Định Mệnh Cục Súc Muốn Giết Người!

Chương 25: Bình Minh Hôm Ấy, Hoạ Mi Không Hát Nữa




Dành riêng cho cô gái đã chui ra đời ngày 27 tháng 11 của tôi, chúc em một ngày hạnh phúc và biết nghe lời chủ của em hơn

-----

Chính xác là, Nhật Phong đang thật sự hoang mang về nhân sinh và tạo hoá của thế giới

Cậu tận mắt chứng kiến, một con yêu tinh, với chiếc sừng dài đính kèm hàng trăm cái miệng đang mỉm cười với mình, một khuôn mặt ngu không cảm xúc, và một thân thể cao ngòng ngọng nhưng tội cái bị gù lưng, đặc trưng của những con quái thú bình thường như bao con khác.

Biến thành một mỹ nhân xinh đẹp!

Chuyện gì đây?! Quá phi thực tế rồi có biết không?

Trong lòng chạy vòng vòng kêu gào lạc giọng, cậu hiện tại như bức tranh "Tiếng thét" của danh họa người Na Uy Edvard Munch. Nỗi kinh hoảng và hoang mang này thật sự có thể lấy ra so sánh ngang bằng với nó, cả sự tuyệt vọng trước thế lực siêu nhiên chỉ cần biến một cái đã có thể trở thành một mỹ nam ái nữ trong khi cậu phải mất 16 năm để bảo quản từng chút một nhan sắc của mình!

Khoan, hay là 15?

Ơ, năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi?

Cậu tên gì nhỉ?

Ha ha ha

Mà cậu đang ở đâu đây?

Bốn bề mặt đá đen đặc nhưng bằng phẳng, sàn nhà lạnh lẽo không chăn ấm nệm êm, xung quanh bản thân trói chặt bởi gông giềng cùng xiềng xích

Haha, nhìn cũng biết đây không phải chỗ của cậu rồi

Cậu cũng không tin có người bị Masochism (M) đến mức tự trói bản thân trong phòng để thoả mãn du͙ƈ vọиɠ. Chưa xét đến sự quá rảnh rỗi và nó lạnh đến nhường nào, nội việc giữa chừng mắc phải những vấn đề sinh lí hằng ngày thiết yếu cũng đã rất bất tiện rồi, chẳng lẽ mang một thân đầy xích sắt nhảy lò cò vào WC?

Quả thật là một chuyện buồn cười nhất cậu từng nghe thấy

Nhưng quan trọng hơn tất cả cậu không phải bị M!

Mặc dù nội tâm đang cào cấu, cắn xé tam quan bản thân mình, ngoài mặt Nhật Phong vẫn vững vàng giữ được nét bình tĩnh. Ánh mắt cậu giả vờ nhàm chán không hứng thú hay bất ngờ trước sự việc phi logic vừa xảy ra trước mặt mình , nhìn người phụ nữ đang bước đến gần kia, chán chường nhắm chặt mắt.

Giữ lòng thanh tịnh, tránh thị phi

Người phụ nữ ánh mắt có chút hứng thú nhìn biểu hiện vô dục vô tình của cậu (?!), đôi chân thon dài nuột nà bước đến, nâng mặt cậu lên

"Ngươi, sao lại nhắm mắt?"

Bầu ngực đẫy đà tròn trịa cân cấn giữa hai đầu gối hồng hào, chiếc eo thon gọn giấu sau cặp đùi non trắng nõn, mông căng mọng nước. Nhật Phong bình tĩnh nhìn lên gương mặt yêu nghiệt của đối phương, thành thật trả lời

"Quá sức khủng khiếp, tại hạ chưa muốn bị mù"

Thật sự là muốn chọc mù mắt cẩu cậu mà!

Nhìn đi nhìn đi, nhìn đi!!! Một yêu tinh chỉ ăn thịt sống cùng máu bẩn, đến xương cũng chả chừa, không bao giờ tập thể dục hay ăn các loại rau xanh khoáng chất thiết yếu, collagen vitamin các loại. Nhưng! Nhưng nhưng nhưng nhưng nhưng cái thân hình được tạo hoá trời cho thế này thật sự là rất bất công với nhân loại đó có biết hay không!!!

Đối diện với câu khích bác chê bai với sắc đẹp của bản thân mình, sự hứng thú của cô càng tăng lên gấp bội. Thân hình không một mảnh vải che thân áp sát vào người Nhật Phong, cảm thụ một chút lượng sức mạnh từ trên người cậu toả ra. Cô nhếch môi cười, giọng nói rõ ràng và chắc chắn, như một lời phán xét cuối cùng

"Quyết định rồi, ngươi sẽ là sủng bảo của ta"

Sủng bảo?

Chồng?

Sự bình tĩnh trong lòng Nhật Phong chính thức sụp đổ, nó rơi rụn lả tả nhường đường cho tiết tháo và lòng tự tôn của cậu lên ngôi.

Vì sao?

Cậu thừa nhận cậu có một tâm hồn thanh cao và tinh tế, có thể dành cả đời để tìm kiếm cái đẹp giống như nhà hán học sống trong giai đoạn đất nước suy tàn Nguyễn Tuân, người phụ nữ trước mắt chính là một trong những kiệt tác của nhân gian.

