Tiếng chuông trường vang lên từng hồi, những học sinh lũ lượt kéo nhau đi về, trời vẫn mưa tầm tả, vô tình như thế, mặc cho một bóng người cô đơn hiu quạnh nép mình dưới mái hiên, rưng rưng nhìn cô bạn thân hơn 3 năm còn nữa của mình
"Tình bạn thân chúng ta chẳng lẽ không đáng để mày cho tao mượn dù hay sao hả Mai Anh?"
Mai Anh mắt ứa lệ nắm chặt đôi tay lạnh lẽo của bạn mình, nghẹn ngào lên tiếng
"Tao cũng muốn lắm... Nhưng chỉ có một chiếc"
"Chúng ta có thể đứng dưới một chiếc dù, cùng nhau đối mặt với thời tiết khắc nghiệt này"
"Nhưng nhà hai ta không chung lối"
"Tao sẵn sàng để mày dẫn tao về nhà tao và tự lực gánh sinh đi đoàn tụ với gia đình mày"
Mai Anh:...thứ mất dạy :)
"Nhưng chiếc dù này người sở hữu không phải là tao"
"Mày vẫn có thể cho tao mượn, ngày hôm sau trả lại cho chính chủ cũng không sao"
"Nó là của bạn trai tao"
"Và tao là bạn thân mày"
"Nhưng tao phải rước Bamie"
"Chẳng lẽ...bao nhiêu năm tình bạn....trong trái tim mày...tao vẫn không thể sánh được với bạn trai mày hay sao?"
"Tao yêu mày del đâu :)?"
"Mày thật nhẫn tâm"
Nhân Nhi ôm chặt ngực trái nơi tim mình ngự trị, đau lòng rơi nước mắt
"Ngưng deep try đi em gái, và xê ra để chị đây đi rước chồng"
Khoé môi co rút nhìn người bạn thân trước mặt mình nay bỗng chốc hoàn toàn xa lạ, với ánh mắt trông mong chờ chồng nơi ấy, tim nhói đau đến lạ kì
"Mày là thứ dại trai bỏ crush ư ư"
"First, you are not my crush girl
Second, you are just my stupid dog
Finally, are you ghen ăn tức ở vì không có trai để dại như chủ của mày đây?"
Vạn tiễn xuyên tâm
Lòng ta đắng ngắt
Mai Anh cười đắc ý vỗ vỗ vai Nhân Nhi - người đang vì bị nói trúng tim đen mà nhất thờ hoá đá, đứng trước mặt cô mở cây dù rộng đến mức đủ chứa ba người ra, đi vào làn mưa ấy, vui vẻ hướng về phía trường của bạn trai.
Mặc cho bạn thân đứng đây uỷ khuất, tâm lạnh, lòng đắng cay
Một hạt, hai hạt, lại ba hạt
Tí tách tí tách rớt xuống hiên
Bốn người, năm người, lại sáu người
Sánh đôi dưới nước, tình liên miên
Ngồi lẩm nhẩm như thế, trông đợi cơn mưa này chấm dứt, trường cứ thế vắng dần rồi yên tĩnh hẳn, cô chợt nhớ đến một tình tiết cẩu huyết hay xuất hiện trong phim
Cô gái đứng dưới mái hiên, vô vọng nhìn cơn mưa trước mắt vẫn chưa có dấu hiệu chấm dứt, lạnh lẽo cô độc ôm thấy thân mình
Bống nhiên! Từ phía sau, một cánh tay vỗ nhẹ lên vai cô, giọng nói vang lên trên đỉnh đầu
'Về chung nhá'
Chàng trai nhoẻn miệng cười nhìn cô, như ánh mặt trời ấm áp xua tan đi nỗi buồn của chiều mưa buốt lạnh
"Này"
Cô gái thẹn thùng nhìn anh, tim bỗng chốc lỗi một nhịp, rất nhanh liền gật đầu đồng ý. Hai người cứ thế sánh vai nhau phía dưới chiếc dù, băng qua màn mưa phùn nặng hạt
"Này!"
Tay chàng trai vòng qua vai cô gái, kéo cô sát vào người, bầu không khí ấm áp xoá tan đi cái lạnh lẽo ở hiện thực, lồng ngực đập liên hồi không phân rõ của ai, cô gái ấy, ngay từ khoảnh khắc đó, trái tim thiếu nữ đã rung động, khắc sâu chàng trai ấy vào lòng
Ước gì ngay bây giờ mình có thể làm cô gái ấy, được đi ké dù, còn được ăn đậu hủ soái ca
"NÀY!!!"
Một bàn tay đập mạnh lên vai, tiếng quát chói tai kéo cô về thực tại, sau lưng cô là một chàng trai đang cố gắng cười mặc dù khoé môi không ngừng co rút đến dị dạng, cặp mắt nảy lửa dưới đôi mi dài, khuôn mặt như la sát nhìn cô chìa ô ra
"Cùng về chung nhá"
Cho dù cô thật sự có thể là cô gái đó thì chắc chắn soái ca sẽ not phải nam thanh niên hạng B gương mẫu lương thiện vừa gạt chân cô 3 tiếng trước này!
