Định Mệnh Dẫn Lối

Chương 33-: Cơn giận dữ của Li Syaoran




Ngày hôm sau vẫn vậy, Sakura và Touya vẫn theo dõi Shirio, Sakura và Touya bắt đầu rời khỏi nhà lúc sáng sớm, Touya thì nghỉ phép ở công ty, mọi việc giao cho thư kí, hắn đi đâu, cô và Touya đi theo đến đó, vẫn như mọi ngày, hắn đi cùng 2 người đàn ông nữa, nhưng mà chuyện gì quan trọng đến mức mà hắn phải vô tận quán cafe rồi nói chuyện với 2 người kia, ngày nào cũng cafe, hôm nay quán này, thì ngày mai quán kia, trong việc theo dõi này đều có lợi và hại, lợi là cô và Touya thu thập được khá nhiều thông tin, chỉ biết hắn đang đầu tư xây dựng phát triển công ty rồi phái người theo dõi ai đó, còn hại là nhiều lúc cô và Touya muốn đứng tim khi xém nữa bị hắn phát hiện, tình trạng này mà kéo dài thì chắc có lúc cô phải mua máy trợ tim quá.
- Hừ, sao ngày nào hắn cũng đến cafe hết vậy, hại em ngày nào cũng uống cái này, uống cái nọ, riết rồi chắc em sợ đi cafe luôn quá - Sakura nói, trong lời nói có phần ấm ức
- Em ráng chịu tí đi, muốn theo dõi hắn thì bắt buộc phải vậy thôi - Touya xoa đầu Sakura
- Sao anh không nhờ thám tử cho rồi - Sakura nhăn mặt nói
- Nhờ thám tử thì anh sợ không biết được thứ cần biết, với lại anh cũng phải xem hắn đang có hành động gì thay đổi đột ngột không chứ - Touya mắt theo dõi Shirio nói


Biệt thự Li
"Choang", "Rầm"
- Này, anh Syaoran, có chuyện gì vậy - Meiling vội chạy lên lầu khi nghe thấy tiếng động phát ra từ phòng Syaoran


Syaoran bây giờ bên trong phòng như một con thú dữ đói bị nhốt trong lồng, chỉ cần mở cửa lồng ra là nó có thể nhảy ra vồ bạn bất cứ lúc nào, ánh mắt hổ phách ấm áp thường ngày bên giờ hiện lên những tia đỏ, mái tóc chocolate rối xù, bàn tay đã bị chảy máu, đồ đạc trong phòng chả có gì là nguyên vẹn trừ những tấm hình Sakura
- Hộc hộc hộc - Syaoran đứng giữ phòng nhìn mọi thứ giờ đã tan nát, hơi thở không ổn định, anh bây giờ thật sự đang nổi điên, rất giận dữ, chỉ cần chọc vào anh một tí thôi là anh đánh cho banh xác
- Syaoran, anh sao vậy, mau mở cửa đi - Meiling bên ngoài lo lắng, gõ cửa phòng mà mỏi hết cả tay
- EM BIẾN ĐI CHỖ KHÁC ĐI - Syaoran bên trong giận dữ hét
- Syaoran, anh sao vậy - Meiling càng lo lắng hơn, rốt cuộc là có chuyện gì vậy chứ


Meiling chần chừ một lúc rồi xuống dưới nhà, gọi điện cho Kenji
- Alo, em gọi anh có chuyện gì không - Kenji nhanh chóng bắt máy khi thấy số của Meiling
- Kenji, anh mau tới đây lẹ đi, anh Syaoran không biết ảnh bị gì nữa kìa - Meiling hối
- Haizz, lại việc thằng đó nữa hả, được rồi anh tới liền - Kenji thở dài, nhanh chóng cúp máy rồi lái xe chạy tới nhà Syaoran vì anh nghe giọng Meiling bên kia rất gấp gáp, hình như lần này còn nghiêm trọng hơn, vừa đi anh vừa cầm điện thoại bấm số
- Hello, có chuyện gì à - đầu dây bên kia nói có phần trêu đùa
- Eriol, cậu với Tomoyo đến nhà Syaoran liền đi, có chuyện rồi - Kenji nghiêm giọng nói
- Nữa hả, rồi rồi tới liền - Eriol nhăn mặt rồi cúp máy


