Định Mệnh Dẫn Lối

Chương 51-: Tạm biệt, người tôi yêu




- Ngạc nhiên ghê, không ngờ Kenji ngày nào sợ độ cao mà bây giờ đã mạnh mẽ hơn - Tomoyo cười khúc khích, quay sang nhìn Eriol - Ngược lại, Eriol này, anh sợ độ cao từ khi nào thế


- Em còn cười được sao, chỉ vì thằng Syaoran kia mà anh mới vậy đó, tại nó rủ anh chơi tàu lượn siêu tốc mới xây dựng xong và anh suýt té khỏi tàu - Eriol tức giận chỉ tay thẳng vào mặt Syaoran


- Tại lần đó cậu không cẩn thận thôi mà


- Haha, cũng nhờ Meiling mà bây giờ mình đã hết sợ độ cao rồi đó, cám ơn em nhiều nhé Meiling - Kenji tự hào ôm lấy vai Meiling, cũng nhờ cô ngày nào cũng "huấn luyện" cho anh nên anh mới hết sợ rồi, trời ơi sao mà yêu cô ghê vậy đó


Ngày hôm sau, tức sau ngày lễ tốt nghiệp Eriol vội chạy qua nhà Tomoyo, anh quyết định ngày hôm nay sẽ dành trọn cho cô.


- Anh vào nhà đợi em một chút nhé - nói rồi Tomoyo lên lầu chuẩn bị sửa soạn


Eriol ngồi xuống ghế chờ, hôm nay anh có nhiều chuyện cần nói với cô, đầu tiên là lịch đi chơi của cả hai trước khi vô đại học, sau đó là sẽ học chung trường, như thế anh sẽ có nhiều thời gian bên cô hơn sau đó là sẽ tính tới chuyện cầu hôn, nhất định anh phải cầu hôn cô cho bằng được sau khi học xong đại học, trong thời gian còn đi học, anh nhất quyết sẽ không để thằng nào lại gần tán tỉnh cô cả, không bao giờ.


Mải suy nghĩ không để ý gì xung quanh, đến lúc Tomoyo xuống rồi anh mới giật mình ngước mặt lên và anh phải choáng khi thấy cô xinh đẹp như vậy.


- Anh chờ em lâu không Eriol, bây giờ chúng ta đi được chưa


- Đươ... được chứ


Trên đường đi, cả hai đều im lặng không nói gì, tay anh nắm chặt tay cô như đang chứng minh rằng cô ấy bây giờ và sau này mãi mãi là người phụ nữ của anh. Cho đến một lúc sau Eriol mới mở miệng.


- Tomoyo này, trước khi vô đại học em có muốn đi chơi đâu không


- Em cũng chưa biết nữa, để sau này xem sao đã, mà Eriol này, anh định vô trường gì 


- Ừm, anh chưa chắc với quyết định của anh, thế còn em, em sẽ vô trường gì


- Em sẽ vô trường kinh tế để giúp công ty gia đình sau đó em sẽ học may vá để mở một cửa tiệm riêng cho mình, như thế em sẽ rất vui - Tomoyo nói lên ước nguyện thực sự của mình


- Anh cũng vậy, sau này anh cũng sẽ vô trường kinh tế với em nha


- Nếu anh muốn


Hai con người đi dưới bầu trời trong xanh mỉm cười với nhau rất hạnh phúc, như là chả có gì có thể cản trợ họ được.


Ở chỗ nào đó cũng đang có một cặp đang chơi đùa với nhau.


- Meiling à, em trốn đâu rồi - Kenji khổ sợ gọi Meiling, anh mới rời mắt cô có một chút là cô lại biến mất tiêu


- Meiling, em mau ra đây đi, anh chịu thua rồi đó - cuối cùng anh đành giơ tay đầu hàng vì cái tính bướng bỉnh của cô


Bỗng nhiên từ đằng sau có một bóng hình từ đâu chạy tới ôm lấy cổ anh.


