Định Mệnh Dẫn Lối

Chương 19-: Đi biển (p1)




Tối hôm qua cả nhóm đã thống nhất với nhau là sẽ đi biển chơi, vậy nên Sakura hôm nay dậy rất sớm, một phần vì hồi hộp ngủ không được, một phần vì Syaoran mà cô phải dậy sớm mấy ngày nay nên quen rồi. Nhanh chóng vscn rồi xuống ăn sáng, mới xuống lầu chưa kịp mở miệng mà đã
- Chào quái vật - Touya vừa ăn vừa nói làm cho Sakura tức xì khói
- EM KHÔNG PHẢI LÀ QUÁI VẬT - Sakura hét lên
- Em không phải là quái vật chứ là gì, đi xuống cầu thang thôi mà cũng không nhẹ nhàng
- Vậy theo anh thế nào mới là nhẹ nhàng -Sakura khoanh tay
- Anh nghĩ là một con quái vật như em không bao giờ đi nhẹ nhàng được đâu - Touya nói liếc Sakura rồi ăn tiếp
Mới sáng sớm chuẩn bị đi chơi mà bị chọc cho tức tới mức này, Sakura cố gắng nuốt cục tức vào mà ngồi ăn sáng, khổ nỗi là cục tức to quá, mấy phút sau nó mới trôi xuống được.
- Ba mẹ đâu anh - Sakura nhìn quanh căn nhà hỏi
- Ba thì ở công ty, mẹ thì sang nhà bạn rồi
- Vậy hả -Sakura cũng không nói gì nữa, tập trung ăn tiếp