Là một người sắp sửa đàn ông bình thường như bao nhân loại khác, cậu không thể nào không động lòng muốn ngắm thêm chút nữa, có thể thu về trong tay cũng rất tốt.

Nhưng sủng bảo là gì? Sủng bảo đối với yêu tinh, chính là vật mà có thể giúp chúng nhân giống trong thời kì sinh sản, có thể ví nó ngang ngửa búp bê tìиɦ ɖu͙ƈ, không hơn không kém!

Với vẻ đẹp chim thăng cá nổi, tính tình lương thiện, bao dung bát ái, ga lăng tài giỏi như cậu, đây quả là một sỉ nhục! Đủ sức công phá để có thể dậy lên làn sóng phẫn uất mạnh mẽ từ tất cả những người phụ nữ trên toàn thế giới!

Hàng trăm triệu cuộc chiến tranh sẽ bùm bùm nổi đến, thế chiến diễn ra, tiếng dân chúng oán thán ở mọi nơi, âm phủ không còn chỗ chứa, thiên đàng cũng từ chối tiếp nhận, cả hành tinh sẽ đi vào diệt vong. Tất cả chỉ vì mất đi một người nam nhân bậc nhất vũ trụ như cậu!!!

Vì tương lai của toàn thể nhân loại, cậu tuyệt đối không cho phép điều này xảy ra!

"Có khóc lóc van xin gì cũng vô dụng, sợi xích trên người ngươi rất chắc chắn. Một nhân loại yếu đuối như ngươi có cố vùng vẫy cũng chẳng thể nào...thoát...ra"

Chiếc vòng trên tay Nhật Phong loé sáng, dưới con mắt ngỡ ngàng của người phụ nữ trước mặt, phá tan gông giềng xiềng xích trên người, phân tán chúng ra thành tro bụi. Từng hạt từng hạt như hoá thành một bàn tay vô hình vả bôm bốp vào sự tự tin cùng kiêu ngạo của cô, chúng như muốn hỏi, tỉnh chưa cưng?

"Xin lỗi, khi nãy cô nói gì cơ? Tôi nghe không rõ"

Nhật Phong khí cao thế ngạo nhếch mép nhìn mặt đối phương, nửa người từ cổ xuống còn lại tuyệt đối không dám soi vào dù chỉ một chút. Để cho rõ ràng hơn chính là cậu vừa đang dùng tay che đi một phần tầm nhìn của mình, nơi tiếp nhận hình ảnh thân hình nóng bỏng chết người kia lại, vừa nghênh mặt khiêu khích đả kích đối phương

Nếu Nhân Nhi ở đây, sẽ hào phóng tặng luôn áo khoác của mình cho người phụ nữ trước mắt, thay vì làm động tác phá tan khí thế không hợp hoàn cảnh như thế này

Nhắc mới nhớ, hình như cậu bỏ quên cái gì đó rồi thì phải

Cái gì đó.. Hình như...khá quan trọng

Đúng rồi! Cái áo khoác của cậu. Chính nó!

Không xong không xong, trong đó chứa hầu hết những thứ quan trọng sơ cua cho cái ba lô. Có gương được lắp bằng kính cường lực còn có khả năng chống đạn của cậu, kẹo đường có thể làm đối phương mê mang bất tỉnh trong vòng hai mươi tư giờ đồng hồ, cây viết nhỏ phát tín hiệu cầu cứu, ghim vạn năng mở mọi ổ khoá, kính áp tròng cảm ứng nhiệt, cả thuốc hiểu ngôn ngữ cho Nhân Nhi

Cậu nhớ trước khi đi đã ném nó cho cô, thế giờ cô đâu rồi?

Nhân Nhi đâu rồi?

Đúng rồi, cô đâu?

Khoan đã...

Cậu bỏ quên luôn Nhân Nhi rồi!!!

Thiệt sự là mày đã làm vậy luôn đấy hả Nhật Phong!!!

Cô ta còn đang bị độc tính ảnh hưởng chả biết sống chết ra sao, vả lại, đó là rừng vô vọng đó!!!!

Cậu hiện tại tuyệt vọng vuốt mặt, nghĩ đến cảnh tượng đối mặt với phản ứng của thầy Kiệt, cùng tiền tiêu vặt hàng tháng của mình, xác định tiêu đời. Trong lòng đã có tiếng bàn phím lách cách vang lên, soạn ra một điếu văn dài một ngàn hai trăm chữ thể hiện sự uy vũ và hoài bão cả một đời chưa kịp thực hiện, cầu người tiếp nối cho bản thân mình

Ngày nào đó tháng mười một năm ruồi muỗi hoạ mi

Sau khi thoát khỏi hang ổ của con yêu tinh dám cầm tù bản thân mình, lí do bị bắt là vì ả đã rung rinh và mê luyến sắc đẹp của tôi. Tôi trở về học viện, khai báo chiến sĩ Nhân Nhi đã tử trận vì bị bỏ quên trong rừng, xin hãy trị tội. Sau đó chát chát, bôm bốp, bình bịch, một tâm hồn vĩ đại của thế giới đã ra đi, để lại tiếng thơm nức mũi cùng lời dặn dò ý nghĩa cho những người đời sau