- Anh tệ quá đó, có thế mà cũng không tìm được em


- Biết sao được, hồi nhỏ em chơi trốn tìm giỏi lắm mà, có khi nào anh thắng nổi em đâu - Kenji mỉm cười, quả thật hồi nhỏ chơi trốn tìm là Meiling chơi giỏi nhất xóm, cô luôn có những chỗ trốn rất bá đạo và khó tìm


- Anh biết thế là tốt đó


- Dĩ nhiên, anh mà, bây giờ thì mình đi ăn kem được chưa


- Được chứ và anh phải bao hết đó nha


- Anh sẽ bao hết nếu người đó là em


Meiling mỉm cười hạnh phúc, nắm tay Kenji kéo đi, hôm nay cô phải chơi cho đã, cho thật vui để ngày mai cô có thể đi được chứ.


Bên trong quán kem có rất nhiều loại kem đa dạng và nhiều màu sắc khiến cho người khác nhìn vào là thấy bắt mắt và muốn được thử, trong quán còn có cả máy lạnh để cho mọi người có thể nghỉ ngơi sau khi ở ngoài trời nắng nóng.


Trong lúc đợi Kenji chọn kem, Meiling ngồi ngắm mọi người đang tấp nập đi qua đi lại qua cửa sổ, một lúc sau Kenji cũng chạy tới.


- Anh đi hơi lâu đó


- Xin lỗi em, tại quán hôm nay hơi đông


- Vậy anh chọn kem gì vậy


- Bí mật


- Nói cho em biết đi mà


- Không là không


Hai người họ nói chuyện vui vẻ, một lúc sau nhân viên cũng bưng kem tới


- Đây là kem của quý khách, chúc anh chị ngon miệng và mãi hạnh phúc bên nhau - nói rồi anh nhân viên đó rời đi


- Hả - Meiling bị câu nói đó làm cho khó hiểu, cô quay ra nhìn ly kem và một lần nữa cô bị làm cho bất ngờ - Kenji, sau anh lại chọn kem này


- Có sao đâu, anh thấy kem này cũng ngon nên chọn thử, thôi em mau ăn đi không nó chảy nước bây giờ


Kenji cười thầm, ly kem anh chọn chính là ly kem dành cho các cặp tình nhân hay các cặp vợ chồng mới ra mắt của quán này.


- Thôi em không ăn nữa đâu, anh cứ ăn đi, em sẽ gọi ly khác - Meiling xấu hổ định đứng dậy


- Có sao đâu, mau ngồi xuống đi chứ, kem cũng lỡ gọi rồi, nếu em chọn ly khác em sẽ phải trả tiền đó


- Nhưng... - một muỗng kem nhanh chóng được đưa tới miệng Meiling


- Thôi nào, em cứ ăn thử đi


Meiling ngần ngại một lúc rồi cũng mở miệng ra ăn, quả thật kem rất ngon và tạo cho người khác cảm giác ngọt ngào của dâu và socola.


- Ngon mà đúng không


Meiling không nói gì chỉ gật đầu vì còn đang bận thưởng thức hương vị của kem.


Kenji mỉm cười vì thấy cô nàng cuối cùng cũng chịu ăn, lúc nào cô cũng ngoan như vậy có phải tốt hơn không.


Lại ở một chỗ khác có một người con gái đang tung tăng bước lên phía trước, theo sau là một chàng trai.


- Sakura, em không thấy mệt sao


- Không đâu, nếu anh mệt anh có thể ngồi nghỉ mà


Syaoran lắc đầu mỉm cười trước vẻ đáng yêu của cô, cô vẫn như vậy, vẫn hồn nhiên và dễ thương. Nhanh chóng đuổi kịp, bước lên ngang hàng với cô.


