Định Mệnh Dẫn Lối

Chương 40-: Năm học mới




Ôm Sakura sau nửa tiếng mới chịu buông ra, báo hại Sakura mỏi nhừ chân muốn chết vậy mà tên Syaoran kia vẫn còn cười nhẩn nhơ.
- Anh xin lỗi, có mỏi lắm không - Syaoran thấy Sakura xoa chân liền hỏi
- Không sao - Sakura trả lời bâng quơ
- Em giận anh à - Syaoran tưởng Sakura giận mình vội nắm lấy tay Sakura - Anh xin lỗi mà, tha lỗi cho anh đi
Sakura nhìn Syaoran như vậy mà giở khóc giở cười, cô đã tha thứ cho rồi còn đâu còn muốn gì nữa, sao hôm nay trẻ con quá vậy, nghĩ vậy cô tiếp tục trêu anh tiếp
- Không, anh làm chân em mỏi muốn chết nè, tha lỗi gì chứ
- Anh xin lỗi mà, bây giờ em muốn gì anh bù đắp cho em ha, chỉ cần em tha lỗi cho anh nữa là được rồi - Syaoran tưởng giận thật vội vàng xin lỗi
Sakura nghe vậy thì mắt sáng lên, muốn gì cũng được phải không, nghĩ vậy cô liền nói với anh
- Anh đưa em đi ăn kem đi
- Ok, em muốn gì cũng được hết, đừng giận anh nữa nha - Syaoran vui mừng xoa đầu Sakura
- Cõng em cơ - Sakura nũng nịu
Syaoran phì cười trước thái độ Sakura, cô đúng là biết cách hành hạ anh mà nhưng mà dù cô có làm gì thì trong mắt anh cô vẫn rất đáng yêu


Trong ngày hôm đó, có một cặp nam nữ đi chơi với nhau rất vui vẻ, thỉnh thoảng người ta còn thấy người thanh niên đó có những cử chỉ ôn nhu với người con gái bên cạnh, nhìn mà khiến nhiều người ganh tị.


Sakura với Syaoran vui vẻ ngồi ăn kem, Sakura thì toàn nói chuyện trên trời dưới đất, Syaoran thì chăm chú ngồi nghe, thỉnh thoảng có nói vài câu, sau đó như nhớ ra gì Syaoran ngập ngừng hỏi
- Sakura, em có giận anh không
Sakura đang ăn kem bỗng dừng lại, khó hiểu nhìn Syaoran
- Em giận anh gì chứ
- Thì tại anh mà em bị hiểu lầm, tại anh làm em tổn thương, tại anh mà hôm đó em nằm viện, em có giận anh lúc đó không
Sakura nhìn Syaoran chằm chằm một lúc mới cất tiếng, giọng nói có chút buồn
- Thật sự lúc đầu em cũng rất giận anh, em cố nén cơn đau đó vào lòng để tiếp tục sống qua những ngày mới, nhưng còn chuyện em bị tai nạn thì hoàn toàn không phải lỗi tại anh đâu
- Nhưng mà... - Sayoran đang nói thì bị Sakura ngắt lời
- Thật đó, nếu anh không hiểu lầm em thì chuyện đó cũng đến à, em vẫn sẽ nằm viện thôi
- Anh xin lỗi - Syaoran cúi đầu không dám nhìn thẳng vào Sakura
- Thôi được rồi, bây giờ ăn hết chỗ kem này đi rồi đi chơi tiếp nha - Sakura bỗng chốc chuyển chủ để, nhanh chóng lấy lại tâm trạng
Syaoran gật đầu mỉm cười, thật may là cô tha thứ cho anh, chứ không chắc anh phải sống trong đau khổ rồi, Syaoran chăm chú ngồi nhìn cô ăn, còn li kem thì nó đã chảy thành nước ra hết rồi, phải đến khi Sakura nhắc Syaoran mới hoàn hồn ăn nốt kem


Cứ thế thời gian trôi qua, thoáng chốc sắp hết kì nghỉ hè, thời tiết có vẻ mát mẻ hơn.
- Buồn quá, chưa gì mà sắp hết hè rồi - Sakura một mình nằm trên giường than thở như người tự kỉ, ngay sau đó có tiếng chuông điện thoại reo lên, là Tomoyo gọi, cậu ấy đã đi du lịch ngay sau khi biết tin Sakura tha thứ cho Syaoran, Sakura nhanh chóng bắt máy, chưa kịp nói gì thì Tomoyo đã tranh nói trước
- Sakura, cậu đang làm gì vậy
- Mình đang ở nhà thôi, có gì không Tomoyo
- À mình muốn nói là 3 ngày nữa mình sẽ về rồi đó nha - Tomoyo thông báo
- Thiệt hả, mà sao cậu không đi chơi tiếp đi, còn vài tuần nữa mới đi học mà
- Mình muốn về sớm, với lại mình nhớ mấy cậu lắm - Tomoyo mè nheo
- Thôi đi, có Eriol ở cùng với cậu mà nhớ gì đến tụi này - Sakura châm chọc làm mặt Tomoyo đỏ lên, cô vội chối
- Đâu có, Eriol ở đây thì sao chứ, nhớ thì vẫn nhớ mấy cậu thôi
- Rồi rồi, vậy thôi, không còn gì nữa thì mình cúp máy nha - Sakura nín cười, cố nói giọng bình thường