Khi ở trên chiến trường, đừng bao giờ nắm cạp quần chạy trốn rồi bỏ rơi đồng đội

Đợi chút, ở tình huống này mình không thể nào lơ là nghĩ suy vớ vẩn như thế này được! Mặc dù từ nãy đến giờ đã nghĩ rồi

Người phụ nữ kia rất nhanh lấy lại phản ứng, như một loại phản xạ khi có nguy hiểm, tròng mắt cô ta hoá đen toàn bộ, áng ra một tia sáng đỏ dị hoặc dán chặt vào người Nhật Phong. Từ những mảng da trắng trên vầng trán cao ngần đột nhiên nứt nẻ, từng lớp từng lớp biểu bì rơi xuống, một đỉnh nhọn màu trắng ngà nhú lên, nó như một mầm non mọc sai chỗ, từ từ lớn dần, mạnh mẽ đâm xuyên ra khỏi đầu cô. Một chiếc sừng dài to bằng cả cánh tay hướng thẳng về phía Nhật Phong, từng đường vân trên thân nó chia về thành hai phía, ngoác ra như những cái miệng đang chực cắn xé

Nhật Phong nhanh chóng tung người né tránh, vì chút lơ là mà sơ hở bị chúng cắn mất một bên vòng tay, từng tia lửa điện từ lỗ cắn phát ra, chập chờn trong không khí, chiếc sừng kia như có linh tính, nó nhanh chóng phun chiếc vòng ra ngay sau khi tiếng tít từ động mạch chủ bất thình lình vang tên. Ầm một tiếng, từng đợt sóng âm dư chấn sau khi phát nổ bao lấy mọi vật xung quanh, từng mảng khói bụi mịt mù bao thấy thân ảnh hai người, trong thế trận mịt mờ và không rõ định hướng, ánh sáng đỏ của đôi mắt kia vẫn như bóng ma trơi mà lập loè lảng vảng trong không khí

"Thuần chủng? Không, rõ ràng là thuần thú chủng"

Nhật Phong nhếch môi nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen đang dần hiện rõ phía bên kia, yên lặng nhìn xuống cánh tay trái trống trãi đột nhiên xuất hiện nhiều hơn một vết bầm của bản thân

Sủng bảo!

Đúng! Vài giây trước còn giở giọng muốn cậu làm sủng bảo, mặc dù hết chín phần mười là đe doạ. Nhưng, dù sao thì cũng không nên trở mặt vô tình ngay tại lúc người ta còn chưa bày tỏ ý kiến ở lại hay chạy trốn như thế chứ

"Đã muốn người ta làm sủng bảo, tại sao lại còn không hạ thủ lưu tình? Chẳng lẽ đây chính là cách hành xử của yêu tộc chủng thú? Chỉ biết ăn mồi chứ không biết tư duy suy nghĩ?"

Không biết vì lí do gì, Nhật Phong vô tình nhưng vẫn rất bình tĩnh nói ra hết suy nghĩ trong lòng mình

Đuôi mày kia nhíu lại ngày càng sâu, tròng mắt giăng đầy tơ máu, tốc độ lao đến cũng nhanh hơn, thể hiện rõ rự tức giận của đối phương ngay lúc này

Không ai là không biết, từ người già cho đến con trẻ, yêu tinh được chia thành hai chủng tộc là người và thú. Đây chính là sự hỗn tạp khi thế chiến diễn ra, hai giống loài người cùng thú, tạo ra một thế hệ yêu tinh sở hữu thân hình nhỏ, nhưng diện mạo cùng tư duy lại thông minh như con người, nhưng lại mất đi khả năng nguyên thủy của nó. Cũng tương tự như thế nhưng ngược lại, chủng thú giữ lại được bản năng nguyên thuỷ của mình, có thể biến dạng người với thời gian nhất định, nhưng tư duy chỉ chiếm một phần người, chín phần thú, sống theo bản năng là chủ yếu, chính vì thế rất ít trong số chúng biết tới khả năng hoá người của mình

Hai chủng tộc này tuy cùng một gốc, nhưng lại cực kì mâu thuẫn xung đột với nhau, lớp yêu tinh trí thức chán ghét lớp thú ngu si, lớp thú thuần chủng cũng chả ưa đám thân hình nhỏ yếu não thì to đó. Liền như thế chia thành hai ranh giới, ngoài mặt tuyệt không xâm phạm ai, song bên trong vì chán đời mà đi đấu đá

Cho nên, Nhật Phong nói ra câu này, chẳng khác nào dùng gậy nhọn đâm thẳng vào mụn nhọt trên lưng của cô ta. Bởi thế, đây chính là chọc trước chạy sau, một sự việc chưa từng có trong lịch sử chính thức diễn ra, được lấy ý tưởng sáng tạo từ những pha chó rượt kinh điển

Mặt đất Nhật Phong vừa tránh đi tạo thành một vễt lõm sâu, cái sừng của người phụ nữ kia sau khi lửa giận công tâm bùng phát uy phong kình lực mà đâm đến, kẹt ngay giữa hố, không sao lấy ra được

"..."

"..."

Làm màu cho cố vào!

Khoé miệng Nhật Phong không ngừng giật nhìn đối phương đang trong tư thế đầu đội đất mông đón trời, cảm thán về tam quan một chút, đúng thật là chín phần thú một phần người, lao đến cho hăng vào, giờ lại cố gắng dùng chân đẩy cái sừng ra khỏi hố

Bất thình lình lúc này, sau vài ba chấn động xảy ra trong phòng, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa rất không hợp thời điểm, cái chất giọng re ré vốn có của yêu tinh vang lên

"Đại công chúa, bên trong ổn chứ?"

