Định Mệnh Dẫn Lối

Chương 36-: Kỉ niệm




Mọi người im lặng đứng trước cửa phòng cấp cứu, đã nửa tiếng rồi mà nãy giờ vẫn chưa có kết quả gì, không khí càng ngày càng nặng nề, một lúc sau, có hai người lớn vội vã chạy tới
- Touya, Sakura sao rồi - Nadeshiko vội hỏi
- Dạ thưa mẹ, vẫn chưa có kết quả - Touya lắc đầu
- Nó có bị nặng không - Fujitaka lo lắng hỏi
- Dạ con không biết, từ nãy tới giờ bác sĩ chưa ra - Touya nhìn vào phòng cấp cứu nói
- Tại sao nó bị như vậy, con có biết không - Fujitaka hỏi làm Syaoran càng cảm thấy mình tội lỗi hơn
- Dạ là... - Syaoran định nói thì bị Touya cắt lời
- Tại vì tên tài xế say rượu, lái xe không cẩn thẩn nên tông trúng Sakura thôi, cũng may con gần chỗ xảy ra tai nạn nên đến sớm
- Tội nghiệp Sakura, nó còn đang đi học vậy mà ông trời lại nhẫn tâm để nó bị như vậy - Nadeshiko rơi nước mắt
- Con sẽ không sao đâu, em đừng khóc nữa - Fujitaka lau nước mắt cho Nadeshiko
Không khí lại một lần nữa chìm vào im lặng, khoảng 15 phút sau, một vị bác sĩ mở cửa bước ra, Touya vội chạy đến hỏi
- Bác sĩ, tình hình em tôi sao rồi
- Tiểu thư tạm thời đã qua cơn nguy kịch, tuy nhiên, do đầu bị va đập mạnh nên cô ấy sẽ bị hôn mê dài, xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức - vị bác sĩ áy náy nói
- Sao, con tôi bị hôn mê dài, nó sẽ bị bao lâu ạ - Nadeshiko kích động hỏi bác sĩ
- Lâu nhất cũng là 1 năm rưỡi hoặc có thể sẽ trở thành thực vật luôn - bác sĩ nói
- Không...không thể nào...nó còn đang tuổi ăn tuổi học mà - Nadeshiko lạc giọng nói, nước mắt đã chảy ra
- Thôi Nadeshiko, chỉ cần nó còn sống là tốt rồi - Fujitaka vội an ủi, ông cũng đang rất buồn, đứa con gái mà ông yêu quý nhất nay lại phải hôn mê nằm viện
- Vậy chúng tôi có thể vào thăm em tôi chứ bác sĩ - Touya nói
- Được rồi, chúng tôi đã chuyển tiểu thư qua phòng VIP, mọi người cứ vào thăm - bác sĩ nói rồi bước đi


Mọi người cũng nhanh chóng vào thăm Sakura, riêng Syaoran, anh lại thấy cả thế giới như sụp đổ, anh cứ đứng như trời trồng, cảm thấy bản thân mình có lỗi, là anh, chính là anh, là người gián tiếp gây ra tai nạn cho Sakura. Bước chân nặng nề bước tới phòng bệnh Sakura, anh không dám vào, vì anh sợ phải nhìn thấy cô nhắm mắt nằm trên giường bệnh, anh không đủ can đảm để đối mặt với cô và cả gia đình cô, anh chỉ dám đứng ở cửa phòng mà nhìn vào bên trong, một lúc lâu sau anh mới rời đi.


Cứ thế, ngày qua ngày trôi qua, Syaoran mỗi lần tới bệnh viện đều chỉ dám đứng ở cửa phòng, không dám bước vô, mấy ngày nay anh tự dằn vặt mình rất nhiều, có nhiều đêm anh rất muốn khóc để thỏa mãn lòng nhưng mà không khóc được, anh cũng không biết vì sao. Anh chỉ dám đứng ở cửa phòng cô như vậy, anh chỉ biết đứng nhìn như vậy, anh không biết phải làm sao, tay nắm chặt sợi dây chuyền trong tay, anh tự hỏi liệu cô có tha thứ cho anh không, cô có bỏ rơi anh không, cô có tránh mặt anh không,... Hàng ngàn câu hỏi hiện lên khiến anh cảm thấy mệt vô cùng, anh chỉ cần cô tha thứ cho anh thôi, cô cứ đánh anh, chửi rủa anh, kinh tởm anh, anh không nói gì, chỉ cần cô tha thứ cho anh, cô đã vì anh mà đau khổ lắm rồi.


Một tuần trôi qua, Sakura vẫn chưa có dấu hiệu gì cho thấy tỉnh lại, Nadeshiko thì mấy ngày nay ăn, ngủ rất ít mặc cho Fujitaka và Touya có khuyên thế nào, bà rất lo cho cô, là người mẹ, có ai hiểu được cảm giác đứa con mà mình yêu thương hết mực tự nhiên đùng một cái lại phải nằm trong bệnh viện, hiện giờ chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
"Cạch"
Cánh cửa mở ra, một người phụ nữ khoảng 35 tuổi bước vào, nhìn vẫn còn khá trẻ trung, khuôn mặt mang nét của người Hồng Kông, mái tóc đen nhánh được cột cao lên
- Nadeshiko, cậu mau ăn chút gì đi - Yelan khuyên
- Không, chừng nào Sakura tỉnh dậy mình mới ăn, lúc đó mình mới ăn ngon được - Nadeshiko nói
- Không được, cậu mà như vậy lỡ con bé biết là nó buồn lắm, ăn chút ít thôi cũng được mà - Yelan vỗ vai, cố gắng khuyên Nadeshiko ăn
- Nhưng mà...đã 1 tuần rồi, tại sao con bé chưa tỉnh lại, có khi nào nó sẽ bị hôn mê dài không - Nadeshiko nghẹn ngào nói
- Thôi cậu đừng nói nữa, nghe lời tớ ăn ít thôi cũng được, đừng để con bé biết mà buồn - Yelan buồn bã nói


Phải mất một lúc lâu sau, Nadeshiko mới chịu ăn, Yelan lo lắng nhìn Sakura, từ lúc nghe tin Sakura bị tai nạn nằm viện bà đã vội vã từ Hồng Kông chạy về Nhật liền, không ngờ Sakura lại bị nặng như vậy, tới bây giờ còn chưa tỉnh.


Syaoran đứng từ bên ngoài nhìn vào, anh đã thấy hết tất cả, anh rất hối hận với mọi người, chỉ vì anh phạm phải một lỗi lầm thôi mà khiến tất cả mọi người đau khổ, Syaoran lặng lẽ quay gót bước đi rời khỏi bệnh viện, anh lên xe phóng như bay không thèm nhường đường, bây giờ anh cần yên tĩnh, anh muốn yên tĩnh một mình.


Sau khi anh bước ra khỏi bệnh viện, có 4 người từ từ đi ra khỏi chỗ trốn một mình
- Thấy chưa, mình đã nói mà, anh Syaoran chắc chắn là có vô bệnh viện, chỉ là không dám vô phòng thôi - Meiling nói
- Rồi rồi tôi biết rồi cô nương, khổ quá - Eriol chán nản than
- Haizz, tội nghiệp thằng Syaoran, mình đã nói ngay từ đầu mà không chịu nghe đâu, đã vậy còn quăng nguyên cái ghế vào mặt người ta - Kenji thở dài, tay xoa lên đầu chỗ bị thương, vẫn còn ấm ức vụ vừa rồi
- Nhưng mà Sakura bất tỉnh cũng lâu rồi, nếu lỡ như Sakura hôn mê lâu dài liệu có chuyện gì xảy ra không - Tomoyo lo lắng nói
- Em đừng nghĩ nhiều, chắc chắn Sakura không sao đâu - Eriol xoa đầu Tomoyo an ủi


Syaoran phóng xe đi một mạch rồi dừng lại ở một nơi, đó chính là con đường Hoa anh đào, là nơi mà lần trước anh đã dẫn Sakura đến (đứa nào không nhớ xem lại chap 18 nha), con đường Hoa anh đào là tên mà Sakura đã đặt cho, cái tên rất đúng với quang cảnh nơi này, con đường trải dài, hai bên là hàng cây anh đào, nơi này chứa khá nhiều kỉ niệm giữa anh và Sakura, trước đây lúc chưa tìm thấy cô anh đều ra đây nghỉ ngơi thư giãn mỗi khi đầu óc căng thẳng, bây giờ cũng vậy, anh cũng ra đây, anh cần một nơi yên tĩnh, nếu không chắc anh sẽ phát điên mất. Bước chân bước đến một cây anh đào, nhẹ nhàng chạm vào thân cây, nhắm mắt lại như đang thu hồi những kỉ niệm lại, anh nhớ, rất nhớ những lần Sakura làm nũng anh, những lần Sakura và anh vui chơi với nhau, những lần Sakura giận dỗi anh rất dễ thương y như con mèo, anh muốn, muốn lần nữa được nhìn thấy khuôn mặt luôn tỏa sáng nụ cười đó, muốn nhìn thấy cách cô chọc giận anh, muốn nhìn thấy cái kiểu cô giận dỗi anh và rất nhiều, anh muốn thấy nhiều vào nhưng rất tiếc bây giờ không được.


Syaoran từ từ đi bộ dọc vào sâu bên trong, anh đi thật chậm, thật từ từ như muốn bắt kịp hết những kỉ niệm không chừa cái nào, anh nhớ cô lắm rồi
- Sakura, anh xin lỗi, xin em hãy mau tỉnh lại đi - Syaoran khẽ nói, trên má anh có thứ gì nóng hổi chảy xuống từ khóe mắt




Tới đây thôi, thứ 6 là có tiếp nhé, hẹn gặp lại mọi người ^-^