"Này, Cố Nhiên, dậy nhanh còn đi học!"
Tôi nửa mê nửa tỉnh, lẩm bẩm mấy tiếng: "Ôi, đừng ầm ĩ nữa ~"
Người đang đứng dưới giường gọi tôi im lặng ba giây, rồi phá lên cười kinh thiên động địa.
"Ha ha ha ha, Cố Nhiên, cmn giọng cậu yểu điệu như vậy để làm gì!"
Vì tiếng cười này của cậu ta mà tôi tỉnh táo ngay lập tức.
Vừa nhìn xuống giường dưới, đập vào mắt tôi là một chàng trai đang đứng đó, trên người chỉ mặc độc chiếc quần đùi.
Xương quai xanh xinh đẹp, cơ bụng sáu múi vạm vỡ săn chắc, xuống thêm chút nữa... Khụ khụ.
Thậm chí còn nóng bỏng hơn so với người mẫu nam đi bar ở một quốc gia nào đó!
Mặt tôi đỏ hết cả lên, còn nuốt nước bọt ực một cái.
Nụ cười trên môi cậu trai phía dưới dần cứng đờ, hai tay lặng lẽ di chuyển đến vị trí khó nói, che nó lại.
Ánh mắt cậu ta lộ vẻ hoang mang sợ hãi, như thể gặp phải bi3n thái.
Tôi chợt nhớ ra, đây không phải là mơ!
Tôi và Cố Nhiên thật sự hoán đổi cơ thể với nhau!
...
Cố Nhiên là nam thần của trường chúng tôi, vừa đẹp trai vừa kiêu ngạo, quyến rũ chết người!
Ngay cả tôi, thiếu nữ xinh đẹp một lòng hướng Phật cũng vì anh mà trở về phàm tục.
Nhưng có tin đồn anh không thích gần nữ sắc, hơn nữa còn là một cặp với bạn cùng phòng Tống Niên.
Trong lòng tôi như có cả ngàn con ngựa phi qua, trái tim tan nát suốt ba ngày ba đêm.
Mẹ nó, sao trai đẹp toàn yêu nhau hết vậy, có thể chừa lại một ít cho đàn bà con gái chúng tôi được không?
Ầy, có điều tất cả các bạn cùng phòng của tôi đều là fan CP Cố Nhiên và Tống Niên.
Tôi đánh không lại họ, thế là gia nhập luôn!
Kết quả tôi trở thành người đứng đầu fandom, thậm chí còn viết một số fanfic về hai người họ.
Ví dụ như: 《Một năm cháy bỏng 》,《 Nhiên Niên 365 ngày đêm》...
Cô bạn phú bà cùng phòng của tôi ngày nào cũng vừa đọc vừa ré lên như heo chọc tiết trên giường, liên tục vung tiền khích lệ tôi không ngừng cố gắng.
Ngay khi tôi đang vừa đạp xe vừa nghĩ cốt truyện trong đầu, phần đầu xe chợt bị rung mạnh.
Sau đó, cơ thể tôi nghiêng sang một bên, suýt nữa thì ngã đập đầu xuống đất.
Nhắm mắt lại, không có cơn đau ập đến như tôi nghĩ, thay vào đó là một cảm giác mềm mại từ môi truyền đến.
Đột nhiên mở mắt ra, má ơi, tôi thành cái người nằm phía dưới rồi!
Trơ mắt nhìn "tôi" bò dậy, trong mắt "tôi" tràn đầy nỗi khiếp sợ và không tưởng.
Tôi sợ đến mức nhảy ra xa ba mét, vòng tay ôm chặt lấy bản thân.
"Ngươi là yêu ma quỷ quái phương nào, mau cút ra khỏi cơ thể ta!"
Mặt của "tôi" bày ra biểu cảm cạn lời, còn có chút ghét bỏ.
"Đừng có dùng cơ thể tôi làm mấy động tác ẻo lả đấy."
Cơ thể của cậu á?
Tôi nhìn thấy chiếc cặp của mình dưới đất, vội vàng lục tìm chiếc gương nhỏ bên trong.
Khi nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai chết người trong gương, tôi buộc phải chấp nhận một sự thật.
Tôi biến thành Cố Nhiên rồi!
Thế nhưng suy nghĩ đầu tiên trong đầu tôi không phải là làm thế nào để hoán đổi lại, mà là xác minh xem CP của tôi có thật hay không.
Cố Nhiên nhìn ánh mắt không ngừng thay đổi của tôi thì hừ lạnh một tiếng.
Vậy mà tôi có thể nhìn thấy vẻ mặt ba phần chế giễu, ba phần lạnh lùng và bốn phần thờ ơ của chính mình!
Cố Nhiên khoanh tay trước ngực: “Bình tĩnh lại chưa?”
