Định Mệnh Dẫn Lối

Chương 39-: Tha thứ




- Sakura - Syaoran chậm rãi gọi Sakura


Sakura đang ăn cháo, bỗng nhiên mọi hoạt động dừng lại khi anh gọi tên cô, cô vẫn không ngẩng mặt lên nhìn anh.
- Anh có chuyện muốn nói


Lúc này Sakura mới nhìn lên, có chuyện muốn nói, là chuyện gì mới được, chẳng phải kết thúc rồi sao thì còn chuyện gì nữa, thấy Sakura nhìn mình anh nói tiếp
- Cho anh xin lỗi, là anh đã hiểu lầm em ngày hôm đó, không chỉ vậy mà còn hết lần này đến lần khác anh tiếp tục hiểu lầm, mọi người đã nói cho anh nghe hết rồi - Syaoran nói đến đây rồi quỳ gối xuống sàn - Em... tha thứ cho anh có được không, anh không cần em quay lại với anh đâu, chỉ cần em tha thứ cho anh thôi, thời gian qua em đã rất đau khổ rồi


Sakura nhìn anh một lúc, cô có nên tha thứ cho anh không
- Anh đứng lên đi - Sakura nhẹ nhàng nói
- Không, đến khi nào em tha thứ cho anh, anh mới đứng lên - Syaoran lắc đầu nói
- Anh đứng lên đi, em có chuyện muốn nói
- Em cứ nói đi, anh quỳ cũng được - Syaoran vẫn ngoan cố


Sakura hết cách, người gì đâu mà dai thế không biết, trước hay bây giờ vẫn vậy, Sakura không còn cách nào khác đành hù dọa anh
- Anh mà không đứng lên là từ giờ trở đi đừng có mà nhìn mặt em một lần nào
- Nhưng mà... - Syaoran có chút lưỡng lự
- Không có nhưng nhị gì hết, anh có đứng lên không - Sakura cắt ngang


Syaoran đành đứng lên, thôi thà anh không được cô tha thứ còn hơn là không được nhìn thấy cô.
- Anh hiểu lầm em, vậy tại sao khi mọi người nói anh lại tin
Syaoran im lặng, là anh sai trước, lúc đó anh quá nổi nóng nên mới như vậy, với lại là do anh nhầm lẫn Touya với người khác thôi
- Syaoran, lúc em thấy anh ở gần chỗ máy bán nước tự động, em rất muốn giải thích tất cả với anh nhưng không thể, lúc đó em cảm thấy dù chúng ta đang ở gần nhau nhưng sao cảm giác rất xa vời, không thể với tới được


Syaoran giật mình, hôm đó cô cũng thấy anh sao
- Khi ngày đó bị anh đuổi đi, thật sự tim em rất đau, có cảm giác như nghẹt thở, cũng may là còn có anh Touya luôn bên cạnh em nên em có thể vượt qua được - Sakura buồn rầu nói
- Anh xin lỗi - Syaoran nghe cô nói mà cảm thấy xót xa
- Phải khó khăn lắm em mới đứng dậy được, có nhiều lúc em đã tưởng tượng nếu như mình không vượt qua nổi đau đớn này thì sẽ như thế nào, có nhiều lúc em muốn quên đi hết tất cả để không phải đau khổ nữa
- Sakura, anh thật sự xin lỗi em, anh biết lỗi rồi - Syaoran hối lỗi
- Anh về đi, còn chuyện ngày hôm nay để em xem xét lại, khi nào cần em gọi anh - Sakura cố gắng nuốt nước mắt vào trong
- Vậy anh về, em mau chóng khỏe lại nhé - Syaoran nói rồi rời đi, anh cũng không muốn ở lại thêm nữa, vì anh sợ nếu ở lại thêm, cô sẽ thấy những giọt nước mắt của anh mất


Vài ngày sau, Sakura cuối cùng cũng được xuất viện, khỏi phải nói, gia đình Kinomoto vui biết nhường nào, Nadeshiko còn tự tay nấu ăn cho cả nhà nữa chứ, bữa tối hôm đó diễn ra rất vui vẻ, tiếng cười, nói chuyện rôm rả vang lên và thỉnh thoảng còn có tiếng cãi nhau giữa hai anh em nữa.


Sau nhiều lần suy nghĩ, cô đã có câu trả lời cho anh, cô hẹn anh ở công viên mà lần trước cô xém bị bọn côn đồ kia cưỡng bức. Gần tới giờ, cô nhanh chóng sửa soạn rồi bước ra khỏi nhà.


Syaoran thì khỏi nói, anh vui biết nhường nào khi thấy cô nhắn tin, nhận được tin nhắn anh đang ở công ty liền chạy về nhà ngay lập tức, anh nhanh chóng tắm rửa, kiếm đồ đẹp mặc, còn chải đầu gọn gàng nữa (đi nói chuyện có phải hẹn hò đâu mà =_=) và anh đã đến sớm giờ hẹn trước 45 phút vì anh quá hồi hộp, đứng đợi cô mà trong đầu anh có biết bao nhiêu là câu hỏi.


