Định Mệnh Dẫn Lối

Chương 23-: Công viên




Sau hai ngày vui chơi mệt mỏi thì mọi người quyết định hôm nay về nhà. Bên phòng các nàng thì sau khi thức dậy thì Meiling với Tomoyo giật mình khi nhìn thấy Sakura, mắt thì thâm quầng (nhạt thôi), tóc tai bù xù, đôi mắt thiếu sức sống
- Trời ơi Sakura, cậu sao vậy, sao mắt cậu lại có đường thâm vậy - Tomoyo chạy đến
- Tại mình không ngủ được thôi
-  Sao cậu không ngủ được, tối qua cậu có uống trà uống cafe gì đâu - Meiling thắc mắc
- Tại mình suy nghĩ một số chuyện với lại đêm qua mình xuống máy bán nước tự động mua một lon cafe uống cho nên...
- Haizz, bó tay với cậu, bây giờ mau đi vscn đi, rồi tớ sẽ sửa soạn cho cậu - Tomoyo nói rồi đẩy Sakura vô toilet
- Có khi nào vì chuyện tối qua không - Meiling thì thầm vào tai Tomoyo
- Chắc là vậy rồi - Tomoyo thở dài
Một lúc sau Sakura bước ra, sắc mặt có vẻ tươi tỉnh hơn một chút
- Ngồi xuống đây Sakura - Tomoyo ấn Sakura ngồi xuống bàn trang điểm sau đó bắt đầu lấy mấy thứ mĩ phẩm trong túi ra
- Tomoyo à, cậu đem chi mà nhiều vậy - Meiling trố mắt, tay chỉ vào một đống mĩ phẩm trong túi
- Để đề phòng, cũng may tớ đem theo chứ không hôm nay Sakura phải vác cái bộ mặt này ra đường rồi - Tomoyo nói rồi bắt đầu công việc của mình
Tomoyo hết lôi thứ này lại lôi thứ khác từ trong túi ra, bàn tay làm việc hết sức điêu luyện, chỉ một lát sau Sakura trông khác hẳn ban nãy, ngắm nhìn thành quả của mình Tomoyo gật đầu hài lòng
- Sakura, cậu trở lại như xưa rồi đó, cũng may vết thâm quầng nó nhạt nên dễ che, tí nữa lên xe lo mà ngủ một giấc đi đó
"Cộc cộc cộc"
- Xong chưa các nàng ơi, lâu quá đó - Kenji bên ngoài kêu om sòm
- Rồi xong rồi ra liền - Meiling xách ba lô của mình ra mở cửa
- Em làm gì mà lâu thế - Kenji nhăn mặt
- Em có làm gì đâu, chỉ đợi Sakura với Tomoyo thôi mà - Meiling nhún vai
- Sakura làm sao - Syaoran nghe đến Sakura liền chen vô hỏi
- Không có gì, chỉ là bị Tomoyo bắt ngồi xuống bàn trang điểm thôi - Meiling phẩy tay, tránh nói đến vấn đề của Sakura
- Ừm, nhanh lên rồi ra ngoài ăn sáng xong rồi đi chơi nữa - Syaoran nói
- Rồi rồi rồi mấy anh xuống trước đi - Meiling nhăn mặt
- Ừ thì bọn anh xuống trước - Syaoran nói rồi bước đi, Kenji và Eriol cũng chạy theo
- Tomoyo, xong chưa - Meiling quay đầu vào trong hỏi
- Xong rồi - Tomoyo chạy ra nắm theo tay Sakura


Ba nàng nhanh chóng xuống quầy tiếp tân trả chìa khóa thì thấy mọi người lên xe hết rồi liền nhanh chóng lên xe
- Bây giờ đi đâu - Eriol hỏi
- Ăn sáng trước đã chứ rồi muốn đi đâu thì đi - Kenji nói
- Rồi cứ đi, thấy quán ăn nào ngon thì ghé vô -Eriol phẩy tay
- Xong rồi ra công viên nha - Syaoran vừa nói vừa lái
- Được đó - Meiling tươi cười nói
- Được không Sakura - Syaoran quay qua Sakura thì thấy cô đã ngủ mất tiêu rồi - Sao ngủ rồi
- Tối qua Sakura bị thiếu ngủ đó - Tomoyo nhìn Sakura nói
- Cô ấy có nói lí do không - Syaoran hỏi
- Cậu ấy nói là suy nghĩ vài chuyện rồi không ngủ được - Meiling chen vô
- Sakura suy nghĩ chuyện gì - Eriol hỏi
- Cậu ấy chỉ nói vậy thôi, lúc đó nhìn cậu ấy có vẻ mệt mỏi nên em cũng không hỏi nữa - Tomoyo nói


