Định Mệnh Cục Súc Muốn Giết Người!

Chương 4: Rắc Rối




Bầu trời âm u vạn phần, nền đất ẩm ướt nhớp nháp bốc mùi tanh tưởi. Những nhũ thạch sắc nhọn trên đỉnh hang như hàng vạn mũi đao chực chờ rơi xuống, tiếng bước chân rầm rập vang lên khắp hang động, hàng lọat những bóng người ra ra vào vào, ngũ quan không hoàn chỉnh, tứ chi lẫn lộn, duy chỉ cặp mắt trắng toát, khoé mắt chứa đầy huyết lệ luôn nhìn thẳng về phía trước, thỉnh thoảng lại phát ra thanh âm the thé bi thương cùng phẫn hận ré lên xé toạc trời cao

Sâu trong hang động là những nhà tù đá chứa đầy người với xương gò má lõm vào sâu bên trong, tròng mắt lộ ra ngoài, vành mắt một mảng đen kịt. Một vài người lí trí còn tại vẫn kiên cường ngồi vững, biết trước số phận của mình, không tránh được, đành yên phận mà chờ nó tới, cảm thán cho cuộc đời của bản thân, một số người lại quẩn trí, la hét chống cự dù biết bao lần bị ngục sai hành hạ tra tấn, đồ ăn vương vãi đầy trên nền đất đá lạnh lẽo bốc mùi ôi thiu, mảnh vỡ chén dĩa ở tứ phía, những người còn lại đã hoàn toàn đánh mất đi lí trí, ăn sạch sẽ canh cặn xương thừa, chưa thoả mãn liền quay sang ăn cả thịt người bên cạnh, khung cảnh hết sức dã mang.

Cách một tiếng lại có hơn trăm người bị bắt đi vào một căn phòng tối, thi thoảng truyền tới tiếng la hét thất thanh thoát ra cùng với vầng sáng xanh âm u lạnh lẽo, khi tất cả mọi thứ đều trở lại vẻ tĩnh mịch thì cũng là lúc những sinh mạng đó một đi không trở lại, như thế gian này chưa từng tồn tại, chỉ có vệt máu lớn kéo dài từ ngoài cửa phòng ra tận giữa sảnh cùng với vài miếng thịt vụn vặt lông lá, chứng minh rằng chuyện xảy ra khi nãy tất thảy đều là sự thật.

"Tại sao vậy? Tôi đã đầu quân cho ngài, mọi chuyện đều theo ý nguyện của ngài, tại sao ngài lại có thể làm như thế với cả nhà tôi?!"

Một người đàn ông xem chừng còn giữ được tỉnh táo lao mạnh về phía song đá, cố hết sức thoát ra, mắt che phủ tơ máu oán giận nhìn người đàn ông cao cao tại thượng ngồi trên đài, hét lên đầy oán hận

"Ồn ào thật"

Không khí xung quanh bỗng chốc như bị ai đó nén xuống, thân thể ông ta đột nhiên dừng lại không còn la hét vẫy vùng nhue trước nữa, tròng mắt nhuốm một màu đen độc nhất, hai tay ông di chuyển đặt lên cổ mình.

Theo cử động hai ngón tay của người kia, một tiếng rắc giòn tan vang lên, chiếc cổ của ông ta bị chính tay mình bẻ gãy quăng ra xa. Máu tươi như thác lũ tuôn trào phun tứ phía, nhuốm đỏ toàn bộ căn phòng, thân hình chao đảo ngã rạp xuống nền đất, rất nhanh sau đó một đám người thây ma gác cổng khi nãy liền gào lên một tiếng lớn chấn động cả hòn đảo, điên cuồng bao lấy mà ăn sạch sẽ, tiếng nhai rôm rốp phát ra, máu thịt bầy nhầy, vài người trong số đó không hiểu vì sao vừa ăn vừa không ngừng đổ huyết lệ.

Dù sao cũng chẳng thể nghe ra được chúng đang nói gì, cũng chỉ là những xác người đã chết

"Đã tìm thấy chưa?"

Giọng nói khàn khàn cất lên từ phía đài cao, ngay lập tức một bóng trắng hiện ra, mái tóc bạc phơ rối tung phủ xuống, che lấp cả gương mặt, duy nhất ẩn ẩn hiện hiện dưới màn tóc chính là đôi mắt đen ma quái

"Thưa, vẫn chưa tìm thấy, cánh cửa đó vạn năm mở ra, chưa hề có tung tích, rất khó xác định đuợc người đó đang ở đâu"

"Mau chóng đi tìm, chỉ cần bắt được, chủ nhân liền có thể sống lại"

"Vâng!"