Vả lại với cái vẻ mặt như muốn gϊếŧ người của hắn ta như này có cho tiền cô cũng chẳng dám đem cược tính mạng của mình đi với hắn ta đâu a!
Giơ ngón giữa trước mặt hắn ta, chân cô lùi lại xa dần, xa dần, rồi tháo chạy dưới màn mưa xối xả
Dù bà đây có ướt cũng sẽ không về chung với mày!
(Vẽ chơi, minh hoạ cùng giải trí là chủ yếu, mong đừng chê '-')
Chàng trai kia sững sờ nhìn bóng dáng nhỏ bé kia bất chấp tất cả chạy dưới mưa cũng không chịu đi cùng cậu - một người có thể coi là đẹp trai sáng sủa cùng với một cái ô chất lượng thượng thừa chống mưa chống sét, lòng tự tôn cứ thế bị cô dẫm nát không thương tiếc
Cứ thế...đi rồi?
Cô ta thế nhưng lại từ chối, còn dám giơ ngón giữa lên khinh bỉ mình? Người đẹp trai con ông cháu cha như mình thế nhưng lại bị con nhỏ từ trong rừng ra khinh bỉ?!
Đây đâu đúng với kế hoạch của mình!
---phân cách hồi tưởng vài phút trước---
"Thấy con nhỏ đứng dưới hiên đếm mưa đó chứ? Nó là người hôm trước hại anh phải làm cái công việc dơ bẩn đó đấy"
"Xem như mở mang kiến thức về cách lau chùi nhà vệ sinh đi..."
"Em nói gì Hồng Ngân?"
"Em nói con đấy thật đáng ghét khi nỡ bắt thân thể vàng ngọc của anh đi dọn nơi ô uế kia, đáng bị trừng trị"
Một đôi nam nữ đứng trong góc phòng nhìn ngắm ra ngoài cổng trường xì xầm to nhỏ. Người nam với mái tóc nâu lấy ra từ túi của mình một cuốn...truyện tranh thiếu nữ
Người nữ tên Hồng Ngân kia với mái tóc dài tận lưng hơi rối, mở to cặp mắt của mình nhìn vào vật trên tay anh
"Cuốn sách này có những kế rất hữu dụng"
"Anh định..."
"Phải, có rất nhiều nam chính vì muốn trả thù đều thả thính nữ chính, chờ cô ta yêu mình sâu đậm sẽ khiến cho bản thân cô ta thân bại danh liệt, và nữ chính - người bị thả thính, luôn luôn đớp và yêu nam chính sâu đậm đúng như kế hoạch ban đầu"
"Nhưng chẳng phải cuối cùng họ đều yêu nữ chính, bỏ qua mọi hận thù vớ vẩn lúc trước mà đến với nhau hay sao?"
"Chính vì thế nên anh sẽ làm người phá vỡ lịch sử đó! Nhìn mà học hỏi đi, nhất định nhỏ đó sẽ đớp thính, và sau đó anh sẽ hành hạ nó sống không bằng chết"
---------
Nhưng vấn đề bây giờ chính là nó không chịu đớp thính thì làm sao trả thù được a?!!!
"Minh à...mình về đi"
Tay áo liên tục bị kéo khiến cậu khó chịu cực điểm
"Phiền phức quá!"
Gạt mạnh tay Hồng Ngân ra, mặc cho cô do bất cẩn trật chân té xuống dưới, nước mưa dơ bẩn dưới đất cứ thế văng tung toé, ướt đẩm cả đồng phục trắng tinh của cô.
Cặp lông mày nhíu chặt, ánh mắt rét lạnh liếc nhìn cô chật vật dưới mưa đang uỷ khuất nhìn mình. Minh đi tới chiếc xe của mình
"Cô bẩn quá rồi đấy, tự mình về đi"
Đóng sầm cửa lại, anh phóng nhanh về phía lòng đường
Chê tôi bẩn, chẳng phải anh chính là người đã đẩy tôi sao?
Cô siết chặt nắm đấm, ánh mắt cay nghiệt nhìn bóng chiếc xe xa dần
Trước giờ anh đâu như vậy
Tất cả là tại cô ta! Chọc Minh giận, cho nên anh mới giận cá chém thớt mà đối xử với mình như thế. Đúng! Chính thế! Tất cả là tại cô ta!
Mình thật đúng là thông minh, có thể suy nghĩ ra một câu chuyện logic như vậy. Mình phải giúp Minh báo thù nhỏ đấy
-----
Tại cô nhi viện Belike The Star
"Daddy chín tháng mười ngày mang nặng đẻ đau con ra, tại sao con lại nỡ phá hỏng lò nướng Daddy yêu thích như vậy hả?"