Không khí bỗng chốc trở nên im lặng, mọi người đều đang chìm vào suy nghĩ riêng nhưng có lẽ cùng một vấn đề, cho tới khi tới quán ăn thì Kenji mới lên tiếng phá vỡ bầu không khí
- Tới quán ăn rồi mau xuống thôi - nói rồi nhanh chóng mở cửa bước xuống rồi đợi Meiling xuống mới đóng cửa
- Sakura, dậy đi - Syaoran cầm vai Sakura lắc lắc
- Hửm, lần này đi đâu đây - Sakura dụi mắt y như mèo nhỏ rất dễ thương làm cho ai đó muốn cắn một cái
- Đi ăn sáng, chắc em cũng đói rồi mà đúng không, xuống xe đi - Syaoran nói rồi cởi dây an toàn cho Sakura sau đó mở cửa xuống xe, Sakura cũng nhanh chóng bước xuống


Mọi người cùng nhau vừa ăn sáng vừa trò chuyện, Sakura có vẻ đã tốt hơn nhiều so với hồi nãy nên Syaoran cũng yên tâm phần nào nhưng anh vẫn phải cảnh giác vì có thể...hắn đang ở đây.


Ăn sáng xong mọi người lại lên xe tiếp tục hành trình, Sakura hình như đã quên mất chuyện tối qua, cùng mọi người tham gia nói chuyện, khoảng 1 tiếng sau chiếc xe đã dừng lại tại một công viên
- Tới nơi rồi - Meiling reo lên
- Công viên lớn ghê - Kenji nhìn một lượt công viên
- Chắc sẽ có nhiều trò chơi lắm, xuống nhanh đi - Eriol giục, mọi người trên xe nhanh chóng bước xuống
Mới xuống xe cả bọn đã cãi nhau chí chóe âm sầm lên xem nên chơi trò nào trước
- Vậy đi, chơi trò của tớ trước rồi chơi trò mấy cậu sao - Meiling nói rồi chạy đi, mọi người chỉ còn biết thở dài đi theo Meiling
Nơi mà Meiling đi tới đó chính là...bến thuyền. Ra đó mọi người sẽ chọn cho mình con thuyền để đạp quanh hồ, còn không thích đạp thì chọn cái nào có động cơ đấy rồi ngồi lái! Tomoyo với Eriol một thuyền, Meiling với Kenji, Syaoran với Sakura. Mọi người cùng nhau đạp thuyền vòng quanh hồ hóng gió mát, đạp cho đã cho chán cho mỏi một hồi mới chịu lên. Trò thứ hai là trò "Vòng quay thần tốc", nghe đến cái tên là Kenji đã sợ xanh mặt, kéo mãi mới chịu đi, lên ngồi mà run lập cập, Meiling ngồi gần Kenji mà phải bịt tay lại khi trò chơi bắt đầu
- AAAAAAAA MẸ ƠI CỨU CON VỚI, CHO TÔI XUỐNG ĐI
Và khi xuống Kenji đã ói tá lả hết đồ ăn lúc sáng ra. Trò thứ ba là lâu đài băng, mọi người vô đó sẽ được phát một cái áo ấm, bên trong rất rộng, mọi thứ đều được làm từ đá, có cả tuyết nhân tạo và khu trượt tuyết nữa, Sakura vừa đi vừa xoa tay, Syaoran thấy vậy liền chộp lấy hai bàn tay Sakura làm Sakura giật mình sau đó đưa lên miệng thổi phù phù vào rồi áp lên mặt làm Sakura vừa ngượng vừa nhột, mọi người đi qua ai mà thấy cảnh đó thì gato muốn chết (>.<). Địa điểm tiếp theo là thủy cung, mọi người vô đó ai cũng phải trầm trồ vì độ đẹp và những loài cá đa dạng và quý hiếm
- A Meiling, con cá này lạ quá - Sakura gọi Meiling tay chỉ vào con cá bên trong
- Ừ y như là đồ chơi ấy - Meiling nói
Con cá thấy Sakura liền quay lại áp mặt vào kính với Sakura như...muốn hôn ấy, đã vậy con cá còn tỏ vẻ thích thú nữa, Sakura cũng vui vẻ đùa theo, có một người nhìn thấy cảnh đó thì...sát khí tỏa ra khắp thủy cung ( chỉ là con cá thôi mà cũng ghen nữa hả)
- Sakura - Syaoran bước tới, gằn giọng
- Dạ - Sakura đang chơi cùng cá thì nghe tiếng Syaoran giật mình quay lại
- Em đang làm gì đó
- Đang...chơi...thôi...mà - Sakura lắp bắp
- Ra khỏi đây - Syaoran mặt càng đen hơn, nắm tay Sakura kéo đi làm Sakura không hiểu cái gì. Syaoran bị sao ý nhỉ, cô chỉ là đang chơi thôi mà (vấn đề là chỗ đó đó)