Một lúc sau Touya ăn xong chuẩn bị đứng lên đi làm, Sakura cũng vội vã ăn cho xong rồi đứng lên
- Này ăn từ từ thôi quái vật, có ai tranh giành đồ ăn của em đâu - Touya xách túi lên nhếch môi nói
- Em không phải là quái vật nha với lại em có hẹn với bạn chứ bộ - Sakura tức tối cầm gối ở ghế sofa ném thẳng vào mặt Touya
- Này này con gái gì mà mạnh bạo thế coi chừng sao này không lấy được chồng bây giờ - Touya chụp cái gối nói
- Không lấy được chồng thì sao này em đeo bám anh hai hoài luôn khỏi lấy cũng được - Sakura chu mỏ nói
- E hèm - tiếng của một ai đó đằng hắng ngoài cửa làm cho cuộc trò chuyện của cả hai dừng lại
- Syao...Syaoran, cả mọi người nữa hả - Sakura nặng nhọc quay đầu lại thì thấy Syaoran đứng dựa vào cánh cửa, phía sau là những người bạn của cô, hình như là họ đã thấy hết rồi
- À mấy đứa vô nhà ngồi đi - Touya nói
- Dạ thôi, tụi em tới đón Sakura luôn ạ - Tomoyo mỉm cười
- Phiền anh cho Sakura đi với tụi em - Meiling tiếp lời
- Được rồi mấy đứa cứ đi - Touya nói rồi quay sang Sakura - Đi chơi nhớ đừng có làm ồn đó
- Em đâu có làm ồn - Sakura nhăn mặt
Touya không nói gì, chỉ xách túi rồi xoa đầu Sakura sau đó ra phía ô tô
- Mấy cậu tới hồi nào vậy - Sakura chạy ra cửa
- À tụi mình tới khi cậu mới ăn sáng xong đó - Tomoyo mỉm cười
- Hả, vậy là các cậu thấy hết rồi - Sakura nghệch mặt ra
- Tụi mình thấy và nghe hết rồi không thiếu chỗ nào đâu - Kenji nói nở nụ cười có phần gian gian, mắt liếc về phía Syaoran nãy giờ vẫn không nói gì
- Thôi tụi mình ra xe trước đi, Sakura cậu cứ từ từ chuẩn bị nhé - Eriol cố tình nói to sau đó kéo cả bọn ra xe để lại Sakura với Syaoran
- Ơ này này - Sakura gọi với theo định bước ra nhưng bị cánh tay ai đó kéo lại
- Sao vậy - Sakura quay lại hỏi
- Hồi nãy em nói cái gì - Syaoran nói nhìn thẳng vào Sakura
- Em... - Sakura ngập ngừng, thật tình là cô muốn la lên lắm luôn nghe hết rồi mà còn hỏi cô
- Đến nơi anh phạt em sao - Syaoran nói rồi quay lưng bước ra xe
- "Vậy là toi rồi" - Sakura khóc không ra nước mắt, cô đóng cửa bước ra xe, vì đi chung xe nên cả nhóm đi xe 7 chỗ, cô định ra cửa sau ngồi nhưng mà mấy đứa bạn của cô ngồi phía dưới hết rồi, còn Syaoran thì ngồi ghế lái chỉ còn ghế lái phụ là trống chỗ, Sakura đành ngậm ngùi mà ngồi vô đó, lên xe cô khẽ liếc xuống dưới thì mấy đứa bạn còn cười khúc khích nữa chứ, đúng là biết làm người khác khó xử mà
- Syaoran đi được rồi đó - Eriol nói, Sakura nghe Eriol nói có vẻ cậu ấy phải nhịn cười lắm mới nói được
Syaoran không nói gì, khởi động lái xe đi, trên đường đi chỉ có 2 cặp ngồi dưới kia là huyên thuyên đủ chuyện trên trời dưới đất, Sakura và Syaoran không nói gì, chỉ khi nào mọi người hỏi thì gật đầu cho qua hoặc trả lời cho có thôi. Syaoran vẫn vậy khuôn mặt vẫn nghiêm nghị lạnh lùng, cô có nói gì to tát đâu chứ, chỉ là lời nói đùa thôi mà, đột nhiên điện thoại cô reo lên, số lạ, cô chần chừ một lúc nhưng vẫn chưa nghe máy
- Sakura sao cậu không nghe máy đi - Meiling thắc mắc
- Người thân gọi cậu hả - Kenji hỏi
- Hay là số lạ gọi hả Sakura - Eriol hỏi
- Ừ là số lạ - Sakura gật đầu, mắt vẫn không rời khỏi màn hình điện thoại
- Vậy thì cậu cứ nghe thử đi, lỡ đâu ba mẹ hay anh hai cậu gọi nhưng mà bằng số khác thì sao - Tomoyo nói
- Ừ tớ nghe liền - Sakura nói rồi trượt thanh đồng ý trên máy rồi áp sát vào tai, mọi người có vẻ đang chú ý tới cuộc gọi của cô
- Sakura, tôi đã nói là tôi sẽ bám sát theo em, xin lỗi mấy ngày qua tôi quá bận rộn nên không quan sát em được nhưng giờ có cơ hội là tôi liền quan sát em đây, tại sao em lâu bắt máy vậy hả hay là em vẫn còn giận, không sao rồi tôi cũng sẽ khiến cho em hết giận rồi chuyển qua yêu tôi ngay thôi, hahaha... - đầu dây bên kia nói với giọng hết sức biến thái làm cho Sakura bắt đầu sợ hãi và tức giận nhưng đa phần là sợ hãi
- Sakura cậu sao vậy - Tomoyo lo lắng hỏi làm Syaoran cũng phải nhíu mày quay lại nhìn cô
- Sakura ai gọi cậu vậy - Eriol hỏi khi thấy tay Sakura bắt đầu run run, mặt chảy đầy mồ hôi
- Em sao vậy Sakura - Syaoran giờ mới lên tiếng khi thấy sắc mặt Sakura xấu dần
Sakura không nói không rằng trực tiếp cúp máy, mạnh tay tháo thẻ nhớ ra sau đó mở cửa sổ ném điện thoại ra xa, khuôn mặt vẫn còn ánh lên sự tức giận và sợ hãi, hành động của cô làm mọi người rất ngạc nhiên
- Sakura sao cậu ném điện thoại đi - Meiling hỏi
- Hay là điện thoại hư - Kenji hỏi và ngay sau đó nhận được cái liếc mắt của Meiling (thiệt tình cái ông này mở miệng ra là toàn nói lung tung)
- Sakura à cậu có sao không - Tomoyo hỏi
- Này Sakura, ai gọi cho em vậy - Syaoran lo lắng hỏi
- MỌI NGƯỜI IM HẾT ĐI ĐƯỢC KHÔNG - Sakura kích động hét lớn làm mọi người sững sờ vì chưa bao giờ thấy Sakura như vậy, dường như nhận ra lỗi sai của mình, Sakura cố hạ hỏa vội nói - Xin lỗi các cậu, mình không cố ý đâu
- Không sao đâu Sakura, cậu nghỉ ngơi đi nhưng mà có chuyện gì nhớ nói cho mình biết đó - Tomoyo nói
- Ừ, vậy thôi mình đi ngủ, khi nào tới thì gọi mình dậy nhé - Sakura nói rồi nhắm mắt lại, một lúc sau lại chìm vào giấc ngủ
- Rốt cuộc ai gọi cho Sakura mà cậu ấy lại như vậy - Eriol nhíu mày
- Tớ không biết, lúc nghe máy tớ thấy Sakura có vẻ rất sợ hãi - Tomoyo lo lắng nhìn Sakura
- Tớ cá chắc đó là kẻ xấu - Kenji nói xong liền bị Meiling cho một phát cốc vào đầu
- Nói gì mà nghe dư thừa quá vậy, cậu không cần nói thì ai chả biết - Meiling cáu
- "Chẳng lẽ là hắn ta" - Syaoran nhìn Sakura nghĩ thầm
- Syaoran cậu biết là ai không - Eriol hỏi
- Tớ không chắc chắn nhưng mà...có thể là hắn ta - Syaoran nhíu mày
- Hắn ta...chả lẽ là... - Kenji chống cằm suy nghĩ rồi chợt nhận ra
- Tên này dai thiệt chứ - Meiling tặc lưỡi
- Làm sao mà hắn biết số điện thoại của Sakura - Tomoyo thắc mắc
- Hắn ta là quỷ dĩ nhiên phải biết chứ - Meiling nói
(Cho phép Mai lượt bớt một ngàn từ còn lại nha, tụi nó nói nhiều ghê lắm)
- "Hắn ta chết chắc rồi, dám đụng vào Sakura chỉ có chết" - Syaoran nghĩ thầm, đôi môi khẽ nhếch lên




Mai đố mọi người là cuộc gọi mà Sakura nhận được là của ai?