Định Mệnh Dẫn Lối

Chương 13-: Cơn sốt




"Cộc cộc cộc"
- Này quái vật dậy đi, 7h rồi - tiếng Touya nói từ bên ngoài cửa. Chờ đợi 1 hồi không thấy có động tĩnh gì Touya mới mở cửa, bước vào thì thấy Sakura vẫn đang ngủ
- Nè, hôm nay lười hả, dậy đi - Touya đứng bên giường gọi xong đi xuống nhà
Lúc này Sakura mới từ từ ngồi dậy, khuôn mặt thì lờ đờ nhìn có vẻ hơi đỏ, dáng đi có vẻ không vững chắc, vscn xong thì mất hết 5 phút (bình thường lẹ lắm mà) thay đồng phục, chải lại tóc rồi bước xuống dưới nhà
- Em chào anh hai - Sakura mệt mỏi lên tiếng
- Này sao hôm nay lâu vậy, mất hết 7 phút rồi đó, mọi ngày nhanh lắm mà - Touya bỏ tờ báo xuống
- Có sao đâu, ba mẹ đâu anh - Sakura nhìn quanh nhà
- Ba mẹ đi ra công ty rồi
- Vậy à, em mời anh hai ăn sáng - nói xong thì Sakura chuẩn bị ăn sáng
- Hôm nay em lạ lắm có chuyện gì à - Touya nghi ngờ
- Dạ không có gì đâu ạ - nói rồi cắm cúi ăn trong vòng 10 nốt nhạc (khiếp, bị bệnh mà ăn khỏe thế) - Thưa anh hai em đi học - nói rồi chạy ra chiếc ô tô đợi trước cửa nhà (hôm nay bệnh nên bắt buộc phải đi ô tô thôi chứ bình thường toàn đi bộ không à)
Touya nhìn bóng Sakura đi khuất rồi rút điện thoại ra gọi cho ai đó, đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy
- Dạ sếp
- Thư ký Ken, hôm nay cậu giải quyết nốt việc ở công ty nhé, hôm nay tôi bận rồi - nói xong Touya liền đi thay đồ rồi lên xe theo hướng tới trường Sakura.


Ở trường
- Chào buổi sáng - Sakura chào một cách mệt mỏi
- Chào Sakura - Tomoyo với Meiling đồng thanh
- Sakura, hôm nay cậu sao vậy - Eriol hỏi
- Hôm nay cậu có vẻ lạ hơn thường ngày đấy - Kenji tiếp lời
- À tớ không sao đâu - Sakura gượng cười
- Hay là cậu bị ốm hả Sakura - Tomoyo lo lắng
- Nhìn mặt cậu hơi đỏ, chả lẽ cậu bị sốt - Meiling nói
- À tớ không sao thiệt mà, chỉ thấy hơi choáng thôi - Sakura nói rồi về chỗ ngồi
- Này cậu không sao thiệt chứ, tớ thấy cậu có vẻ lờ đờ lắm - Syaoran lo lắng
- Mình không sao thiệt mà
- Có chuyện gì phải nói với mình đó
- Ừ - Sakura gật đầu cho qua chuyện


Tiết học hôm đó diễn ra 1 cách bình thường nhưng mà Sakura có vẻ không tập trung cho lắm, những con số, những con chữ lúc mờ lúc rõ khó viết sao ấy. Syaoran thì chép bài chép được vài dòng là quay qua nhìn Sakura.


Cuối cùng giờ ăn trưa cũng đến, học sinh ùa ra như ong vỡ tổ, nhóm Sakura cũng vậy, hôm nay mọi người quyết định ăn ở khu vườn sau trường. Mọi người vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ chỉ có Sakura và Syaoran đi tuột lại phía sau, lí do là Sakura mệt nên đi chậm, Syaoran thì lo lắng đi theo, đi được 1 lúc Sakura đột nhiên dừng lại, thấy lạ Syaoran hỏi
- Cậu sao vậy Sakura - câu hỏi của Syaoran làm mọi người đang nói chuyện buộc phải quay đầu lại
Sakura cuối cùng không trụ được nữa, cảnh vật trước mắt bắt đầu mờ dần, đầu óc thì quay cuồng, rồi cô có cảm giác mình ngã xuống rồi 1 màu đen xuất hiện trước mắt
Mọi người thấy Sakura đột nhiên ngã xuống thì hốt hoảng chạy lại, Syaoran là người có khoảng cách gần Sakura nhất nên cậu đến bên đỡ Sakura
- Sakura, cậu sao vậy, tỉnh lại đi
- Trán cậu ấy nóng quá - Tomoyo nói sau khi sờ trán Sakura
- Mau đưa cậu ấy vô phòng y tế đi - Meiling giục
Syaoran nhanh chóng bế thốc Sakura lên chạy hối hả vô phòng y tế, Meiling, Tomoyo, Kenji và Eriol cũng đi theo. Trên đường đến phòng y tế mọi người ai cũng quay đầu nhìn nhưng Syaoran không quan tâm, cái mà anh quan tâm bây giờ là Sakura. Khỉ thật, bị sốt mà không nói cho ai biết, bộ cô muốn mọi người nhất là anh lo lắng đến chết hay sao. Bên ngoài hàng rào, chỗ có thể quan sát khu vườn sau trường, có 1 cậu thanh niên đã thấy tất cả mọi việc, cậu thanh niên đó nhanh chóng đi vô trường.


