Định Mệnh Đưa Anh Đến Với Em

Chương 76




Cô bình tĩnh chờ Nam Cường dịu xuống mới nhẹ nhàng kéo tay mình ra khỏi tay của anh.

Giờ còn rất nhiều việc phải làm. Những quyển sổ đỏ đó từ lúc nhìn thấy cứ làm cô canh cánh trong lòng có chút khó chịu nhưng không biết là khó chịu ở đâu vấn đề ở chỗ nào.

"Bảo bà mang hộ tôi hết chỗ quà lên phòng nhé." Thái Vy đi nhanh về phòng mình quay lại nói với Nam Cường.

Anh chỉ gật đầu, ngay sau khi cô đóng cửa liền kéo chốt cửa đi vào luôn.

"Vào đây làm gì, anh đi ra đi, vô duyên." Đôi mắt xanh của cô lại cau mày lên. Ái chà có vẻ đến nhanh hơn cả cô tưởng giờ là lúc chuẩn bị phản công đây hehe, nãy thánh với cô lắm.

Trên tay Thái Vy cầm chiếc vòng tay đi đến két sắt, anh mới nhẹ nhàng mở miệng đáp: "Thích."

Nghe thôi cũng chối.... Thôi mặc kệ anh vậy. Bàn tay nhỏ của cô lôi túi vàng ra đếm cẩn thận lại, xếp từng cái theo số thứ tự.

"Xếp ra theo số thứ tự đi."

Nam Cường cau mày, cô có vẻ dạo này ngày càng tự tiện sai anh như thật ý. Anh lại cau mày đứng im tại chỗ nhìn cô. Ánh nhìn của anh cứ nhìn chòng chọc làm Thái By rất rất khó chịu.

Người đâu mà lắm chuyện thế không biết.

"..Đại ca, vâng vâng đại ca ngồi xuống đây xếp giúp em coi như tạo phước đi đại ca đừng đứng đó nhìn như muốn ăn thịt người ta nữa." Bàn tay của cô vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh Nam Cường lúc này mới hài lòng mà đặt mông ngồi xuống cầm cây vàng xếp lần lượt ra.

Thái Vy giở lần lượt 7 quyển sổ đỏ tìm ra mảnh đất gần nhất đang ở trung tâm thành phố chính là chỗ làm cũ của cô. Nơi mà lần đầu tiên cô và anh gặp lại nhau. Những quyển sổ còn lại nửa phần thành phố S nửa còn lại là ở đây. Đặc biệt quyển sổ khiến cô chán ghét nhất cũng có mặt. Đây là nơi có căn nhà đẹp đẽ đã sụp đổ trong mắt cô một cách tích tắc, bố cô không rõ sống chết. Nhưng nghiêng về phần chết..... Cô Mạc còn làm cả mộ cho bố... Mộ của mẹ đêm qua khi về cô đã đến nơi quen thuộc này. Nó vẫn vậy xinh đẹp không có dấu hiệu phai mòn của thời gian. Cảm giác lúc đó cô khá là xúc động sau đó thì nước mắt lại chảy, nhiều lúc cô cũng đã đặt rất nhiều câu hỏi rằng tại sao mẹ cô lại sinh cô ra dù biết bản thân sẽ phải đổi mạng cho con...

Nam Cường lúc này đã dải hết vàng lên, Thái Vy đang mê mang trong suy nghĩ của chính mình. Anh đưa tay véo nhẹ vào má của cô một cái làm cô bừng tỉnh mắt lớn mắt nhỏ trừng với anh. Cảm giác cứ bực bực lại muốn đánh người, cô không ngại đưa tay tét lại anh vài cái cho bõ.

Đưa bàn tay to lớn của mình xoa xoa đầu của cô, ngay lập tức lại ấn xuống một phát, phản xạ rất nhanh liền búng trán của Thái Vy.

Lần này anh không điều chỉnh lực đạo, nên khá là mạnh không tiếp kịp nên cô đã ngã ngửa ra sau theo cú búng trán của anh. Đau lắm, đau lắm đó nhé, huhu sao anh lại ra tay tàn nhẫn thế này, do cảm xúc đau mang lại đôi mắt xanh của Thái Vy lại nhèm nhẹp ướt. Chống tay ngồi dậy một tay xoa xoa trán của mình, chưa đầy 10s cô lập tức tiến về phía của anh phản công lại. Cảnh tương như hồi nhỏ, cái nết khó sửa của anh không thay đổi nổi thích bắt nạt rồi búng trán người khác. Đương nhiên là cô cũng chả phải vừa, dí mạnh người của anh làm anh ngã ngửa ra thềm dùng cái trán xưng vù của mình cụng lại.