- Làm sao mà anh thấy mệt được khi đi với em cơ chứ - nói rồi anh nắm tay cô chạy đi


- Syaoran này, anh đưa em đi đâu vậy


- Tới nơi rồi em sẽ biết


Syaoran dẫn cô tới một tiệm chụp ảnh, trong lòng cô đầy thắc mắc.


- Anh muốn chụp gì sao


- Ừ, là chụp chung với em đó, mau vô thay đồ đi - Syaoran nói rồi đưa cô vào phòng thay đồ sau đó chọn cho cô một bộ đầm trắng, bồng bềnh - Thử xong rồi ra ngoài nha Sakura


Trong lúc đợi cô anh cũng nhanh chóng đi thay đồ, thật háo hức, không biết cô trong thế nào nữa.


Khi bước ra ngoài anh phải choáng ngợp trước hình ảnh của cô đang được trang điểm, cô rất đẹp trong bộ đầm đó, chiếc đầm trắng như tôn lên màu da của cô.


Còn anh cũng chả kém gì với bộ tuxedo màu đen thắt cà vạt, thật khiến cho nhiều cô gái muốn đổ rạp dưới chân anh nha.


Đợi cô trang điểm xong anh cũng chải đầu gọn gàng lại sau đó chạy đến bên cô.


- Em mặc bộ này rất giống một cô công chúa đó Sakura


- Còn anh cũng bảnh bao quá đấy chứ, khác hẳn thường ngày - Sakura tinh nghịch trêu chọc lại anh


Hai người bắt đầu tạo dáng chụp ảnh, đúng là một cặp nam thanh nữ tú, bức ảnh nào cả hai cũng đều ăn ảnh hết. Trong lúc chụp ảnh Syaoran cũng có những hành động rất là ôn nhu như chỉnh sửa lại váy cho cô hay vén tóc lên và rất nhiều hành động khác khiến mấy cô nhân viên trong cửa hàng phải ghen tỵ.


Sau khi chụp ảnh xong, cô đợi anh lấy ảnh rồi cùng ra ngoài


- Em có mệt lắm không Sakura


- Không mệt lắm đâu, còn vui nữa cơ mà


- Đây, ảnh của chúng ta đây này - Syaoran đưa ra trước mặt cô một xấp ảnh được cất gọn trong bao


- Anh đưa em hết thế này, vậy còn anh thì sao


- Có sao đâu, em giữ hết cũng được mà


- Không được, anh một nửa, em một nửa vậy mới được chứ - Sakura chia đều một nửa tấm ảnh ra rồi đưa cho anh


- Được rồi, bây giờ thì đi ăn trưa nhé - anh nhận lấy xấp ảnh từ tay cô, những tấm ảnh này nhất định anh sẽ trân trọng nó


Ngày hôm đó, mọi người đều đã rất vui vẻ với người mình yêu, ngày hôm nay sẽ là một kỉ niệm đáng nhớ nhưng... thế còn ngày mai thì sao?


Sáng hôm sau, Syaoran và Meiling dậy thật sớm để chuẩn bị ra sân bay, Hiroshi - ba Syaoran đã nói anh và Meiling phải qua Mỹ để học đại học, nhất là anh, như thế mới có thể quản lí công ty sớm hơn được. Trong lòng anh và Meiling mỗi người đều mang một nỗi buồn và cảm giác tội lỗi.


- MEILING


Cô giật mình quay lại, có phải là anh đang gọi cô không? Vô lí, làm sao mà anh ở đây được, cô có nói gì cho anh biết đâu.


- Meiling - Kenji chạy tới bên cô - Meiling, em ở đây làm gì vậy


- Ken... Kenji


- À, anh ra đây để đón người thân, tình cờ thấy em đó mà, em cũng phải đón ai sao


Cô không nói gì, chỉ bật khóc ôm chầm lấy anh, được gặp anh lần cuối trước khi đi thế này, cô rất là hạnh phúc, rất là mãn nguyện.