Trong phòng y tế
Cô y tá nhanh chóng đo nhiệt độ cho Sakura
- Cậu ấy có sao không cô - Tomoyo lo lắng
- Em ấy có vẻ sốt cao đó, tận 39 độ lận - cô y tá nhìn nhiệt kế trên tay
- Đã sốt vậy mà còn gắng đi học nữa, sao không nghỉ ở nhà đi - Meiling trách
- Bây giờ các em liên lạc với gia đình em ấy để đưa về nhà đi - cô y tá nói
- Để em đưa cậu ấy về - Syaoran nói
- Không cần đâu - một giọng nói nam trầm ấm bên ngoài cửa, mọi người đồng loạt nhìn ra ngoài
- Anh Touya - Tomoyo ngạc nhiên
- Sao anh ở đây - Syaoran cũng ngạc nhiên không kém
- Từ sáng anh đã thấy con bé rất lạ rồi, nên anh đi theo nó thì thấy nó lại xỉu ngay giờ ra chơi - Touya vừa nói vừa đến chỗ Sakura nằm
- Các em vô học đi, chuyện Sakura cứ để anh lo - Touya bế Sakura lên rồi tiến ra cửa phòng
- Vâng ạ - Tomoyo nói
- Người hồi nãy là anh trai Sakura sao - Kenji hỏi sau khi bóng Touya khuất
- Ừ ảnh tên là Touya - Tomoyo trả lời
- Thôi chúng ta vào học đi, chiều về chúng ta sẽ tới thăm Sakura - Eriol lên tiếng
- Ừ - tất cả lên lớp học, mọi người ai cũng lo cho Sakura nhất là Syaoran, hôm đó suốt cả buổi học Syaoran dường như không hề chú ý nghe giảng mà đầu óc anh hiện giờ chỉ có Sakura thôi (vậy mà vẫn học giỏi ghê, trong khi đó Mai học bù đầu bù cổ mà điểm 10 chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay)


------------------------Tới giờ về rồi-----------------------------
Như lời Eriol nói, sau khi học xong cả đám đến thăm Sakura. Sakura có vẻ đã đỡ hơn rồi, còn ngồi đọc truyện nữa chứ (tất cả là do Touya chăm sóc đó, công nhận anh trai tâm lí và khéo tay ghê ^^)
- Sakura, cậu đỡ hơn chưa - Tomoyo vừa bước vô là chạy đến hỏi Sakura liền
- A Tomoyo và mọi người hả, tớ thấy khỏe hơn nhiều rồi - Sakura tươi cười
- Lần sao có bệnh thì ở nhà nha đừng có gắng sức mà học - Meiling nhắc nhở
- Ừ mình biết rồi - Sakura gãi đầu
- Đồ ngốc, cậu có biết là làm cho mọi người lo lắng lắm không hả, đang đi tự nhiên cậu ngất xỉu, nghỉ 1 ngày thì cậu cũng không bị đuổi học đâu, tại sao sáng nay mệt mà không nói hả - Syaoran lên tiếng trách móc
- Tớ...tớ xin lỗi - Sakura cúi đầu
- A xin lỗi cậu, tớ không cố ý la cậu đâu, chỉ là...tại vì...ừm - Syaoran không biết nói sau
- Không sao đâu, chỉ vì cậu lo cho tớ thôi mà, tớ hứa là mai mốt có mệt thì nghỉ học - Sakura nói
- Trời ơi ghen tỵ với Syaoran nhà ta ghê, tớ muốn có 1 lần được lo lắng cho Tomoyo như cậu lo cho Sakura mà cũng không được, haizz - Eriol bắt đầu trêu chọc
- Này không đùa nha - Syaoran đánh vào vai Eriol một cái rõ đau
- A cậu muốn tớ bị bệnh đúng không, cậu muốn được lo lắng đúng không, vậy thì được, chỉ cần mai mốt tớ lấy con dao xẻ thịt tớ ra cho cậu lo lắng đến chết luôn là được chứ gì - Tomoyo nhéo tai Eriol
- A a không đâu Tomoyo tớ chỉ đùa thôi đau quá cậu bỏ ra đi - Eriol cầu xin làm cho cả đám cười vỡ bụng
- À mà này Sakura bao giờ cậu đi học lại - Meiling hỏi
- À hôm nay tớ đỡ rồi nhưng anh tớ bảo nghỉ luôn ngày mai cho chắc ăn
- Vậy mai để bọn tớ chép bài hộ cậu cho - Tomoyo nói
- Thôi đừng đừng đừng, có Kenji chép bài là Sakura nhìn lòi cả con mắt cũng không nhìn nổi ra con chữ nào đâu, đừng cho cậu ấy chép - Meiling lên tiếng từ chối
- Ê, vô duyên vừa thôi nha, chữ tớ nhìn cũng được chứ bộ không có tệ như cậu nói đâu - Kenji lập tức phản bác lại


Vậy là hôm đó 2 người có mỗi vấn đề mà cứ cãi qua cãi lại thành ra nhiều vấn đề khác cho đến khi Syaoran lên tiếng mới chịu thôi (có quyền lực ghê ta) nhưng mà những tia lửa điện vẫn cứ trao đổi cho nhau không ngừng. Vậy là một ngày dài của Sakura kết thúc, không biết sao khi đi học còn chuyện gì nữa không đây.