"..."

Người phụ nữ kia dường như sắp mất kiên nhẫn đến nơi, một phần người chín phần thú trong cơ thể đồng thanh hô nhục quá! Chân cùng tay hoà chung một nhịp cào loạn trên mặt đất, cố đẩy cái sừng kẹt ra

Nhật Phong dường như lương tâm trỗi dậy, thích thú ngồi xếp bằng bên cạnh, tựa cằm nhìn vẻ mặt tức giận xấu hổ trong sự bất lực của cô. Đôi mắt kia như ngọn lửa phóng đến trên người cậu, hận thù ngày càng sâu sau lớp sương mỏng vươn trên mí mắt, nghiến răng gằn từng chữ một.

"Biến!"

"Thật ra thì, thay vì ngồi đây ngửa mông tạ lỗi, cô có thể biến lại thành dạng người 'bình thường' để lấy cái sừng ra đấy"

Người phụ nữ im lặng

Cô chớp mắt một cái, lại nhìn lên cái sừng mình một chút

Cuống họng khẽ lên xuống, đánh ực, liều đi!

Vầng ánh dương qua những lỗ nứt nẻ trên bức tường nhiều chuyện chen chúc vào trong phòng, chứng kiến cho khoảnh khắc thoát khỏi sự kiềm hãm linh thiêng của đất mẹ và đầu người phụ nữ

Giải thoát luôn cả cái sừng trên đầu cô

Nhật Phong bên này vui mừng thay cô đến độ nín cười muốn ná thở

"..."

"Đại công chúa?"

Người bên ngoài đứng đợi cũng đã được một lúc, bên trong vẫn không có hồi âm gì nhưng tiếng động ầm ầm vẫn phát ra, không khỏi sốt ruột và hoài nghi mở cửa. Mấy hôm trước nàng đột nhiên đem một thiếu niên mặt mũi sáng lạng dưới lớp bùn đen cùng quần áo rách rưới về, bảo chăm sóc phu nhân tương lai thật tốt.

Trên trán hắn có một cục u bầm tím rất đáng sợ, nàng tính tình nóng nảy, hẳn vết bầm đó là do nàng làm ra, phải dùng tia hồng ngoại tiêu bớt máu bầm đi, sáng sớm nghe tin hắn tỉnh đại công chúa liền hăng hái chạy đến.

Đã gần nửa ngày trôi qua vẫn chưa thấy đi ra ngoài, nàng là người liêm chính trung trực, chắc chắn sẽ không làm loại chuyện kia, hẳn là tên kia đã ép buộc nàng, công chúa kịch liệt chống trả cho nên mới có tiếng động ồn ào như thế!

Trong đầu tên yêu tinh diễn ra một lượt những hình ảnh sắp xếp vô cùng rõ ràng sắc nét và có trình tự về cảnh tượng phía sau cánh cửa, một tên thanh thiếu niên biếи ŧɦái đè cô gái yếu đuối đang vô lực chống cự dưới sàn, cưỡng bức cô

Chết tiệt. Dám làm nhục công chúa! Tên nhân loại kia ngươi chịu chết đi!

"NHÂN LOẠI NGU XUẨN BỎ TAY CỦA NGƯƠI RA KHỎI---Người của...công chúa?"

Tên yêu tinh đạp mạnh cửa xông vào, giọng hắn gào lên the thé thẳng vào mặt hai người trong phòng, nhưng khi nhìn thấy hình ảnh trước mắt, giọng hắn nhỏ dần rồi yếu đi. Không chỉ bị chấn thương về trí tưởng tượng mà còn hỏng luôn cả về niềm tin và mặt tâm lí, hình tượng của ai đó trong hắn nứt dần rồi vỡ vụn

Trên mặt sàn, một người phụ nữ không mặc gì đè lên người một thiếu niên quần áo xộc xệch, tay cô đang cầm một cái gậy rất giống sừng giơ lên cao, không cần tính toán vĩ độ chính xác cũng biết đích đến của mũi gậy đó là cúc hoa đang chĩa lên trời của tên kia

Tên yêu tinh: "..." :D????? Nà ní

"Xin....xin lỗi...đã làm phiền rồi. Hai người cứ tiếp tục...tiếp tục... Ha ha ha"

Cánh tay nhỏ gầy trơ xương run rẩy cầm nắm cửa, thật nhẹ nhàng, dịu dàng đóng cửa lại, ngoảnh mặt đi

Và không bao giờ có ý định trở lại

Khoan đã, hắn khựng lại bước chân, âm thầm nhớ lại

Cái gậy giống sừng

Cái gậy giống sừng

Sừng tộc thú!