Mọi người thấy lạ liền chạy ra theo, hỏi lý do thì Syaoran không trả lời, mọi người đành chơi trò khác, và trò tiếp theo là trò ở công viên nào cũng có: Lâu đài kinh dị. Vừa mới nghe tên là Sakura mặt mày trắng bệt, một mực không muốn vào, phải mất 10' sau mới lôi cô vào được, vừa mới đứng ở cổng nhìn vào bên trong là thấy ghê rồi, mọi thứ thì màu đen, ánh đèn thì mờ mờ ảo ảo, những hình nộm quái dị cứ nhìn vào một chỗ, âm thanh thì cứ hú hú nghe mà ghê rợn, gió lạnh cứ thổi vào người làm cho cô rùng mình, nuốt nước bọt chuẩn bị tinh thần bước vào, đi qua góc rẽ thì đâu ra con ma áo đen từ trong hang nhảy ra hù làm Sakura hét toáng lên
- AAAAAAAAAAAAAAAAAA... - vừa hét vừa buông tay Syaoran chạy đi
- Này Sakura - Syaoran nhanh chóng chạy đi, mọi người cũng vội vàng chạy theo


Không hiểu Sakura có sức mạnh kiểu gì, vừa chạy vừa nhắm mắt ấy thế mà cũng tìm được đường ra nữa (siêu nhân =.=)
- Sakura - Syaoran chạy theo Sakura mà muốn đứt hơi, cuối cùng cũng bắt kịp tay cô, sao Sakura chạy nhanh vậy chứ
- AAA - Sakura giật mình la lên, quay người lại - Ủa Syaoran
- Này...l...lần sao...đừng...chạy...nh...như vậy...nữa - Syaoran vừa nói vừa thở dốc
- Sakura cậu có sao không - Tomoyo lo lắng chạy tới
- Tớ không sao - Sakura lắc đầu mỉm cười
- Cậu chạy nhanh ghê, tớ chạy theo không kịp luôn - Meiling khen
- Ừ à nhưng mà Sakura nè - Eriol nói
- Cái gì
- Cậu chạy nhanh như vậy mà làm cách nào cậu tìm được đường ra ngay như đi mấy lần rồi hay ghê - Eriol thắc mắc
- À...cái đó thì làm sao tớ biết...tớ cứ chạy như vậy thôi...tự nhiên thấy ánh sáng thì tớ ra - Sakura gãi đầu
- Phục cậu luôn rồi - Meiling nói rồi cả đám cười phá lên


Mọi người cùng nhau chơi rất nhiều trò khác nữa, chơi đến chiều thì mới lên xe ra về, trên xe đứa nào đứa đó lăn ra ngủ hết, chỉ có Syaoran là tội nghiệp vì phải lái xe thôi, anh cũng muốn ôm Sakura ngủ lắm chứ nhưng mà không thể, đành nuốt cục ấm ức vào trong, thôi khi nào về thì bắt cô bồi sau vậy.