- Meiling... em sao thế - Kenji vòng tay ôm lấy Meiling, trong lòng có cảm giác không lành


- Em... em sắp phải đi rồi, trong thời gian tới em sẽ không thể được gặp lại anh nữa


- Meiling... em đang nói gì thế, chúng ta còn gặp nhau dài mà


- Em với anh Syaoran phải qua Mỹ để học, sẽ không học chung với anh nữa đâu, anh nhớ phải giữ gìn sức khỏe nhé


- Meiling, em đang đùa anh có phải không


Meiling lắc đầu, không nói gì nữa.


- Thế tại sao em lại không cho anh biết, tại sao em lại giấu anh chuyện này - Kenji gần như mất bình tĩnh, ôm lấy vai cô


- Em không muốn khiến anh lo lắng... em không muốn làm anh phải buồn... nên...


Không để cho Meiling nói gì nữa, anh ôm chặt cô vào lòng, cái cảm giác chuẩn bị xa người mình yêu thương, giờ anh mới biết, nó đau tới mức nào.


- Kenji, sao cậu lại ở đây - Syaoran bất ngờ đứng trước mặt


- Syaoran... đến cả cậu cũng đi sao


- Mình...


- Thế còn Sakura, cậu định bỏ cô ấy lại sao


Syaoran không nói gì, chỉ cúi đầu xuống.


- Syaoran, anh với em đi làm thủ tục đi, Kenji, anh ở đây đợi em nhé - Meiling nói rồi đi làm thủ tục với Syaoran


Kenji vội lôi điện thoại ra, gọi cho một người


- Alo - đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy


- Sakura, cậu mau đến sân bay đi, có chuyện rồi


- Sao thế Kenji


- Syaoran và Meiling, hai người họ sắp qua Mỹ, cậu mau tới lẹ đi


- Kenji, cậu nói sao, đừng đùa như vậy chứ


- Mình không có đùa, hiện tại mình cũng đang ở sân bay, hai người họ làm thủ tục mình mới có thể gọi điện cho cậu, cậu tới lẹ đi có lẽ còn kịp đó - Kenji nói rồi cúp máy


- Này, Kenji - Sakura nhìn điện thoại trước mặt, chỉ còn tiếng "tút" kéo dài, chần chừ một lúc cô cũng vội sửa soạn rồi ra sân bay


Tới sân bay, cô vội chạy vào, đôi mắt dáo dác nhìn bảng thông báo giờ bay và cửa bay, trong lòng thầm hy vọng còn kịp. Tại sao, tại sao anh lại đi một cách vội vã như vậy, sao anh lại im lặng mà không nói cho cô biết.


- Meiling à, em đi rồi nhớ ăn uống điều độ vào, giữ gìn sức khỏe đấy nhé, ngày nào cũng phải gọi điện cho anh đó


- Em biết rồi mà, thôi em đi nhé, anh yên tâm, rồi em sẽ về thôi mà - Meiling cố mỉm cười rồi xách vali bước đi cùng Syaoran


Kenji lòng buồn man mác nhìn theo hai người họ, sao Sakura giờ này chưa tới nữa nhỉ.


Đến khi cửa ra máy bay đóng, anh nghe tiếng gọi tên anh.


- Kenji


- Sakura


- Họ đâu, Syaoran đâu - Sakura nhìn xung quanh, miệng luôn mồm hỏi Kenji


- Đằng kia - Kenji chỉ tay về cửa bay hiện đã đóng, cô nhìn theo, tia hy vọng trong cô đã bị dập tắt


Cô khụy người xuống, nước mắt tuôn rơi, vậy là anh bỏ cô đi thật sao, anh bỏ cô đi mà không nói một lời, anh có biết cô đau lòng lắm không.


Syaoran bước đến gần cửa máy bay lại quay đầu lại và anh thấy Sakura đang khóc, Kenji thì đứng bên cạnh đang dỗ Sakura, anh đau lắm chứ, đau lắm khi thấy cô khóc nhưng biết làm gì được, là tại anh đi mà không nói với cô thôi.