Một lúc sau trước biệt thự Li có tiếng xe vang lên rồi dừng lại
"Kinh kong"
Meiling nghe tiếng chuông liền chạy ra mở cửa
- Kenji, anh lên lầu khuyên Syaoran lẹ đi - Meiling nói
- Syaoran lần này thế nào - Kenji hỏi
- Hồi nãy em nghe có tiếng động gì trên phòng ảnh nên mới vội lên xem, hình như ảnh rất bực, còn đuổi em xuống nữa - Meiling kể
- Được rồi, để anh lên xem - Kenji xoa đầu Meiling rồi chạy lên cầu thang, nhưng vừa lên giữa chừng thì
"Ầm" "Rắc" "Choang"
- Là tiếng này hả - Kenji quay xuống hỏi Meiling
- Dạ, nhưng mà hồi nãy ít hơn cơ - Meiling nói
- Nghiêm trọng rồi đây - Kenji tặc lưỡi rồi lên phòng Syaoran
"Cộc cộc cộc"
- Này Syaoran, cậu mau mở cửa đi - Kenji gõ cửa gọi
Bên trong hoàn toàn im lặng, nhưng nếu lắng nghe kĩ sẽ nghe tiếng thở hồng hộc trong đó
- Syaoran, cậu sao vậy, mau mở cửa nhanh - Kenji tiếp tục gọi
- MẤY NGƯỜI MAU BIẾN CHO KHUẤT MẮT TÔI - Syaoran bên trong gào, và thế là thêm một đồ vật nữa tan tành
- Chỉ còn một cách - Kenji lẩm bẩm rồi xuống dưới kiếm đồ


Khoảng 30 phút sau, có chiếc xe khác đến, bước vào trong là Eriol và Tomoyo
- Meiling, Syaoran... - Eriol chạy vào với Tomoyo, nhưng đập vào mắt họ là Meiling đang ngồi băng bó cho Kenji, còn Kenji thì bị thương, đầu chảy chút máu, tay cũng chảy máu, nói chung là bị thương cũng không quá nghiêm trọng
- Kenji, cậu sao vậy - Tomoyo hỏi
- Là tại thằng Syaoran chứ đâu - Kenji ấm ức nói
- Sao vậy, lại làm gì cậu ta nên mới thành thế này đúng không - Eriol đùa
- Có ý tốt muốn giúp thôi vậy mà không ngờ Syaoran lại mạnh tay tới như vậy - Kenji bĩu môi nói rồi vội la lên - A đau...đau...nhẹ thôi Meiling
- Ai bảo anh không nhanh chân, nếu anh chịu xê dịch người anh một chút thì đâu có tới mức này - Meiling bĩu môi nói
- Rốt cuộc là có chuyện gì - Eriol tò mò
- Chuyện là thế này, hồi nãy... - Meiling bắt đầu kể


Flashback:
- Ủa Kenji , anh kiếm gì vậy - Meiling thắc mắc
- Nhà mình có ghim băng nhỏ không Meiling - Kenji hỏi
- Có, nhưng mà để làm gì - Meiling tò mò
- Thì em cứ cho anh mượn đi, rồi em sẽ biết - Kenji ra vẻ bí mật


Meiling cũng không nói gì, chạy đi tìm ghim băng, một lúc sau quay lại, đưa ghim băng cho Kenji
- Nè, giờ anh cho em biết lí do được không - Meiling nôn nóng muốn biết Kenji sẽ bày trò gì
- Nếu em muốn biết thì theo anh - Kenji nháy mắt nói rồi lên lầu, Meiling đi theo


