp.

- Đừng kiềm chế nữa, muốn khóc thì hãy khóc thật to lên, tôi cho em mượn vai.

Nói rồi hắn kéo nó dựa vào người mình, tay vỗ vỗ vào lưng nó.

Trong không gian tĩnh lặng của ngôi nhà gỗ chỉ còn vang vọng tiếng khóc vừa đau khổ vừa hạnh phúc của nó.

"Hy Thần! Cảm ơn anh đã mang đến cho em điều tuyệt vời này".

- Hy Thần! Em yêu anh!

Ngoài trời, những hạt mưa đầu tiên bắt đầu rơi.