Hắn hốt hoảng, muốn xoay người chạy về phòng hỏi công chúa cho kĩ ngọn nguồn, lại sực nhớ ra mình vừa lập lời thề sẽ không bao giờ trở lại đó nữa

Tộc người tinh rất tôn trọng lời hứa, đó là một sự thiêng liêng để họ biết họ cũng là người, không chỉ thế còn là một trong những đặc điểm nhằm phân biệt giữa họ và tộc yêu thú ngu xuẩn kia. Tên yêu tinh xoay quanh tại chỗ cắn răng không biết làm sao, cuối cùng chạy ra ngoài sảnh chính, hướng đến phòng của vương để bẩm báo chuyện này

----

"Oa, ngực này thật nhỏ, vừa đủ độ căng cùng độ dày, thật êm. Đúng là thứ ta đang tìm kiếm"

Một tiểu quỷ shota đáng yêu tai nhọn, với chiều cao ngang ngửa mét bốn lắm, trùng hợp lại đang cạ má vào ngực của một người cao bằng mình, khuôn mặt trông hồng hào và vui vẻ lắm

Tên yêu tinh bên cạnh níu áo cậu khóc tức tưởi, đôi tay trơ xương đầy gân xanh chỉ chỉ vào vòng một của mình, ai oán hỏi

"Vương, ngực ta cũng bé mà"

Nhóc shota được gọi là vương ấy chán chường liếc một vòng xuống khắp người tên kia, thở dài

"A Thái, ngươi là con trai"

"Nam thì đã sao cơ chứ?" - A Thái tức giận giậm chân, hỏi

"Con trai không có ngực"

"Xét về mặt sinh học vẫn có mà!"

"Ngươi rất tốt nhưng ta rất tiếc, ngươi thấp hơn ta"

"Không công bằng. U qua"

Tiểu Thái chính thức nằm bệt ra sàn khóc lớn, lăn qua lăn lại vài vòng, hai người trên giường cũng chẳng thèm để ý đến cậu, Tiểu Thái tức lắm. Cậu rốt cuộc chán nản đứng thẳng người dậy, chỉ tay vào người con gái đang tròn mắt chớp chớp nhìn cậu tấu hí kịch kia, nói

"Chờ đó, tôi nhất định sẽ hằng ngày đi kéo chân để cao bằng vương, sẽ đá cô ra!"

Cánh cửa đóng sầm lại, cậu quay người bỏ đi thẳng về phòng mình

Tiểu Thái chỉ nói, không thề

Vì phần trăm nó thành sự thật rất khó, dù sao cậu cũng đã hai mươi mốt, qua tuổi phát triển rồi

Trong phòng vỏn vẹn chỉ còn lại hai người

Không còn âm thanh bát nháo của Tiểu Thái nữa khiến không khí đột ngột im lặng có chút không quen, làm cho người ta trong vô hình cảm thấy ngột ngạt và gượng gạo. Vương cũng thấy thế, cậu bắt đầu bày ra tư thế chỉn chu của thanh niên tốt noi theo năm điều Bác Hồ và đạo do truyền dạy - hành vi vốn nên xuất hiện từ khi bắt đầu đến hiện tại, có chút xấu hổ gãi đầu, mặc dù khoảng cách ngồi giữa hai người hầu như không đến 1 mi li mét. Có chút lúng túng, mở lời làm quen

"À...cô tên gì?"

Nhân Nhi sau khi tỉnh dậy khỏi cơn mê, vẫn còn đang trong trạng thái lúc tỉnh lúc mơ, đột nhiên bất thình lình được một shota đáng yêu ôm lấy thì cảm thấy hạnh phúc khôn lường, đối với một người cuồng shota như cô mà nói giống như cả đời không còn gì tiết nuối.

Nếu trừ bỏ đoạn cậu cạ ngực cô, thì có thể xem là một cảnh tượng hường phấn nồng hậu mà thượng đế đã dành cho cô nhân dịp chúc mừng cô chưa chết.

Còn hữu ý vô tình xem hai người diễn kịch câm, có vẻ là vở cẩu huyết sao anh nỡ bỏ em vì bạn kia nháo kinh vãi linh hồn, chốt màn còn chỉ vào mặt cô gào lên cái gì đó, mặc dù cô không biết là nói cái gì. Nhưng nhìn cửa khẩu mở lớn như thế, chắc là đang tuyên bố quyết liệt quyền sở hữu đồng thời  đe doạ đến tính mạng sinh tồn bản thân, ngươi sống ta chết

Shota bên cạnh lại mở miệng. Nói gì đó, Nhân Nhi hiện tại lại không có kính, kính áp tròng có lẽ cũng rớt đâu mất luôn rồi, tuy khoảng cách này vẫn có thể thấy khá rõ ràng, nhưng đoán khẩu ngữ là không thể. Cô nén lòng tiếc nuối nhích người ra xa cậu một chút, dù rằng cuồng shota nhưng cô chính là một loại cuồng tín, shota là để nâng niu, không thể xâm phạm, bởi vì nếu xâm phạm cô sẽ bị thiên lôi giáng bảy bảy bốn mươi chín lần sét trực tiếp thăng thiên. Dùng tay chỉ chỉ cổ họng mình, chỉ vào môi cậu, lại lắc lắc đầu, ý bảo tôi không hiểu cậu đang nói cái gì

Shota bên cạnh chớp chớp mắt vài cái, sau đó hình như à lên một tiếng, giơ ngón cái tỏ vẻ đã hiểu

Nhân Nhi cảm động, đúng là nói chuyện với người thông minh có khác

Nhưng hành động tiếp theo lại khiến cô vô cùng nghi ngờ về EQ và IQ của người này

Cậu ta cười tủm tỉm (?????) hôn lên tay bản thân một cái, sau đó chạm vào cổ, lại chạm vào mặt cô, giống một kiểu hôn gián tiếp. Cuối cùng hình như sợ đối phương không hiểu, quyết định chốt hạ bằng màn hôn gió, mượn nó gửi em ngàn yêu thương!

