Định Mệnh Dẫn Lối

Chương 35-: Anh xin lỗi




Bệnh viện Tokyo
- Tomoyo à đứa bé dễ thương quá ha - Meiling vừa đi vừa trầm trồ khen
- Ừ, đúng là rất dễ thương - Tomoyo mỉm cười gật đầu
- Mà coi bộ cô cậu sau khi sinh xong, nhìn chả có vẻ gì là đau hết - Meiling nói
- Ừ, cô mình trước đây tập thể dục nhiều lắm nên không đau khi sinh đâu - Tomoyo nói
- Mà ước gì Sakura đi cùng ha, cậu ấy thích em bé lắm - Meiling có chút tiếc nuối nói
- Tớ cũng gọi cho Sakura rồi nhưng mà lại không gọi được - Tomoyo nói
- Vậy hả, chắc cậu ấy còn buồn lắm - Meiling hơi buồn nói
- Ừ, cầu mong Sakura không sao - Tomoyo cười nhẹ nói


Bỗng cả hai nghe được giọng nói lớn của cậu thanh niên có vẻ rất hốt hoảng và vội vã
- Sakura, tỉnh lại đi em, em mau dậy đi, Sakura - Touya vừa chạy theo vừa nói
- Meiling, đó có phải là anh Touya không - Tomoyo kéo vạt áo Meiling hỏi
- Đúng rồi nhưng mà... người trên giường sao giống Sakura vậy - Meiling bắt đầu hốt hoảng
- Sakura, đúng rồi là Sakura - Tomoyo chạy theo giường đẩy Sakura, Meiling vội chạy theo
- Anh Touya, Sakura làm sao vậy - Meiling vừa chạy vừa hỏi Touya
- Chuyện dài lắm - Touya trả lời qua loa rồi lay Sakura tiếp - Sakura, tỉnh dậy đi em, đừng có ngủ nữa
- Đề nghị người nhà tiểu thư chờ bên ngoài cho chúng tôi làm việc - bác sĩ ngăn Touya lại, coi chừng anh lo quá lại lao vào phòng cấp cứu luôn thì sao
- Bác sĩ, xin bác hãy cố gắng cứu con bé - Touya chảy đầy mồ hôi nói bác sĩ
- Thiếu gia yên tâm, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức - bác sĩ nói rồi đi vào trong
- Anh Touya, tại sao Sakura lại vậy, rốt cuộc cậu ấy có chuyện gì - Tomoyo lo lắng hỏi Touya
- Con bé bị tai nạn - Touya ngồi xuống ghế, chậm rãi trả lời
- Sao, tại sao Sakura lại bị tai nạn - Tomoyo kích động hỏi Touya
- Con bé vì nhặt vật này mà bị xe tải tông - Touya rút trong túi áo một sợi dây chuyền hình con sói
- Cái này là... - Meiling ngẩn người khi nhận ra sợi dây chuyền ấy
- Đúng vậy, anh đã biết lí do - Touya trầm mặc nói rồi lấy điện thoại ra gọi điện cho ba mẹ

Tomoyo thì đứng im bất động sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Eriol, Meiling cũng lấy điện thoại ra thông báo với Kenji
- Eriol, anh mau tới bệnh viện Tokyo, gọi cho cả Syaoran - Tomoyo lạnh lùng nói sau đó cúp máy không để đối phương nói thêm gì


Một lúc sau, trước cửa bệnh viện xuất hiện hai chiếc xe mắc tiền, bước xuống xe là hai người con trai, họ nhanh chóng vào trong bệnh viện
- Meiling - Kenji từ xa chạy tới
- Anh tới rồi hả - Meiling quay lại
- Gọi anh có chuyện gì vậy - Kenji hỏi
- Sakura bị tai nạn, hiện đang trong phòng cấp cứu - Meiling buồn bã nói
- Sao, có nặng không - Kenji ngạc nhiên, không thể nào, chả lẽ Sakura buồn quá định tử tự ư
- Em cũng chưa biết - Meiling lắc đầu
- Tomoyo, tại sao Sakura bị tai nạn vậy - Eriol hỏi
- Anh mau gọi cho Syaoran mau - Tomoyo vẫn chất giọng lạnh lùng nói với Eriol
- Ừ ừ được rồi anh gọi liền - Eriol có chút sợ hãi lấy điện thoại ra gọi, anh chưa bao giờ thấy Tomoyo như vậy nha, nếu anh không làm theo thì chưa ai biết hậu quả ra sao đâu


Biệt thự Li
Syaoran buồn bã ngồi trong phòng, đôi mắt cứ nhìn chiếc điện thoại không rời, anh đang chờ cuộc gọi của Sakura, nhưng mà tại sao cô không gọi nữa, lúc nãy anh còn lưỡng lự chưa muốn nghe, bây giờ muốn thì cô chẳng gọi nữa, tại sao vậy, tại sao những lúc anh tạo cơ hội cho cả hai đều bị cô vứt bỏ không thương tiếc, tại sao...