Daddy ngồi trên chiếc ghế chủ toạ giữa sảnh, dựa vào lòng Papa uỷ khuất chấm nước mắt, ánh mắt đau khổ liếc nhìn người con gái đang cúi đầu quỳ gối dưới sảnh trong bộ quần áo ngủ, nước từ trên tóc rơi xuống ướt đẫm cả sàn nhà
Tổ lái là thượng sách, làm Daddy quên đi vụ chiếc lò đi
"Daddy cũng đẻ được sao?"
"Daddy cho con ăn học mười mấy năm mà con lại bỏ quên kiến thức sinh học lớp 8 rồi à, đương nhiên là không đẻ được rồi"
Nhân Nhi:....
Thế từ đầu ba bảo mang nặng đẻ đau làm gì?
"Daddy nhặt con ở đâu thế?"
"Nói ra, cũng là một câu chuyện dài..."
"Ơ thế thì khỏi nói cũng được ạ"
Chiếc dép tổ ong trắng ngà đầy bụi bẩn cứ thế trực tiếp từ trên khán đài đáp thẳng vào mặt cô
"Thế giờ con muốn đền cho ta cái lò nướng giá ba củ hay muốn nghe kể chuyện về nguồn gốc xuất sứ của mình sau đó lại mua cho ta cái lò nướng mới giá ba củ?"
Con có sự lựa chọn sao? Có sao?!
"Đó là một ngày trời đầy tuyết lạnh..."
Nhân Nhi:...
Daddy vẫn kể đấy thôi...
"Khi ấy ta đột nhiên muốn ở trong nhà, nên sai Papa các con xé lịch"
....liên quan?
"Vì xé lịch quá nhiều nên thùng rác bỗng chốc đầy. Do Papa không chịu lạnh được nên ta đành đi đổ rác"
...không phải rác tích tụ ngày qua ngày do Daddy lười đổ hay sao?
"Thế là Daddy vác bọc rác ra sông..."
Đây chính là vứt rác bừa bãi, phá hoại môi trường! Làm gương xấu cho thế hệ trẻ, ảnh hưởng đến tư tưởng những mầm non tương lai của tổ quốc!
"Daddy đặt bọc rác xuống thuyền rồi chèo qua bên bờ sông"
....Con xin được hổ thẹn khi nghĩ xấu về tinh thần yêu nước, yêu thiên nhiên của Daddy
"Leo qua dải núi tuyết phía sau rừng để đi đến khu dân cư dưới chân núi, vứt vào thùng rác xanh gần đó rồi leo trở lại."
"Đột nhiên, ta nghe thấy tiếng cười yếu ớt của trẻ em dưới chân thùng, ta đưa mắt nhìn xuống, dưới một đống vải vụn được đặt vào trong túi ni lông đen, nằm trên đó là một đứa bé mỉm cười cuộn tròn trong đống bùi nhùi ấy. Lăn qua lăn lại, cứ thế lăn xuống trên nền tuyết lạnh, nó vẫn cười đùa nghịch trong đống tuyết, một lúc lâu sau nghịch chán chê rồi liền bò đến chân giày ta, dùng đôi mắt xanh to tròn nhìn Daddy, cười tươi"
Nhân Nhi:...
"Nói chung là con được ta đem về từ bãi rác"
"..."
Daddy bỗng nhiên vươn vai đứng dậy, vừa ngáp vừa bảo
"Ta buồn ngủ rồi, trời bên ngoài cũng đã trễ. Thôi, con ở đây quỳ thêm vài tiếng nữa rồi vào ngủ, sáng mai nhớ trả Daddy ba củ đấy"
"Con quỳ đến mười giờ thôi, rồi đi ngủ, nhớ tắt hết đèn khi đi đấy"
Papa bấy giờ mới chịu lên tiếng, ôn nhu nhìn Nhân Nhi, sau đấy tình tình tứ tứ đứng lên đỡ Daddy về phòng ngủ
"Tỷ...đồ chơi"
"Tỷ, đồ ăn này, ăn đi"
"Chăn này"
"Gối nữa"
"Thuốc muỗi đây"
"Nước này"
"Tỷ, bảo trọng"- đồng thanh
Sáu thân ảnh nhỏ bé từ sau cánh cửa bước đến đưa cho cô từ đồ ăn nước uống đến thuốc chống muỗi cùng gối chăn của mình, ánh mắt đồng cảm sâu sắc nhìn vào cô, đồng thanh nói lời tiễn biệt. Sau đó
Đi về phòng mình và ngủ
Tỷ biết các đệ có ý tốt, nhưng tỷ cũng chỉ quỳ một chút thôi, có cần phải dọn luôn cả đồ đạc cá nhân của tỷ ra đây để tỷ ngủ qua đêm giữa sảnh luôn không hả?
Uỷ khuất rơi lệ
Mười giờ mới được về ngủ a!
"Đinh...đong...."
Tiếng chuông đồng hồ vang lên, vọng lại khắp đại sảnh
Bây giờ là 18 giờ