"Thật ra tôi chỉ muốn cô làm sủng bảo thôi, đây là tất cả giới hạn tôi có thể cho cô hiện tại vì cơ thể cô hợp ý tôi, coi như đây là đặc quyền đi"

Nhân Nhi đơ ra vài giây, cô cảm thấy mặt cô đang nóng dần lên, cô vuốt mặt một cái, suy nghĩ xem khi nãy mình có làm gì sai không

Chỉ cổ, cổ là một trong những cơ quan bổ trợ cho chức năng phát âm và uống, khi chỉ đến cổ thì thường là muốn nói khát nuớc khan tiếng hay không nói được. Môi là thứ dùng để phát âm, thường ý chỉ ảnh hưởng gì đó về mặt ngôn ngữ. Chỉ cổ mình môi cậu rồi vào môi cô, sau đó lắc tay.

Nghĩa là,  thứ nhất cô không nói được - điều này là thật vì cuống họng của cô hiện tại đang rất đau, cảm giác như có hàng ngàn cây kim đâm vào nó vậy. Thứ hai, cậu đang nói thứ ngôn ngữ mà cô không hiểu, hoặc phải nói đúng hơn là không nghe thấy, chẳng hiểu sao nếu thuốc hết tác dụng, xung quanh đều không còn bất cứ thứ âm thanh gì nữa, đến cả tiếng thở của bản thân cô cũng không nghe thấy được

Có câu, thuốc dù tốt đến mấy cũng có tác dụng phụ, có lẽ đây chính là một trong những tác dụng phụ của nó

Đấy!  Rõ ràng ngắn gọn xúc tích và dễ hiểu như thế, tại sao cậu ta lại hiểu thành hôn gió cơ chứ??

Nhân Nhi thử một cách đơn giản hơn, cô mở miệng a a vài tiếng, sau đó chỉ cổ mình, lại chỉ tai, lắc đầu nguầy nguậy

Đối phương lúc này hình như đã hiểu ra, vẻ mặt đột nhiên trùng xuống, có chút buồn mà nhìn cô, ân cần hỏi

"Cô bị câm điếc à?"

Đúng thế, cô chính là không hiểu cậu đang nói gì

Cứ ngỡ câu trả lời của cậu ta giống y hệt những gì mình cố gắng dịch ra qua tình huống hiện tại, Nhân Nhi thở dài gật đầu

Phải chi cô nhớ đem thuốc theo thì hay biết mấy

A đúng rồi! Cô có đem!

Nhưng cô cần nước!

Nhân Nhi khuôn mặt rạng rỡ, trong phấn khích vì may mắn nhớ ra mình có đem theo thuốc dự trữ mà quên mất người vừa ở trong tâm la lên ba chữ GIỮ TIẾT THÁO, nhướng người lại gần như áp sát vào người cậu, hỏi

"Cậu có nước không?"

"Hả?"

Nhân Nhi vẫn giữ nguyên tư thế bán kabendon* (tức chống hai tay hai bên người đối phương, hầu như là dính sát vào thân, ép lưng đối phương đến mức gần  chạm vào mặt giường), lướt mắt một vòng xung quanh phòng, ngoài chăn nệm ghế và vài vật mang hình dáng toả sáng ánh hào quang của công nghệ mới và đỉnh cao của khoa học ra, chẳng có lấy một miếng nước. Nhìn đến vẻ mặt ngơ ngác của đối phương, cô nghĩ cậu có lẽ vì bất ngờ quá mà không nghe rõ được cô vừa nói gì, đành kiên nhẫn nhắc lại lần nữa

"Cậu có nước không?"

"Cô nói gì?"

Mặc kệ đối phương có đóng mở miệng tưởng chừng như đang hét rất to như thế nào, cậu cũng chẳng nghe thấy gì ngoài tiếng a khàn khàn khô khốc, cả mùi hơi nồng thường thấy của những người ngủ thức chưa đánh răng, nhất là cô đã bị trúng độc nằm liệt giường nhiều ngày

"A A A (Này, bộ cậu nghe không rõ thật à?  Sao lại làm vẻ mặt hoang mang nghiêng đầu như thế)?"

"Cô câm thật à?"

"A A A (Vậy để tôi nói lại cho cậu nghe rõ, cậu có nước không)?"

"Cô đang muốn nói gì à?"

"A A A A! (CẬU - CÓ - NƯỚC - UỐNG - KHÔNG?!)"

"À, hay là cô muốn thì trò ai la to hơn? Được thôi, có vẻ vui đấy! Tôi chơi cùng cô"

Và thế là, hai con người, một bất lực kêu gào tìm nước uống, một cười ôn như hiền hậu la hùa theo

Yêu tinh kia khi vào phòng để bẩm báo chính là thấy cái cảnh tượng lạ lùng không sao giải thích nổi của hai con người này. Cô gái kia thì không nói tới, nhưng vương của hắn 25 tuổi rồi đấy!