Đương nhiên sát thương cao hơn nhiều nhưng đổi lại cô cũng chịu thiệt không ít.

"...Ôi đau hơn cả mình tưởng." Thái Vy chống tay tránh tiếp xúc với anh. Ai dè người tưởng bị nốc ao đang nằm dưới lại hất lấy tay cô, cô đè mặt vào bả vai của anh. Nhưng ngay lập tức anh lại ngồi dậy, hai tay cứng rắn ép sát người của cô lại người của mình, bản thân Thái Vy đang choáng váng.

Nam Cường nâng mặt của cô lên đặt một nụ hôn lên đôi môi xinh đẹp.

Đầu của cô lập tức nổ tung, cái quái gì đang diễn ra vậy sao lại thành thế này. Điên cuồn dẫy rụa ra khỏi ma chảo của Nam Cường nhưng gần như là không thể. Hạ sách còn lại chỉ có thể là.... Cắn!

Mùi máu xộc lên trong khoang miệng của cả hai người, anh bị đau nhất thời buông cô ra. Thấy anh như vậy Thái Vy cực kì hả hê. Nam Cường không phải là người dễ dàng từ bỏ như vậy, anh lại lập tức chế trụ, định hôn cô lần nữa.

Lúc này tiếng gõ cửa phòng vang lên.

"Vy Nhi, quà của con." Bà Le ở ngoài lịch sự lên tiếng cùng với mấy người khác đang bê quà đứng trước cửa.

Nam Cường mất cả hứng! Còn Thái Vy thì cứng đờ sống chết dãy dụa ở trong lòng của anh. Để bà Lê thấy thì cô có giải thích nhảy sông một tỉ lần cũng có mà ai tin....

"Yên nào, nếu em thích để họ thấy tôi cũng không ngại." Một lời thì thầm của Nam Cường vọt vào trong tai của Thái Vy. Cô liền im tịt không dám động đậy.

Cô như vậy anh rất thích, một nụ hôn chuồn chuồn đáp nhẹ xuống khóe mắt của Thái Vy lúc này Nam Cường mới nhẹ nhàng cất tiếng nói:

"Để ở ngoài."

Bà Lê coi như đã hiểu đáp: "Vâng thưa cậu."

Mai khi cửa không còn tiếng động Thái Vy mới thở phài nhẹ nhõm, cô nhìn anh bực mình đạp anh ra cách mình ba thước.

"Nam Cường anh bị thần kinh hả?" Năm lần bảy lượt làm trò đó với cô anh ruốt cuộc có ý gì với cô đây?

Nam Cường mới nhếch miệng cười như không cười tiến đến chỗ cô. Cô nào chịu thua trực tiếp đứng đấy cùng ai đối thoại, đôi mắt xanh run run muốn làm gì đó nhưng... không biết nên làm gì. Cả người của cô hưng phấn mong chờ anh làm gì đó với cô?!?

Như một gáo nước lạnh, bàn tay to của anh xoay mặt của cô nhìn lên chỗ đống vàng được xếp thứ tự.

"Tập trung việc chính, còn nếu em thích thì đợi đêm nay...." Giọng nói ma mị của anh vang lên nghe được câu cuối cô bực cả mình.

Bàn tay nhỏ của cô đưa thẳng lên mặt của anh ấn ra khỏi tầm nhìn gần của mình, lúc này mới quan sát chỗ vàng. Không tồi chút nào, đúng như dự đoán bố của cô rất thích làm trò đuổi hình cho đáp án rồi tìm nó.

Cô nhẹ nhàng đi lên giường lấy chiếc điện thoại mới chụp lại ảnh của chỗ vàng này một cách chi tiết nhất có thể.

"Anh ra mang hết quà vào đi."

Mấy chuyện tinh linh phát sinh với anh lúc nãy tí nữa tính, giờ việc quan trọng tính trước. Cô gom đống vàng vào lại trong túi sổ đỏ cất lại xếp gọn hết vào trong két rồi khóa lại một cách chuyên nghiệp. Nam Cường lúc này mở cửa bê được chuyến thứ 3 vào phòng. Bà Lê cùng đội quân ở phía sau đều mang lên lượt thứ hai.

"Bà mang hộ con lên hết nhé!" Thái Vy lấy cái túi vải tone màu trắng của mình kéo lên vai điện thoại nhét vào trong đó, nhanh chân đi ra khỏi phòng nói với bà Lê

"Ừ con."

Bàn tay của Thái Vy kéo lấy Nam Cường đang hờ hững đứng nhìn mọi người vận chuyển vào.

"Đi thôi, việc này cần nhờ anh rồi."