Kenji lên tới phòng Syaoran, bắt đầu gỡ đầu kia của ghim băng, tách hai đầu ra xa một chút sau đó cắm vào ổ khóa, bắt đầu mở khóa, Meiling nhìn thấy reo lên
- Woa hay quá, anh học đâu ra vậy
- Anh xem trên mạng, thấy hay nên cũng ghi nhớ phòng trường hợp như thế này - Kenji tự hào nói
- Tí nữa anh chỉ cho em nha - Meiling cười nói
- Đương nhiên - Kenji cười rồi tiếp tục công việc của mình, sau khi nghe tiếng "cạch" là biết đã xong
- A xong rồi sao - Meiling ngạc nhiên
- Xong rồi, bây giờ thì vào xem thằng Syaoran kia ra sao nào - Kenji mỉm cười rồi mở cửa bước vào - Syaoran... - lời chưa kịp nói xong thì "Rầm", một cái ghế gãy bay thẳng vào người Kenji, cũng may Kenji né kịp nên không bị thương nặng
- A Kenji, anh có sao không - Meiling hốt hoảng vội ra đỡ Kenji
- Ui da, đau quá - Kenji đối với vết thương này thì cũng có đau nhưng mà chưa đủ làm anh than thở, chỉ là thấy Meiling nên Kenji làm nũng tí thôi
- TÔI ĐÃ NÓI LÀ MẤY NGƯỜI BIẾN HẾT KHỎI ĐÂY ĐI MÀ - Syaoran đứng từ cửa phòng quát
- Syaoran, nghe mình... - Kenji chưa kịp nói hết thì Syaoran đã đóng cửa lại, khóa luôn cả cửa
- Thôi, để em đưa anh xuống rồi băng vết thương cho anh, máu chảy ra rồi này - Meiling vội đỡ Kenji đứng lên rồi bước xuống nhà
Endflashback


- Thì ra là vậy, ai bảo chọc giận Syaoran làm chi - Eriol cười đểu sau khi nghe xong
- Ai biết được cậu ta lại mạnh tay như vậy, phang nguyên cả cái ghế vào mặt, mà còn là ghế gãy nữa, cũng may là tớ né kịp nên không bị mấy chỗ sắt nhọn của ghế đâm vào - Kenji nhăn mặt nói
- Nhưng mà có chuyện gì mà Syaoran lại như vậy chứ - Tomoyo thắc mắc
- Này, em lo lắng cho ai thì lo, nhưng nếu là đàn ông thì chỉ được lo cho anh thôi đó biết chưa - Eriol có chút ghen ghé vào tai Tomoyo nói thầm
- Biết rồi, em biết rồi mà - Tomoyo cười xòa, nếu cô cãi lại thì người chịu thiệt là cô chứ ai
- Hai cậu nói chuyện gì thế - Meiling hỏi
- À, không, tớ chỉ thắc mắc là chuyện gì khiến cho Syaoran tới mức này thôi - Tomoyo chưa kịp nói thì Eriol đã nhảy vào giành nói trước (nói dối không chớp mắt)
- Ừ, tớ cũng đang suy nghĩ, chắc anh ấy gặp chuyện gì đau lòng lắm nên mới như vậy - Meiling chống cằm suy nghĩ
- Chuyện này bắt đầu từ lúc cậu kêu bọn tớ đến đưa Syaoran về từ quán bar hôm bữa đúng không - Eriol hỏi
- Đúng rồi, từ lần đó thì anh ấy bắt đầu như vậy, lúc đầu thì chỉ vỡ vài cái li thủy tinh, chén, đĩa,... bây giờ thì thảm hại như vậy đấy - Meiling nói
- Chắc lại liên quan đến Sakura rồi - Tomoyo có chút buồn nói - Kể từ ngày đó giữa tớ và Sakura hoàn toàn mất liên lạc
- Ừ, tớ cũng chẳng gọi được luôn - Meiling nhún vai
- Em đừng buồn nữa, chúng ta sẽ có cách giải quyết thôi mà, với lại chúng ta điều tra cũng biết được sự thật rồi - Eriol an ủi, nhìn Tomoyo như vậy mà anh thấy xót xa
- Nghĩ lại thì tớ thấy thật có lỗi với Sakura, tớ đã không tin tưởng cậu ấy hoàn toàn - Kenji hối lỗi
- Ừ, tớ cũng vậy, bây giờ chúng ta phải suy nghĩ làm sao để nói cho Syaoran biết được sự thật này kìa - Eriol nói


Vậy là nguyên cả ngày hôm đó từ sáng tới tối cả bọn cùng nhau ngồi nghĩ cách nhưng rốt cuộc chẳng nghĩ được cái gì.