Người đó vươn đôi tay sần sùi vuốt lấy gương mặt có làn da mịn mứt cùng trắng trẻo của mình, lại hướng đôi mắt bồ câu lên nhìn hai người trước mặt, lại vuốt mặt nhìn lên một cái. Người đó lặng lẽ trút mội hơi thở dài viết vội trên bảng chữ mình luôn treo bên người phòng khi cần thông báo đường xa, đặt xuống bàn, chậm rãi quay đầu đi khỏi

Quá đủ sự đời cho tam quan của hắn hôm nay rồi

Dường như sự hiện diện của yêu tinh đó chỉ được hai đứa "Trẻ" trong phòng chú ý tới sau khi đóng sầm cánh cửa rời khỏi, Nhân Nhi rốt cuộc chịu cam bái hạ phong, một mạch nằm thẳng đơ ra trên giường không hỏi nữa, có lẽ đối phương cũng bị điếc mà quên mang máy trợ thính, hai đứa điếc nói chuyện với nhau thì có quy tiên cũng không biết đối phương đã nói cái gì.

Mặc dù khi nãy rõ ràng cô đã thấy cuộc đối thoại miệng đối miệng của cậu shota này và đứa nhóc shota kia, dù cánh tay cùng mũi có chút cực kì khác hơn so với người thường. Cứ cho rằng cô khi chớp mắt đã bỏ lỡ qua một phân cảnh, trong lúc cãi nhau vì giận quá mà cậu nhóc đó đã giựt cái tai nghe trợ thính của cậu nhóc này ra đập bể để dằng mặt đi

Vương nhìn cô gái trước mặt có lẽ đã chơi mệt rồi mà nằm thẳng xuống giường, cười nhạt, cậu bước xuống giường đi đến bảng chữ vừa được yêu tinh nào đó đặt lên bàn vài giây trước. Nụ cười thân thiện của cậu ngay lập tức xụ xuống, ánh mắt cũng không còn vẻ nhàn nhạt không chút gì có vẻ quan tâm như thường lệ nữa, kèm theo đó là vẻ bất ngờ, pha lẫn chút hứng thú và gian xảo

Ra là thế, có kịch vui để xem rồi đây

Mà kịch vui thì không thể để nó đợi lâu được, phải hóng ngay khi còn nóng

Vương không thèm để ý đến người đang rên rĩ cầu nước trên giường, cậu nhanh chóng vớ lấy áo khoác dày dành cho những ngày ẩm thấp treo cạnh cửa lên người, móc bảng thử vào đai lưng tiện lợi, rời khỏi phòng

Tiếng lạch cạch vui tai của những bánh răng cùng hợp kim va chạm thật khiến người ta cảm thấy như lễ hội hè, rộn rã nhộn nhịp, giai điệu tuy xô bồ nhưng lại hoà dịu có trật tự với nhau, cả thanh âm và cái mát lành của hơi nước thoát ra từ những ống khói, vờn quanh trong không trung giống như cool fresh the lạnh đến từng lỗ chân lông.

Đây, chính là âm thanh mà tộc người yêu tinh hướng đến, thứ nhạc điệu của thiên đường, nơi có thể cứu rỗi những tầm hồn trống rỗng và lạc lối

Chúng ta tạo nên những con quái vật khổng lồ, để mang đến một cuộc sống tốt hơn. Cùng hướng đến cùng mục tiêu, nhưng những thứ con người chế tạo ra là những cầm thú đang ăn tươi nuốt sống mẹ thiên nhiên, ngược lại bọn họ chính là cứu thoát, vì tài nguyên không có nên tất cả những loại máy móc ở đây đều được lấy nhiên liệu chủ yếu là hơi nước.

Dần dà, đây đã là một thành tựu vĩ mô ăn sâu vào máu thịt yêu tinh, hiện tại cho dù có đem đến hàng ngàn lượng dầu cùng hạt nhân lớn đến, họ cũng tuyệt đối không dùng đến, hơi nước mới chân chính là tình yêu của máy móc - con họ

Vương từ trên đài cao bước xuống, dân chúng cùng những thứ in rõ hai chữ khoa học trên người mình đều dừng mọi động tác của bản thân lại, tôn kính cúi đầu, nhưng hoà đồng chào hỏi. Mặc dù có hai chữ quân vương và thần dân dán chặt trên người, thế nhưng đây chính là một đại gia đình không hơn không kém, không ranh giới, không rào cản, thân thiết đối đãi, hào phóng giúp nhau, có chăng vẫn là bức màn vô hình mang tên bề tôi

Chỉ là họ không muốn vén nó lên.

"Vương, hôm nay gà nhà tôi vừa đẻ trứng, để tôi nướng vài quả đưa đến cho ngài nhá"

Cup F!

"À, cảm ơn bác Tám"

"Đây đây đây, còn cả bao gạo thơm này nữa, ngài lấy mà dùng"

Đàn ông

"À còn nữa còn nữa, Vương!  Đây là bát cháo hành tôi vừa nấu, nghe bảo cuối cùng ngài cũng tìm được sủng bảo có tương thích với mình, nhưng người đó lại đang bị cảm. Đây, ăn cháo hành Cô Thắm, nhất định khoẻ ngay!"

Cup E!

"Tôi mới làm con chó máy, khà khà, nếu ngài không chê Bác Bảo này tài năng kém cỏi hơn mình thì nhớ giữ lấy, để sủng bảo ngài chơi"

Cup K!