Một luồng gió thổi qua, thoáng chốc đã không thấy người kia đâu nữa

.

.

.

"Cô gọi tôi có chuyện gì?"

"Anh có vợ chưa?"

Trong phòng giáo viên, một người đàn bà tóc uốn xoăn bắt chéo chân, váy ngắn bó sát, cặp chân nuột nà, thân hình đầy đặn, nhếch lên chiếc môi đỏ mọng kiêu sa, đôi mắt âm trầm mị hoặc nhìn người trước mặt. Đó là một người đàn ông tầm trên dưới ba mươi tuổi, môi mỏng hồng tự nhiên mịn màng, mũi cao da trắng, mắt nước to tròn, dáng người mảnh khảnh trong chiếc áo sơ mi trắng ngà cùng jeans đen, trông rất cuốn hút. Anh nhẹ đẩy gọng kính, cười như không nhìn người đàn bà ấy, cất tiếng nửa hỏi nửa trêu ngươi

"Tôi cứ tưởng cô giáo đây gọi tôi đến để bàn về chuyện học của con tôi, hoá ra lại chỉ là để gạ gẫm thôi à?"

"Anh... Anh!" Cô ta đứng phắt dậy, ngón tay run rẩy nghiến răng nghiến lợi chỉ thẳng vào mặt anh

"Tôi chưa có vợ" - anh đứng dậy đặt chiếc ghế vào chỗ cũ, từ ngoài cửa kéo vào một nam nhân khác, đứng trước mặt cô vòng tay qua eo người ấy ôm chặt, mỉm cười hạnh phúc - "nhưng tôi có chồng rồi"

"H....hiệu trưởng?!"

Mặt cô ta từ đỏ chuyển xanh, từ xanh chuyển xám, vô cùng thú vị, trợn to mắt nhìn người vừa được kéo vào kia.

Hiệu trưởng, là hiệu trưởng đấy!

Cấp trên tối cao đấy!

Cô như thế lại dám chọc đến người của cấp trên tối cao, lãnh đạo trực tiếp quyết định chén cơm manh áo tiền đồ của bản thân.

Chết chắc rồi.

Ngay tại lúc cô ngẩn người vì ngạc nhiên đã bỏ lỡ mất cơ hội nhìn thấy vẻ mặt kinh hãi đổ đầy mồ hôi lạnh của thầy hiệu trưởng, ánh mắt sợ hãi nhìn đôi tay đang dùng sức nắm chặt tay mình ngăn không cho anh chạy, khuôn mặt thân thiện cười thuỳ mị cười mỉm chi nhưng phía sau lại tràn đầy sát khí, vẻ mặt hiện rõ ba chữ "Hợp tác đi "

"Anh, cô ta làm tiểu bảo bối hoảng sợ..."

"A....ừ...ừ...hoảng sợ" - Có cái *beep*! Người nên hoảng sợ là tôi mới đúng!

Khoé miệng không ngừng co rút, bất đắc dĩ phun ra vài chữ dưới sự đau đớn mãnh liệt truyền đến từ cánh tay.

"Hiệu...hiệu trưởng... Tôi...tôi..."

"Tôi nghe bảo cô chưa có chồng"

"...tôi..."

"Tôi cho phép cô nghỉ việc, đi tìm hạnh phúc của đời mình"

"Tôi...bị oan..."

"Hay cô muốn tôi đích thân đưa tiễn?" - Hiệu trưởng quát lớn, mắt nhăn nhó khó chịu đến cực điểm. Con bà nó chứ, cô đi mau đi! Thịt sắp nát hết rồi a a a!