Tôi lờ mờ gật đầu.
Anh chậm rãi đi về phía tôi, tỏa ra khí thế mạnh mẽ.
Trời đất ơi, đời này của tôi chưa bao giờ thấy mình ngầu như vậy, tôi gần như muốn hét lên: "Chơi bê đê với em đi chị ơi!"
Cố Nhiên nhíu mày, lạnh giọng nói:
"Đừng dùng mặt tôi để làm cái biểu cảm tởm lợm đó."
Chậc, gì mà hung dữ vậy?
Tôi bắt đầu muốn trêu ngươi, trực tiếp làm mặt quỷ với anh, còn lắc lắc mông nữa.
"Lâm Ninh!" Khuôn mặt của anh như muốn nứt ra, tỏ vẻ không tin nổi.
Tôi bất ngờ: "Sao cậu biết tôi tên Lâm Ninh?"
Cố Nhiên chỉ vào chiếc thẻ sinh viên đang đeo trên cổ tôi, cười nhạo: "Ngay cả học sinh tiểu học cũng không đeo trên cổ nữa đâu."
Tôi thẹn quá hóa giận: "Im đi!"
Anh không nói gì nữa, nhưng vẫn ung dung đứng nhìn tôi.
Sau khi bình tĩnh lại, tôi nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, ho nhẹ một tiếng: "Chúng ta vì hôn nhau nên mới bị hoán đổi."
Tôi hơi ngượng ngùng: "Hay là hôn thêm một cái nữa?"
Hì hì, tình tiết trên TV đều như vậy mà, tôi cũng không lỗ!
Cố Nhiên ném tới con mắt hình viên đạn, khịt mũi: "Cậu đừng có tưởng bở."
"Nhỡ đâu vì bị ngã nên chúng ta mới hoán đổi, sao cậu không nói thử ngã thêm một lần nữa đi?"
Không được sao, tôi có hơi thất vọng.
Cố Nhiên hơi nhếch miệng, ánh mắt trêu tức: "Hình như cậu tiếc lắm thì phải?"
"Sao cậu biết... Không phải, cậu đừng có nói linh tinh!"
Anh hừ một tiếng: "Suy nghĩ của cậu viết hết lên mặt kia kìa."
Tôi: "..."
Vì trời cũng đã khuya, cuối cùng chúng tôi quyết định trở về ký túc xá để ngủ trước đã.
Có lẽ hôm sau sẽ tự động đổi lại thôi.
Anh đưa tôi đến cầu thang, trước khi đi, tôi kéo ống tay áo anh với vẻ mặt ngượng ngùng, muốn nói lại thôi.
Cố Nhiên nhíu mày, có chút nhẫn nhịn nói: "Có rắm thì thả, đừng có dùng khuôn mặt đẹp trai của tôi để làm mấy hành động đáng khinh nào nữa."
Tôi cắn chặt răng: "Có đó, cậu và bạn cùng phòng Tống Niên ở ký túc xá sẽ làm cái này cái kia chứ?"
Cố Nhiên: "..."
Thấy tình hình không ổn, tôi liên tục xua tay: "Ý tôi là, tôi nên up hay là down?"
Sắc mặt của anh trong nháy mắt đen sì, nghiến răng nghiến lợi nói: "... Ông đây là trai thẳng!"
Vậy có nghĩa lời đồn là giả sao?
Ngay lập tức, cảm giác vui mừng và thất vọng cùng lúc ập đến với tôi.
Tin tốt: Tôi vẫn còn cơ hội!
Tin xấu: CP tôi đu là giả!
Cố Nhiên nhìn vẻ mặt cười mà như không cười, giống khóc mà không phải khóc của tôi, anh nhịn không được gầm gừ:
"Cậu bị táo bón à?"
Tôi vội căng mặt ra, làm vẻ mặt lạnh lùng, lúc này biểu cảm của anh mới đỡ hơn một chút.
Trên đường trở về, Cố Nhiên liên tục nhấn mạnh: "Ít nói, ít bộc lộ biểu cảm, có chuyện gì cũng phải liên hệ với tôi trước nghe chưa."
Tôi liên tục gật đầu, cuối cùng, anh nói với tôi một câu đầy ẩn ý:
"Đừng động vào Tống Niên, đừng nhìn những thứ không nên nhìn."
Đến mức này rồi mà còn chưa phải là yêu sao?
Tôi chua xót quay đi, giọt nước mắt bi thương chảy dài trên khóe miệng.
Hê hê hê, sinh viên nam, cơ bụng tám múi, chụy tới đây!
Tốc độ chạy lên tầng của tôi quá nhanh, phớt lờ biểu cảm nghiến răng nghiến lợi của Cố Nhiên sau lưng.