Một lúc sau, Sakura cũng tới, cô nhanh chóng chạy đến chỗ hẹn và đã sớm thấy anh đứng đợi ở đó
- Anh tới lâu chưa - Sakura tới gần hỏi
Đang suy nghĩ, nghe giọng cô làm anh giật mình tỉnh lại
- Anh mới tới thôi - Syaoran nói tới đó rồi im lặng, anh không biết phải nói gì nữa
- Em đã có câu trả lời cho anh - Sakura nói từng chữ như muốn anh nghe rõ
Syaoran chỉ im lặng không nói gì, anh đang chờ câu nói tiếp theo của cô, liệu cô có tha thứ cho anh không
- Em... - Sakura ngập ngừng - Em đồng ý... tha thứ cho anh
Syaoran như không tin vào tai mình, anh ngạc nhiên nhìn cô
- Em vừa nói gì
- Em nói em đồng ý tha thứ cho anh - Sakura lặp lại
Syaoran nghe vậy thì vui mừng khôn xiết, cô đã tha thứ cho anh rồi, trong lòng anh bây giờ như trút bỏ được một gánh nặng
- Cám ơn em - Syaoran mỉm cười nói, đột nhiên anh thấy sống mũi cay cay - Và anh xin lỗi em, trong thời gian qua đã làm em đau khổ, cám ơn em nhiều vì đã tha thứ cho anh - Syaoran nói rồi bước đi, nhưng khi vừa bước qua Sakura, có một bàn tay liền nắm lấy tay anh lại
- Anh không còn gì để hỏi à - Sakura giả vờ hỏi
- Anh... - Syaoran ngập ngừng, có chứ, anh có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi cô, anh muốn hỏi cô mình có thể bắt đầu lại từ đầu được không, anh muốn hỏi cô có cho anh thêm một cơ hội để anh yêu cô không, anh muốn hỏi cô trong thời gian qua, cô đã sống như thế nào và rất nhiều câu hỏi khác nữa
- Sao thế, không còn gì thật sao - Sakura hỏi tiếp, trong mắt ánh lên vẻ tinh nghịch
- Anh... - Syaoran lưỡng lự, có nên hỏi không
- Vậy thôi em về à, mai mốt đừng có hỏi em gì nữa nha - Sakura giả bộ quay lưng đi về, nhưng chưa kịp bước đi thì có cánh tay đã kéo cô lại
- Anh...muốn hỏi...em có...cho anh thêm...một cơ hội không...anh hứa sẽ không làm em đau nữa đâu - Syaoran hỏi mà môi cứ run run
- Em sẽ không cho anh thêm một cơ hội nào nữa - Sakura thẳng thừng nói
Syaoran nghe vậy như muốn sụp đổ, vậy là kết thúc thật rồi, cũng đúng thôi, là anh sai trước mà
- Nếu như anh không bao giờ tin tưởng em - Sakura nói tiếp
- Thật...thật sao - Syaoran ngạc nhiên, vội hỏi Sakura
- Anh có tin em không - Sakura hỏi
- Anh tin, anh tin em mà, anh hứa từ giờ trở đi sẽ luôn tin em, không hiểu lầm em thêm lần nào nữa - Syaoran như con cún con bị dọa liền tuôn ra một tràng
- Được, em đồng ý cho anh thêm một cơ hội, cố chăm sóc em đàng hoàng đó - Sakura tinh nghịch nói
- Thật...thật không Sakura - Syaoran như không tin vào tai mình, anh vui vẻ hỏi lại cho chắc
- Anh không tin? - Sakura nhíu mày
- Không có anh tin mà - Syaoran vội nói
- Vậy thì được, cho anh một cơ hội đó - Sakura vui vẻ nói, vừa dứt lời thì có một lực từ đâu tới nhảy vào người cô, Syaoran đang ôm chầm lấy cô để cô nằm gọn trong lòng mình, anh thật sự rất vui, cô đã tha thứ cho anh và cho anh thêm một cơ hội, cảm xúc trong anh lúc này như vỡ òa ra, cả thân thể run lên, nước mắt bắt đầu đọng lại ở khóe mắt, cảm thấy Syaoran đang run lên, Sakura lo lắng
- Syaoran, anh sao thế - Sakura vừa hỏi vừa lấy một tay xoa lưng anh
- Không...có gì...chỉ là...anh vui quá thôi - Syaoran nói, giọng nói vì nước mắt mà đã lạc đi
- Syaoran, anh khóc sao - Sakura ngạc nhiên, lần đầu tiên cô thấy anh khóc, một con người như anh mà lại khóc
- Anh không sao, anh muốn như thế này mãi mãi được không - Syaoran vùi đầu vào hõm cổ cô hỏi


Sakura không nói gì chỉ nhẹ gật đầu, có lẽ thời gian qua anh cũng đau khổ không kém gì cô, cô cảm nhận được cơ thể anh run lên mạnh hơn, cảm nhận được có thứ gì nóng hổi ở hõm cổ cô. Vậy là từ giờ trở đi, cô với anh sẽ bắt đầu lại, sẽ gạt bỏ hết quá khứ đau buồn để tiếp tục bước tiếp trên con đường của mình.