Khoé mắt cô ta rưng rưng lệ, hoảng sợ cùng uỷ khuất ôm mặt chạy biến đi, vừa vặn bỏ lỡ cái thở phào nhẹ nhõm của thầy hiệu trưởng phía sau, đồng thời dáng vẻ như bị táo bón tột độ khó coi nhìn người bên cạnh nở nụ cười hài lòng, vẻ mặt tán thưởng nhìn mình, chân không dấu vết liền cách xa người đó vài bước, khổ sở lên tiếng, dường như sắp khóc đến nơi:

"Nhật đại ca, đại gia, tiểu tổ tông của ta, đừng có đùa giỡn trái tim thiếu niên mỏng manh yếu đuối của ta nữa có được không? Anh bị gái chọc cũng chẳng phải chuyện một sớm một chiều, hà cớ gì bắt tôi làm lá chắn thịt? Lại còn đụng chạm chút....anh đây là không muốn tôi sống thọ có phải hay không? Người kia mà biết chắc chắn sẽ đến cắt đứt nơi sản xuất giống nòi của tôi mất!"

"Tiểu Hắc của tôi cũng không tệ đến thế - người tên Nhật ngồi trên ghế, vẻ mặt nhàm chán nhìn hiệu trưởng trước mắt đang tự đánh đổ hình tượng lãnh tính âm trầm của chính mình, hai tay ôm chặt lấy ngực vẻ mặt đáng khinh lại đang làm ra dáng vẻ mỏng manh, hận không thể viết mấy chữ thật to trên người mình rằng" Ta kì thực rất chi là yếu đuối"

"Vào vấn đề chính, tôi cần cậu đưa tới một vài hồ sơ về một số học sinh, chuyện quan trọng"

.

.

.

"Bớ người ta cháy!"

Tiếng kêu la hoảng hốt vang vọng khắp nhà, làn khói đen càng ngày càng dày đặc khiến cô không tài nào thở nổi, ba chân bốn cẳng chạy tới mở cánh cửa sau ra, đi đến trước sân hít vào một hơi thật sâu, sau đó lại gấp rút chạy vào, nín thở mở hết tất cả cửa sổ ra, cô chạy đến lò nướng nơi phát ra đám khói. Mở ra, một làn khói đen nóng trực tiếp đập vào mặt cô. Cầm lấy chiếc dĩa đựng một khối hình tròn đen bóng, toan ném ra cửa sổ lại phát hiện có song chắn, cô lo sợ đến bủn rủn tay chân, hết cách, liền phá luôn song cửa, ném chiếc dĩa cùng vật đen xì ngự trị trên nó đi xa.

Cô chỉ là suy đoán bánh bao có tinh bột nên giống cơm, phải hâm đến 10 phút thôi, liền tranh thủ đi tắm, làm sao biết được mọi chuyện lại thành ra thế này?!

Đây không thể trách cô được, không phải cô không biết nấu ăn, không có duyên với nhà bếp

Đây chắn chắn là do bánh bao này là giả!

Nhìn xem, bánh bao bình thường luôn có màu trắng thơm ngon mịn màng, cho dù chiên lên thì cũng chỉ có màu vàng nâu khá đậm. Nhưng chiếc bánh này lại chỉ nướng chưa tới 10 phút đã biến thành cục sắt đen thui hôi mùi cháy, chính là bánh bao giả!

15 000 của cô a! Bửa sáng của cô a!!!!

Nhìn lại đống tan hoang mình làm ra, cuống họng khó nhọc nuốt một tiếng, mồ hôi lạnh thi nhau rơi xuống.

Để Daddy bắt được sẽ như thế nào?

Tội danh phá bếp sẽ bị cấm túc trừ lương lẫn không được ăn sáng!

Daddy còn đang ngủ, lúc này không trốn, lại đợi đến lúc nào?

Nghĩ xong, liền dùng hết sức bình sinh chạy ra khỏi nhà, một mạch thẳng tới cổng trường cách núi hai mươi cây

Lại quên mất câu châm ngôn thiết thực nhất từ thời xa xưa "Thú nhận sẽ được khoan hồng"

Mấy ngày sau đó liền là combo tứ bộ không ăn không chơi không đến bếp không điện thoại. Đương nhiên, chuyện này là chuyện của vài ngày sau

Mất đến vài tiếng để cô hoàn thành nhiệm vụ lết xác tới trường đúng nghĩa đen, bấy giờ bác bảo vệ đang chuẩn bị đóng cổng, trông thấy cô từ xa, bác mỉm cười thân thiện, tay vẫy vẫy, sau đó

Đóng sầm cổng lại

Cô tự hỏi là do mình ăn ở quá tốt đời sinh ganh ghét nên troll cô vài vố hay do bác vẫn còn ghi thù cô việc lỡ nhầm bộ tóc giả của bác thành rác mà vứt đi

Có lẽ là trường hợp thứ hai đi