Lúc Syaoran gần như tuyệt vọng vì nghĩ cô không gọi nữa thì chuông điện thoại bất ngờ reo lên, anh vui mừng vội cầm điện thoại rồi áp lên tai mà không cần nhìn người gọi
- Alo, Sakura, em gọi anh có chuyện gì không
- Syaoran, cậu mau tới bệnh viện đi - Eriol đầu dây bên kia nói
- Sao lại là cậu - Syaoran hụt hẫng, cứ nghĩ người gọi là cô sao lại là thằng bạn chứ, giọng nói anh hồi nãy vui mừng bao nhiêu thì bây giờ lạnh lẽo bấy nhiêu
- Mau tới bệnh viện, Sa... - Eriol chưa nói hết câu thì đã bị Tomoyo giựt điện thoại
- NÓI CHUNG LÀ TRONG VÒNG NỬA TIẾNG CẬU MAU TỚI BỆNH VIỆN CHO TÔI, NẾU KHÔNG ĐỪNG CÓ TRÁCH TÔI MẠNH TAY, MAU TỚI ĐI - Tomoyo tức giận nói sau đó cúp máy
- Alo, alo, này - Syaoran cố gọi nhưng đầu dây bên kia đã vang tiếng tút dài, anh có chút thắc mắc, Tomoyo kêu anh tới bệnh viện làm gì, tự nhiên trong lòng anh có dự cảm không lành, anh nhanh chóng lấy chìa khóa xe rồi phòng tới bệnh viện


Một lát sau, thêm một chiếc xe ô tô dừng lại tại cửa bệnh viện, người con trai trong đó vừa chạy vừa tìm số phòng mà anh vừa nhắn tin hỏi Eriol, chạy một lúc thì cũng thấy, nhưng ở đó không chỉ có 1; 2 người mà là có Eriol, Tomoyo, Meiling, Kenji và cả Touya nữa, Syaoran có chút ngập ngừng không muốn bước đến nhưng cuối cùng anh cũng bước, nghe tiếng chân mọi người quay đầu lại, nhưng mà tại sao Tomoyo mặt lại có vẻ hầm hầm thế kia.
- Anh tới rồi sao - Meiling ái ngại nhìn Syaoran
- Có chuyện gì vậy - nỗi lo lắng trong lòng Syaoran bắt đầu to lớn hơn, anh nhanh chóng hỏi
- À...là... - Meiling ngập ngừng, không biết có nên nói không
- Syaoran, cái này là của cậu đúng không - Tomoyo cắt ngang lời Meiling, giơ lên sợi dây chuyền trước mặt Syaoran
- Cái đó... tại sao cậu lại có được - Syaoran ngạc nhiên nhìn Tomoyo
- Cậu đoán đi, tại sao tôi lại có vật này trong tay chứ - Tomoyo cười khẩy nói
- Cậu... rốt cuộc là có chuyện gì, tại sao không ai chịu nói cho tôi nghe vậy - Syaoran nhìn mọi người hỏi
- Li Syaoran, tôi có nên để cậu lại gần em gái tôi nữa không đây - Touya nhìn thẳng vào mắt Syaoran hỏi
- Sakura... Sakura đã xảy ra chuyện gì - Syaoran lo lắng hỏi
- Syaoran, anh sẽ tha thứ cho Sakura chứ - Meiling nhẹ nhàng hỏi Syaoran
- Sakura có chuyện gì, tại sao không ai nói cho tôi nghe vậy - Syaoran nói gần như hét lên


"Bốp"
Mọi người trố mắt nhìn, Touya vừa mới đấm Syaoran, sau đó chưa kịp để Syaoran ngồi dậy đã xách cổ áo kéo đứng lên
- Li Syaoran, là tại cậu hiểu lầm em gái tôi, tại sao cậu lại không nghe nó nói, nhờ cậu mà bây giờ nó đang nằm trong kia kìa - Touya nghiến răng nói, tay chỉ vào phòng cấp cứu


Syaoran nghe vậy vội đẩy mạnh Touya ra, chạy đến cửa phòng cấp cứu, ở bên trong là có y tá và bác sĩ đang cứu chữa cho một cô gái mà cô gái đó lại chính là Sakura
- Sao...tại sao...Sakura...lại như vậy - Syaoran run run hỏi
- Đó là vì cậu ấy nhặt sợi dây chuyền này nên mới bị tai nạn - Tomoyo nói rồi ném cho Syaoran sợi dây chuyền
- Nhưng mà... - Syaoran lắp bắp, không biết có nên nói ra không
- Con bé về nhà đã nói với tôi, mọi người hồi nãy cũng đã kể cho tôi nghe hết rồi, cậu đã hiểu lầm con bé đúng không - Touya khoanh tay nói


Syaoran im lặng, đúng, là anh hiểu lầm Sakura, là anh chỉ tin vào những gì mà mắt thấy tai nghe, anh đã phạm sai lầm.
- Anh Syaoran, thật ra tụi em đã điều tra, hôm đó $&^*%]^[% - Meiling nói hết những gì mà mình biết, sự thật ngày hôm đó
- Sao, vậy là... - Syaoran run run từ từ quay lại phía Touya
- Đúng, người hôm đó chính là tôi, tôi với Sakura hôm đó chỉ theo dõi Shirio, tại sao cậu không hỏi rõ mà đã lớn tiếng với con bé chứ - Touya càng nói càng bực mình, ngay bây giờ anh rất muốn đấm tên này một trận nhớ đời
- Nhưng lần trước... người mà Sakura...h...hôn...là ai - Syaoran có chút khó khăn khi nói ra từ "hôn"
- Sakura hôn người khác - Tomoyo tưởng tai mình nghe lầm vội hỏi lại
- À, là lúc đó chúng tôi làm vậy để không bị Shirio phát hiện thôi, mà với lại cũng đâu có hôn thật, còn chưa chạm nữa mà, cậu quan sát cái kiểu gì vậy - Touya gắt
- Vậy là... - Syaoran không biết nói gì nữa, vậy là chính anh hiểu lầm Sakura nhiều thế sao, hiểu lầm cô một cách tai hại
- Cậu có biết, thời gian vừa qua nó đã rất cố gắng để sống tốt nhưng tôi biết đêm nào nó cũng nhớ đến cậu và thỉnh thoảng phải bật khóc, hồi nãy trên đường đến bệnh viện, trước khi bất tỉnh nó đã gọi tên cậu rất nhiều lần, nó gọi điện cho cậu tại sao cậu lại không nghe máy, những lúc nó cần cậu thì cậu ở đâu, vậy mà nó vẫn yêu cậu, và vì nhặt lại sợi dây chuyền này mới khiến nó bị tai nạn, chứng tỏ nó yêu cậu đến mức nào, nếu không thì nó đã quăng đi rồi, lúc đó, cậu đã làm gì và ở đâu hả - Touya tức giận nói
- Tôi...xin lỗi - Syaoran không biết nói gì ngoài hai từ này
- Xin lỗi sao, cậu có xin lỗi thì cũng đã quá muộn rồi, con bé đã nằm trong kia và hiện tại chưa biết tình hình nó thế nào - Touya nói gần như hét lên


Syaoran im lặng nhìn vô phòng cấp cứu, là anh sai nên anh không thể nói gì được nữa, Sakura, anh rất xin lỗi em, xin lỗi vì đã làm em đau, xin lỗi vì đã làm em khóc, xin lỗi vì đã để em bị tai nạn và anh xin lỗi... vì đã không tin tưởng em.




Hihi, xin lỗi mọi người nhiều nhá, lẽ ra trưa nay là ra chap mới rồi nhưng vì ba mẹ lại dắt đi chơi Củ Chi trong khi đó Mai không muốn, hay thiệt, ngày xưa xin đi thì không cho, bây giờ ở nhà cũng không được, về nhà rồi mới phát hiện ra là ba đã cúp wifi, một lúc sau Mai mới đăng truyện được đó, thôi, để đền bù nên tối nay Mai ra chap mới nữa nhé, nhớ đón đọc nha ^^