Chậc, thay vì cứ đứng đây nghĩ nát óc, không bằng hỏi trực tiếp luôn cho xong!
Nếu anh thích tôi, vậy thì cứ thoải mái công khai bên nhau.
Còn nếu anh không thích tôi, tôi sẽ khỏa thân chạy xung quanh anh, he he!
Tôi chạy như bay đến tòa nhà giảng dạy, bài viết trên confession nhanh chóng nổi tiếng, khiến tôi thu hút không ít sự chú ý dọc đường đi.
Nhưng tôi không quan tâm.
Người mất mặt là Cố Nhiên, liên quan gì đến Lâm Ninh tôi?
Vừa đến khu giảng dạy, cô bạn phú bà cùng phòng Tiểu Na vừa hay đi ra, nhưng không nhìn thấy Cố Nhiên.
Tôi giả vờ gọi cô ấy lại: "Xin chào, cho hỏi Lâm Ninh đang ở đâu?"
Tiểu Na hơi sửng sốt, đồng tử phóng đại, lắp bắp nói: "Cậu, cậu ấy đi mua trà sữa!"
Mua trà sữa?
Từ lúc chúng tôi bị dính vào nhau, thi thoảng tôi vẫn sẽ đến quán trà sữa bên ngoài trường để mua trà sữa vị dâu yêu thích.
Mỗi lần như thế Cố Nhiên đều lạnh mặt, cực kỳ ghét bỏ:
"Cậu bớt rót mấy cái thực phẩm rác rưởi đó vào người tôi lại, lỡ tôi mất cơ bụng thì ai chịu trách nhiệm đây?"
Ngoài miệng tôi nói được được được, nhưng lần sau vẫn dám làm tiếp.
Dần dà anh cũng quen, nhưng vẫn bắt tôi chạy 3 km mỗi ngày.
Không chạy thì sẽ đăng hết sạch đống kiệt tác văn học của tôi lên confession trường, tình nguyện tự tổn hại một nghìn cũng muốn đả thương đối thủ 800!
Anh không bị tâm thần thì ai bị?
Vậy mà giờ anh lại chủ động đi mua trà sữa, ha, chắc chắn là bởi vì nó... quá ngon!
Tôi híp híp mắt, nói cảm ơn với Tiểu Na rồi xoay người đi tìm Cố Nhiên.
Ba giây qua đi, một tiếng kêu như lợn ré vang lên từ sau lưng: "Ya ho, cuối cùng cũng tìm được CP thích hợp rồi!"
Tôi: "..."
Không có bóng dáng của Cố Nhiên ở tiệm trà sữa.
Vừa định gọi điện thoại thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc khiến tôi phát tởm từ con hẻm đối diện, Chu Tuấn.
Chu Tuấn là sinh viên của trường bên cạnh, vào năm nhất tôi có làm việc bán thời gian ở đây, lần đầu khi nhìn thấy tôi, anh ta đã đánh giá tôi từ trên xuống dưới một cách d@m đãng.
Ánh mắt thiếu thiện cảm đó đầy ngả ngớn, từ đó về sau anh ta thường xuyên đến quấy rối tôi, nói toàn những lời th ô tục.
Tôi vô cùng sợ hãi, bèn nghỉ việc.
Vốn cho rằng sẽ không bao giờ sẽ gặp lại anh ta nữa, ai ngờ anh ta lại lấy được phương thức liên lạc của tôi, cứ thế thay đổi cách thức quấy rối tôi mỗi ngày.
Tôi không thể nhịn được nữa, đành đến Cục Cảnh Sát báo án.
Sau đó cuộc sống của tôi trở lại bình thường, anh ta không còn xuất hiện trước mắt tôi nữa.
Giờ đây nghe thấy giọng nói của anh ta một lần nữa, cơ thể vẫn sẽ vô thức run lên.
Vốn định rời đi, nhưng giọng nói hung dữ của Chu Tuấn vang lên: "Lâm Ninh, để xem hiện tại ai sẽ đến cứu cô!"
Một tiếng nổ bùm vang lên trong đầu tôi, đến khi định thần lại thì tôi đã chạy đến đầu ngõ.
Chu Tuấn quay người, vừa nhìn thấy tôi thì hai mắt mở to, lảo đảo hai bước ra sau:
"Sao lại là cậu?"
Không kịp suy nghĩ nhiều, tôi vội vàng kéo Cố Nhiên ra sau lưng, cực kỳ cảnh giác nhìn anh ta.
Không ngờ Cố Nhiên hừ lạnh, nói khẽ: "Sợ cái gì, cứ dùng gạch mà đập cậu ta."
Trong mắt Chu Tuấn hiện lên vẻ hoảng sợ, liên tục xua tay: "Xin lỗi, tôi không dám nữa đâu!"
Nói xong anh ta lảo đảo chạy đi, tôi có chút há hốc mồm.
Trong ấn tượng của tôi, dáng vẻ của Chu Tuấn luôn là kẻ lưu manh không sợ trời không sợ đất, sao mới nhìn thấy Cố Nhiên đã rén như vậy?
Tôi nhìn về phía Cố Nhiên, ánh mắt mang theo hoài nghi: "Tại sao cậu ta lại sợ cậu thế?"
Cố Nhiên sờ sờ mũi không nói gì.
Đương lúc tôi định ép cung thì một ly trà sữa dâu tây được giơ trước mặt:
"Uống hay không uống?"
Mặt tôi lập tức hớn hở: "Uống!"
Trên đường về, tôi hạnh phúc uống trà sữa dâu tây, anh đứng bên cạnh yên lặng nhìn tôi, khóe môi cười nhẹ.
Tôi chớp chớp mắt, nhịp tim đập gia tốc, bịa ra một chủ đề ngẫu nhiên:
"Cái đó, hiểu lầm ở trên confession, cậu đừng để trong lòng."
"Ừ, cậu không nói thì tôi cũng quên mất, vừa định đi tìm cậu tính sổ đây."
"..."
Cái miệng đáng chết này!