Thời gian vẫn thế, vẫn trôi qua như vậy, thoáng chốc đã đến buổi tựu trường, những học sinh có vẻ đi học sớm hơn, à không, chắc Sakura là ngoại lệ, nếu không nhờ Syaoran tới gọi chắc lại dậy muộn nữa.


Tiết học bắt đầu, cô giáo bước vô, học sinh đang ồn ào đột nhiên chạy về chỗ hết, im lặng ngồi ngoan ngoãn, sau khi thấy ổn định, cô giáo bắt đầu giới thiệu
- Xin chào các em, cô là Mizuki Kaho, là chủ nhiệm năm nay của các em, chúng ta cùng giúp đỡ lẫn nhau nhé, bây giờ các em vô lớp 12 hết rồi nên hãy cố gắng học tập nhé
- Dạ - cả lớp đồng thanh reo lên
- Hôm nay lớp ta có học sinh mới - cô Mizuki nói rồi quay ra cửa - Vào đi em


Cánh cửa mở ra, một cậu học sinh bước vào, mái tóc màu đen cùng đôi mắt màu đen nốt
- Xin chào, mình là Shida Kireda (tên chế thôi nhé), mong các bạn giúp đỡ


Đám con gái trong lớp gần như là ngất xỉu vì độ đẹp trai của Shida, lớp bắt đầu ồn lên, con gái đứa nào cũng muốn cậu bạn mới đó ngồi cạnh mình, còn 3 nàng kia thì lo nói chuyện với 3 chàng kia rồi.
- Cả lớp trật tự, Shida, em ngồi ở bàn dưới xéo bàn Syaoran nhé - cô Mizuki nói sau khi xem xét
- Vâng - Shida gật đầu rồi nhanh chóng về chỗ ngồi, đôi mắt cậu lướt qua Sakura rồi nở nụ cười nham hiểm


Tiết học hôm đó diễn ra rất bình thường tuy nhiên Syaoran lại cảm thấy có gì đó không ổn, giống như có ai đó cứ nhìn về phía này, thỉnh thoảng anh có ngước đầu lên nhìn xung quanh nhưng không thấy gì cả.


Sau những tiết học mệt mỏi, cuối cùng cũng tới giờ ra chơi, tiếng chuông vừa reo lên là học sinh ùa nhau chạy ra như ong vỡ tổ.
- Hôm nay tụi mình ra căn tin ăn nha - Meiling đề nghị
- Ừ, cũng được - Tomoyo gật đầu đồng tình
- Tớ rất vui khi hai cậu làm lành với nhau đó - Eriol nói, nhìn Syaoran với Sakura
- Ừ, có biết quãng thời gian vừa qua tụi tớ đã phải đau đầu thế nào không, suy nghĩ nát óc vậy mà vẫn không tìm được cách nào giúp hai cậu - Kenji xoa trán giả vờ nhăn nhó
- Sakura, tại sao cậu lại đồng ý tha thứ cho anh Syaoran chứ - Meiling cố tình nói to cho Syaoran nghe mặc dù đang nói với Sakura
- Em nói gì đó - Syaoran nghe vậy vội quay phắt qua Meiling trừng mắt hỏi
- Anh cũng nghe rõ rồi mà - Meiling hết mặt lên nói
- Em thử nói lại xem - Syaoran gần như tức giận nói
- Tại sao vậy Sakura - Meiling không quan tâm đến câu hỏi của Syaoran, quay sang hỏi Sakura
- À là tại vì lúc đó thấy Syaoran tội nghiệp quá nên không nỡ bỏ rơi, thôi thì chấp nhận tha thứ vậy - Sakura cố tình trêu chọc Syaoran
- Em... - Syaoran cứng họng, đến cả cô cũng chọc anh sao


Cả bọn cười nói vui vẻ rồi kéo nhau xuống căn tin, nhưng mà không ai hề biết, mọi hoạt động của họ đã được một đôi mắt thấy hết, ở phía sau, Shida nhếch mép, khẽ thì thầm
- Cuối cùng cũng tìm thấy cô, Kinomoto Sakura