"Vâng"

"Còn có mấy bụi nha đam giải mát, ngài đứng đây chờ chút tôi vào bứt cho"

Không ngực

Vương nén nổi buồn bã chán nản bằng nụ cười thương mại đã trở thành thương hiệu trong mắt quần chúng nhân dân

Từng món từng món một được đưa lên dây chuyền, đường ống do người dân tự nguyện gắn ngay sân nhà, đưa thẳng đến trong căn biệt thự rộng lớn nhất. Vương cười gượng từ chối, còn toan định dúi trả lại đồ cho mọi người, lại bị người dân cười cười quở trách một trận, bảo

"Haha, ngài thật không có nhân nghĩa a. Bao lâu nay còn chẳng phải chúng tôi nuôi ngài lớn lên? Hầy, cứ lấy mà xài, đều là người nhà cả, còn khách sáo nữa đừng trách chúng tôi giận đấy"

Vất vả lắm cậu mới thoát khỏi sự bao vây của bà con cô bác, thế nhưng lòng lại có chút ấm áp, một chút phiền toái cũng không cảm nhận được. Cậu cúi chào mọi người, từ chối khéo lời mời ăn cơm trưa vì còn có việc công đang chờ, rẽ vào đường ngầm thông đến sâu bên trong hầm

"Cộp...cộp....cộp"

Tiếng giày gỗ nện lên mặt đá được cán phẳng dội lại khắp nơi, ánh đèn sáng trưng như bên ngoài cửa hầm cũng chẳng thể xua tan đi cái quạnh quẽ của nơi này, đây thường là nơi giam giữ nhưng sủng bảo phản nghịch, thần dân nổi loạn, những người vi phạm pháp luật cùng những kẻ khả nghi.

Tuy đây là một nơi nên phô bày cho thiên hạ mọi người ai ai cũng biết đến, để răng đe cũng như cảnh báo. Thế nhưng từ sau khi quyền cai quản thuộc về tay cậu, tất cả về nơi này, cả trấn, cả người dân, đường vào, cũng như cả nơi được coi là ngục giam này đều xếp vào hai từ cơ mật.

Vương biết rõ sự nguy hiểm của thế giới này, bởi vì cậu đã sống hết mười năm lạc lõng đấu tranh sinh tồn ở thế giới của loài người kia, hỗn tạp xô bồ mà xấu xí, những thứ đen kịt được máy móc nhả ra hằng ngày như đang kêu cứu trong vô vọng, thiên nhiên bị tàn phá thảm hại mặc dù câu cửa miệng luôn là "Vì một môi trường xanh sạch đẹp". Mục tiêu của họ sống là để vươn lên, để hạ gục và đạp người khác dưới chân mình

Muốn đạt được điều đó, họ luôn luôn chọn một cách tàn nhẫn nhất

Phá huỷ mọi thứ

Kể cả những thứ trân quý nhất, những người quan trọng bên cạnh, họ cũng sẵn sàng rũ bỏ hết thảy, để linh hồn chạy theo con đường mang tên danh lợi đầy cám dỗ kia. Một số kẻ mù quáng, đến cả nhân tính cũng chả còn

Ngay cả một đứa trẻ trông vô hại cũng có thể lấy một thanh dao sắt đâm chết người đã nuôi dạy nó, huống chi một cô gái câm điếc?

Cậu, về mục tiêu sống, cũng không ngoại lệ

Thế nhưng cậu sẽ chọn một con đường khác

Vì mọi người, cậu bằng lòng đánh đổi tất cả

Cánh cửa phòng cần đến cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt, cậu không một chút chần chừ đẩy vào

"Chị, chị đang làm gì thế?"

Vương bỗng chốc, ngậm mồm lại

Cậu hiện tại đã có thể xác định rõ nét chữ run rẩy của yêu tinh kia viết lên bảng chữ không phải vì tức giận tột cùng, mà là sợ hãi tột độ

Là nạn nhân chứng kiến sắc nét toàn bộ cảnh tượng hai con người đàm đạo nhân sinh với nhau, hiện tại cậu chân thành thắp ké một nén nhang cho tam quan chi mộ của người ấy

Thế, rốt cuộc cảnh tượng bên trong là như thế nào, để cậu có thể thấu hiểu và đồng cảm sâu sắc tâm tư và suy nghĩ thể hiện qua từng con chữ của người ấy?

Cảnh tượng sẽ được tiết lộ ở chap sau

Hết chương 25

.

.

.

.

.

..

.

.

.

..

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

..

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Một người thiếu niên để thân trần bị người phụ nữ mặc chiếc áo sơ mi còn chưa cởi ra hết nút dùng dây xích trói chặt,  hội tụ đủ tính chất tinh thần cùng không khí chuẩn bị bạo dâm sadism và Masochism

Động giãy giụa/ trói lại của hai người trên giường dừng lại, ngay lập tức không hẹn mà cùng nhìn ra phía cánh cửa

Vương đã gượng gạo giơ lên vẫy tay chào bạn

"Hi"

Cả hai bạn cũng gượng gạo giơ  lên vẫy tay chào lại

"Hi"

"Help me"

"No i'm don't dám. Tự save yourself đi"

------

ANH NHIN NHỖIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIII