Thuở sơ khai của vương quốc, được mở đầu bằng nền hòa bình giữa người và người chung sống với nhau. Cho đến một ngày kì diệu cùng tai họa gieo rắc xuống nơi đây, thứ đó được gọi là
Ma lực
Một số người may mắn bất hạnh có khả năng điều khiển nguyên tố thông qua ma lực trong cơ thể, dần dần lòng tham nổi lên, khắp mọi nơi trên hành tinh bạo loạn. Cuối cùng sau những thập kỉ dài chiến đấu, miễn cưỡng chia thế giới thành hai phe chính, người và ma tộc. Dùng hiệp ước hòa bình để tạm thời ổn định bên mình, đồng thời kiềm hãm lẫn nhau.
Cho đến không lâu sau, ma tộc quyết định đánh một trận sống còn, tiêu diệt nhân tộc. Hai bên lâm vào ngươi sống ta chết, người tiền nhiệm knock out rồi, thì kế vị lên đánh thay, cứ như thế cho đến đời thứ ba, rốt cuộc cũng phải quyết định thắng thua, vua giặc
Nghe nói, trận chiến cuối cùng này không hề có binh quyền, chỉ có quốc vương hai bên đấu với nhau. Ma vương , quốc vương cùng hoàng hậu. Không ai còn nhớ hai người ma vương và hoàng hậu có sức mạnh gì, thế nhưng quốc vương là người duy nhất trên hành tinh có được sức mạnh về thể lực, chỉ cần một ngón út có thể dời núi non, lấp biển cả, như một super man, nhưng không thể bay và bắn laze bằng mắt. Thập phần lợi hại, muôn vạn ngầu lòi
Sau đó, cả ba đều chết hết
Hai phe như rắn mất đầu, rối loạn hồi lâu, cuối cùng hậu duệ hai tộc đều quyết định lại một lần nữa kí kết hiệp định hòa bình. Lần hòa bình này chính là vô thời hạn, cho đến tận bây giờ
Thời đại hòa bình thứ tư, công chúa nhân tộc cùng hoàng tử ma tộc cưới nhau, bất chấp sự phản đối quần thần hai bên, tuy nhiên về sau họ đã biến thế giới trở nên tốt đẹp và giàu mạnh, đây là một trong những thời kì cai trị hùng mạnh nhất trong lịch sử, các quân thần ngày xưa phản đối không hẹn mà cùng xấu hổ, cáo lão về quê, mất tăm biệt tích. Triều đình như vừa được thanh tẩy, một lớp quan lại, pháp sư cùng tư tế mới lại tiếp nối nhau, cùng quốc vương cai quản vương quốc
Đây chỉ là tóm tắt, sự việc chi tiết cụ thể ra sao hoàn toàn không ai biết được, hoặc cũng là tam sao thất bản, sự thật bị bóp méo biến thành cái dạng gì cũng chả nhận ra
Nhân Nhi nằm yên bất động, mặc cho hai người Nguyệt Nghi cùng Lục Nhất trong bộ áo lông dày ấm áp, hết lấy lớp tuyết này lại lót thêm lớp tuyết khác đắp lên khắp người mình, bán chôn, chỉ chừa mỗi khuôn mặt
Sau khi cứu cô ra từ trong hồ băng, thay vì sưởi ấm cho cô xong thì để cô yên ổn nằm yên vị trong nhà, Mặt Trẻ Con lại giao cô cho hai người này tiếp tục quá trình huấn luyện, cô than trời trách đất về cặp chân đã gần như muốn gãy của mình, không tài nào nhấc lên nổi nữa. Cậu ta rất hiểu lí lẽ rằng cô là một con người, liền gật đầu đồng ý, không cho cô chạy nữa. Còn chưa để cô kịp thở phào nhẹ nhõm, cặp mắt kia đã cong lại, biến thành một nụ cười nhân hậu từ bi, nhưng vẻ mặt lại đầy sự ác ma tàn nhẫn, nhẹ giọng ôn tồn bảo
"Không chạy nữa, nằm thôi"
Cho nên, chiếu theo lẽ thường, con người ta sẽ nằm trên giường êm nệm ấm, thì mấy người ở đây vì đầu óc bị chập mạch, liền để cô nằm trên nền đất lạnh, giữa những cơn gió the mát từng lỗ chân lông, dường như âm độ, bán chôn cô dưới tuyết, vừa chôn vừa kể chuyện ngày xưa
"Học viện này được xây cũng chỉ gần đây thôi. Lục Nhất là vì cô của cậu ấy mà đến đây chơi, cũng chả hiểu hứng thú thế nào liền năm lần bảy lượt cầu thầy cho ở lại đây luôn, lúc ấy cậu ta cũng chỉ mới 7 8 tuổi. Thầy còn tưởng ham chơi nên mới để cậu ta ở lại, chắc sẽ vì cực quá mà đi, ai ngờ lại còn ở đây đến tận bây giờ, cũng khá khen"
Nguyệt Nghi mỉm cười, xoa xoa hai lòng bàn tay của mình cho ấm lên, dùng nhiệt độ trên đó mà áp vào cái má đã trắng bệch đến đông lại của cô, thỉnh thoảng không có việc gì lại chọc tới cái mũi ửng đỏ vì lạnh
"Nếu như nói thẳng ra thì tại vì anh nhìn trúng em thôi"
Lục Nhất trưng ra bộ mặt ngốc manh, bỏ luôn đống tuyết lớn vào người Nhân Nhi, trực tiếp thể hiện đủ tính cách trung khuyển của mình mà ôm Nguyệt Nghi, cạ lấy cạ để lên khuôn mặt dần lạnh của cô ấy
Đám tuyết trên tay cậu, vốn dĩ nên theo lực hấp dẫn của Trái Đất mà hạ cánh trên vai Nhân Nhi, lại vô tình thuận theo chiều gió va thẳng vào mặt cô. Tuy nhiên lần này thật sự cảm ơn nó, vừa đúng lúc chắn mất khung ảnh hường phấn bên cạnh, thật sự là quá may mắn
Môi Nhân Nhi khô, cổ họng thì đau rát vì la, lạnh lẫn khát, cô lại vừa tỉnh dậy, cũng chả biết đã qua bao lâu bụng chưa chứa cơm chứa đồ, nếu thật sự ói, không biết sẽ ra cái gì, lại có cái gì để ra
Hai người kia, trong mắt đối phương chỉ có nhau, đều không quan tâm băng đã bịt hết mặt của Nhân Nhi, khiến cô hiện tại chính là hoàn toàn chôn xuống đất, so với những phần đất tuyết chỗ khác không có gì khác nhau. Họ lại tiếp tục câu chuyện ta gặp nàng, một lần nhớ mãi, thiếp gặp chàng, yêu mãi không phai
"Năm đó em được thầy Kiệt nhận nuôi, cô anh bảo là ngày hôm đó trời bão, mưa rất dữ, cả người em đều ướt sũng, trông rất đáng thương."
"Ngưng xưng anh em, tôi không quen"
– Dù vậy, Nguyệt Nghi vẫn không ngăn được nét vui vẻ mỉm cười trên mặt mình, dù tác giả chả biết cô đang cười vì cái nguyên do sâu xa gì, nhẹ nhàng phủi lấy lớp tuyết dính lất phất trên mái tóc của Lục Nhất, cô lại nói tiếp –
" Tuy không nhớ rõ, nhưng tôi nhớ mình vì có được khả năng này mà chả ai muốn làm bạn, cha mẹ càng là muốn gϊếŧ chết tôi cho bỏ nợ, là thầy Kiệt may mắn đi qua chặn được cây dao sắp bổ xuống đầu tôi, đồng ý bỏ tiền ra mua lại tôi từ cha mẹ ruột. Thầy vừa là cha, vừa là ân nhân, nhờ thầy mà tôi mới sống đến giờ, gặp cậu, lại có thể biết được khả năng của mình rất tốt, không phải của phế thãi, của quái vật"
Tuy rằng kể về cuộc đời ảm đạm của mình, thế nhưng nét mặt cô vẫn rất bình tĩnh, như đang kể một câu chuyện cô vừa đọc sáng nay trên một cuốn tiểu thuyết, hoàn toàn không liên quan gì đến bản thân mình. Cánh tay Lục Nhất vô thức siết chặt hơn, ôm cô vào lòng. Hai người cứ giữ yên như thế, mặc cho mưa gió bão bùn cũng không làm chia cắt hai người, lơ đi trận gió tuyết dày đặc thỉnh thoảng kéo tới, cắt da cắt thịt, mặc kệ luôn con người phía dưới đất với lớp tuyết trên người đang càng ngày càng dày, mạng sống cũng càng ngày cảng mỏng manh
Tuy che được mắt, không có nghĩa cô không thể nghe
Nhân Nhi thật sự muốn hét lên cho thỏa nỗi lòng
Hai người họ lại bắt đầu tiếp tục câu chuyện tình anh em xong rồi nên nhảy sang ông hàng xóm
"À, còn có cả Nhật Phong nữa, dù vào sau chúng ta ba năm, thế nhưng hiện tại lại mạnh nhất trong tất cả các học viên, có điều vẫn chưa thể điều chỉnh được lực đạo, thật tiếc"
Nguyệt Nghi thoát ra khỏi lồng ngực Lục Nhất, trực tiếp khoanh chân ngồi tại chỗ bàn chuyện xung quanh. Lục Nhất còn rất khoa trương, bỏ mặc bầu không khí buồn bã khi nãy, cũng ngồi thẳng lưng khoang chân đối diện cô đàm đạo, còn tiện thể lấy ra một túi kem mình đã chuẩn bị sẵn (???) đưa cho cô, vừa ăn vừa nói, cực kì ấm áp, cực kì vui vẻ, giống như đúng rồi.
"Nhật Phong thuộc thể lực, vương quốc chúng ta rất hiếm, trong sách sử bảo chỉ có đức vua đời trước trước trước của trước nữa mới sở hữu, sau này con cháu sinh năm thì chỉ có một người được hưởng sức mạnh đó. Tuy rằng về sau chỉ còn vài người, nhưng cụ thể cũng đã biến thành một gia tộc lớn mạnh chả ai dám xem thường! Ngày đó thầy đưa Nhật Phong về, cũng là ngay lúc sau khi gia tộc đó đột nhiên trong một đêm bị diệt sạch không lâu"
"Theo tôi nghe thầy kể lại thì gặp được cậu ta trong núi, lúc đó cậu ta đang cho chim ăn, trên người lấm lem bùn đất, quần áo tuy là chất liệu tốt nhưng rách nát hết cả, đôi mắt đó rất lạnh, rất vô hồn, giống như cả niềm tin thế giới đều sụp đổ, một đứa trẻ mới 7 8 tuổi không nên có đôi mắt đó. Thầy đem cậu ta về, lại nghe sau này cậu ta nói rằng mình không có tư cách, cho nên bị gia tộc vứt bỏ, vĩnh viễn không được nói mình là người của ai, lại càng không được nhận tổ quy tông. Một đứa trẻ ngây thơ như thế, đáng lẽ phải vui chơi, được cha mẹ chăm sóc, ông bà thương yêu, lại bị chính người thân mình ruồng bỏ, một đồng cũng chả cho. Lúc được thầy Kiệt ngõ lời nhận nuôi, bảo rằng có đồ ăn ngon, cậu ta lúc bấy giờ rất vui, vỗ tay phấn khích, không cẩn thận...vỗ nát con chim trong lòng bàn tay của mình"
Lục Nhất: "..."
Biết là chuyện gia thế ruồng bỏ rất buồn, rất lâm li bi đát, chua chát con tim, nhưng, tại sao anh không ngừng được cười nhỉ?
Lục Nhất nín cười đến run rẩy, ứa nước mắt, liền bị Nguyệt Nghi không nể tình nhét luôn que kem vào miệng, sặc lấy sặc để
"Nói mới nhớ, Nhân Nhi cũng rất kì lạ, chưa nói đến lí do xuất thân vì sao cậu ấy đến đây, liền nói bị thương nhiều như vậy, thầy Kiệt lại chẳng hiểu sao bắt cậu ta rèn luyện cường độ cao – thứ chỉ dành cho các vị học trưởng – lại nói cậu ta vừa bộc phát, sao có thể chịu nổi? Thế mà với cơ thể đầy vết thương chồng chất như thế, luyện tập khắc nghiệt như thế, lại chẳng than vãn la đau tiếng nào"
"Khụ...đúng...đúng....khụ khụ...cậu ta thật ghê gớm...như quái vật..khụ...lại bảo, nãy giờ còn chưa nghe thấy tiếng cậu ta, không kêu la, không chết vì kiệt sức, thật đáng nể"
Nhân Nhi thật sự muốn nói
Cô cũng rất nể cô, vết thương đau đến tê tâm liệt phế, chồng chất lên nhau thế nhưng lại khiến cô càng tỉnh táo hơn, khỏe mạnh hơn, bản thân thật giống như ánh lửa hiu hắt trước khi tàn, quật cường lại mạnh mẽ, cường độ tập luyện mới ngày đầu tiên đã khắc nghiệt như thế, cô cũng chỉ có thể tưởng tượng mình là thần thánh, mình không phải người phàm, mới có thể miễn cưỡng tiếp tục
Cô không vì bị thương chết, càng không phải vì lao lực quá độ mà chết
Cô hiện tại chính là kẻ xuyên không sắp chết vì hai công nhân viên chức làm việc nhưng quên mất nạn nhân, cô chính là tắt thở mà chết
Phía trước một mảng lạnh ngắt, giống như màng mắt đang đắp băng tuyết chứ chả phải dưa leo giải nhiệt như các chị làm spa, mà hình như đúng là vậy thật
Chân tay cô tê cứng, dại đi, cả người giống như một khúc gỗ không tài nào cử động được, lí trí cũng dần yếu ớt hẳn đi, những tiếng nói chuyện xung quanh cũng chỉ được dăm ba chữ lọt vào
"Mà...Nhân Nhi đâu rồi"
"Cô ấy ở bên cạnh...khoan...đâu rồi"
"Hồi nãy cậu chôn ở chỗ nào!"
"Ngay bên cạnh chứ đâu! Nhưng sao chả thấy nữa, đất ở chỗ nào cũng giống nhau, hồi nãy chúng ta có di chuyển không?"
"Ủa, có di chuyển à?"
Xong, gặp hai đứa não cá vàng
Một tích tắc mật niệm cho Nhân Nhi, bắt đầu
Bấy giờ hai người trên nền tuyết mới kinh hoàng phát hiện ra mình lơ là chức trách, lại không tài nào nhớ nỗi mình có di chuyển đến chỗ khác hay không, rõ ràng khuôn mặt của Nhân Nhi lộ ra từ lớp tuyết vẫn ở bên cạnh, mới có vài phút đã chẳng thấy đâu. Mặt đất bốn bề xung quanh trắng xóa một mảng tuyết, đâu đâu cũng như nhau, cao thấp gồ ghề đều như thế. Hai người gấp rút tiến lên, đạp mạnh vào chỗ đất bên cạnh để lấy đà, chạy lòng vòng tìm kiếm
Chút lí trí của Nhân Nhi đang thoi thóp, bị hai người đạp mạnh lên người mà vực dậy!
Cô rất muốn kêu la cứu mạng
Mấy cái chân đạp trên người thật sự rất thốn
Hãy cho cô chết lành lặn một chút có được không?
Rất may phía trên lớp tuyết khá dày, chấn thương mang đến cho cô cũng không nguy hiểm đến tính mạng, hai người họ cũng đã chạy đi tìm chỗ khác, bỏ mặc túi kem vẫn để trên người cô giờ đang bị đạp mà nát bét, chậm rãi tan ra, thấm vào nền tuyết, vừa thơm vừa cứng, vừa bẩn vừa ngon
Dường như cô thấy đấng đang mỉm cười vào mặt cô
Hắc bạch vô thường đang chờ cô đến chơi trò úp mặt vô tường, phạt quỳ rồi tấn
Diêm vương đang nhàn hạ vừa ăn kem vừa chờ cô đến đánh cờ, đàm đạo chuyện nhân sinh khắc nghiệt
Ở điều kiện băng khắc nghiệt này chắc không có kiến đâu nhỉ
Chút lí trí vừa quật cường vục dậy giờ đây nhanh chóng tắt ngấm
Good bye, cruel world
Lưu ý
Nếu có nhu cầu truyền thụ kinh nghiệm xuyên không, cô có mở chi nhánh ở dưới địa ngục, nhớ ủng hộ cố nhân nhá
Tiếng chuông vang lên, Nhật Phong đặt xuống khối sắt đã bị mình đập đến dị dạng, cậu chạm vào chiếc vòng dày bao lấy cánh tay, mở tin nhắn nhóm
Nhất ngốc manh của riêng vợ: CỨU MẠNG!!!!!!!!!!!!!!
Nghi nữ thần soái tỉ thấu hiểu tâm tư: Nhân Nhi mất tích rồi, Nhật Phong, mau tới
Nhất ngốc manh của riêng vợ: NHANH LÊN A!!!!!!!!
"..."
Có lẽ cậu nên đổi biệt hiệu của hai kẻ tự luyến này
Vừa nghĩ, cậu vừa nhấn nút gửi tin nhắn của mình
Nhật Phong đẹp trai ngầu lòi cường tráng lạnh lùng đa tài đa sắc thiên hạ vạn người mê nam nhân ngàn người muốn nữ nhân triệu người cầu siêu cấp vô địch chính là tôi: Đợi
Nhanh chóng tắt màn hình, bước ra khỏi phòng tập luyện của mình, căn phòng bừa bãi phía sau được cánh cửa thủy tinh đóng lại, trong suốt, giống như một chiếc gương bình thường được trải dài suốt hành lang. Cậu ngoái đầu nhìn căn phòng nhỏ cuối sảnh đã đóng kín lại, không khỏi thở dài
"Phiền phức"
Chẳng bao lâu cậu đã đứng trước cánh cửa thứ ba, nắm chặt lấy chiếc áo lông dày cộm trên người mình, cậu chậm rãi thanh lịch bước từng bước vào nơi huấn luyện. Gió tuyết mạnh mẽ thổi tung tà áo khoác, cậu nhẹ nhàng đưa tay đón lấy bông tuyết rơi xuống trên mái tóc mình, vừa ngắm phong cảnh, vừa chào hỏi các học viên vì tò mò mà lú đầu ra khỏi khu trọ, trông rất mực thanh nhàn, cực kì tao nhã. Nếu so sánh về thời đại, chín phần mười giống với thiếu gia công tử đang tản bộ trong hoa viên của mình, nào đâu phải một học viên sắp thành học trưởng đang đứng giữa bão tuyết, "gấp gáp" đi cứu lấy bạn mình
Đến được chỗ hai người Nguyệt Nghi và Lục Nhất, đang đứng ngồi không yên chờ cậu, cũng đã là chuyện 30 phút sau đó
"Đợi cậu tới Nhân Nhi chết luôn rồi"
Lục Nhất cùng Nguyệt Nghi mỗi người một bên, vác cơ thể đã cứng ngắc của Nhân Nhi la lết trên nền tuyết, hướng ánh mắt ai oán nhìn người trước mặt đứng thẳng sống lưng chậm rãi đi, lại bất đắc dĩ nghĩ đến mình, đành câm nín không lên tiếng trách cứ nữa
Lúc Nhật Phong đến, hỏi tình hình lần cuối nhìn thấy Nhân Nhi, hai người liền kể lại từ đầu đến cuối, còn dắt cậu chạy đến chỗ kia, rất may bọc đựng kem của Lục Nhất vẫn còn ở đó, đang phất phơ nửa bay trong gió, nửa đóng chặt vào lớp băng mỏng trên nền tuyết kia. Nhật Phong không nói không rằng, còn chưa đợi Nguyệt Nghi phân tích dựa theo tâm lí học tội phạm, triết lí về môi trường phổ thông , cùng các con số toán học đầy logic để tính được từng tọa độ hai người đã đi, dứt khoát đấm thẳng tay xuống đất, trước sự ngỡ ngàng mắt cá chết của hai người, giật ra được một cơ thể dáng người quen thuộc.
Đúng, chính xác là giật ra
Cậu ta nắm chặt người Nhân Nhi phía trong lòng tuyết, giật mạnh ra, cả cơ thể cô bay lên tạo thành một vòng cung đẹp đẽ trên trời cao, thanh thản đáp xuống, mặt đất phía sau cậu, cách ba người vài ...chục mét
Đúng là đối xử quá đáng với người hồn sắp li thân
Sau khi "rã đông" cơ thể Nhân Nhi, thầy Kiệt chán chường nhìn cô đầy vẻ thất vọng và bất đắc dĩ
Được rồi, chúng ta nói chút lí lẽ được không? Tuy cô không có khả năng siêu phàm đoán được tâm tình qua ánh mắt, nhưng vẻ mặt xụ xuống đầy vẻ không thể chấp nhận được kia dù mắt cận vẫn có thể nhận ra. Mà đúng là cô mắt cận thật! Cô là nạn nhân ở vụ này có được không? Tại sao lại dùng vẻ mặt đó nhìn cô chứ? Tại sao?? Why??
Lại thêm một tiếng thở dài nữa từ thầy Kiệt, lần này đã là lần thứ 50 sau khi cô rã đông tỉnh lại đến giờ
Thầy Kiệt dùng vẻ mặt không cam tâm tình nguyện, cuối cùng hạ quyết tâm, cầm lấy tay cô, đưa cho một viên thuốc màu bạc hà
"Uống đi"
Nhân Nhi mơ hồ, nghi hoặc làm theo
"Thầy, viên đó có phải...?"
"Ừ"
Thầy Kiệt gật đầu, khẳng định lại nghi vấn của ba cô cậu học trò thân mến trước mặt mình. Tiếng hít sâu đồng loạt vang lên, Nhân Nhi hoang mang nuốt viên thuốc xuống, nhìn bọn họ, thuốc? Thuốc gì?
"Em nghe nói , đây chính là hàng cấm"
"Phụt" – Nhân Nhi sau khi nghe Lục Nhất nói, lập tức giải thoát ngụm nước mình chưa kịp nuốt ra ngoài không trung
"Nghe bảo có tỉ lệ thành công rất ít, năm phần trên trăm, may mắn thì có thể giúp tăng cường thể lực cùng sức mạnh một cách nhanh chóng, xui xẻo liền thành phế nhân, người thường, hoặc người thực vật, xui tận mạng thì liền sức mạnh công phá, nổ tung nội tạng, thoát xác mà ra, đến cả tro cũng chẳng còn"
Nguyệt Nghi đưa ánh mắt lo lắng cùng thương hại nhìn Nhân Nhi, nghĩ đến đại cục trước mắt, dù không hiểu cô có thể làm được sóng gió gì lớn giúp được mọi người, nhưng vẫn chỉ có thể tin thầy Kiệt, yên lặng mật niệm cho Nhân Nhi
"Tất cả tùy thuộc vào nhân phẩm" – Nhật Phong đưa ánh mắt đồng cảm nhìn cô, rất nhanh liền tính toán, nên làm lễ tang cho cô hay trực tiếp vứt thẳng bỏ lại trong rừng. Dạo này rất ít đồ ăn, có lẽ lũ sói sẽ không kén cá chọn canh mà đánh chén
Tam quan cùng hy vọng của Nhân Nhi sụp đổ, còn đang định chạy đi tìm chỗ ói, bụng cô như xoắn lại, mồ hôi lạnh rơi xuống giăng đầy trên mặt cô, đọng lại vài giọt cạnh cặp chân mày đã nhíu chặt. Mặt cô biến hóa, hết trắng lại đỏ, hết đỏ lại xanh, bên trong như bị thứ gì đó ngấu nghiến, giống như một bữa ăn của quý tộc, chậm rãi nhai, chậm rãi nuốt. Đau đến chết đi sống lại, nhưng dai dẳng, càng ngày càng khuếch đại, cô cảm thấy miệng mình tanh nồng, có vị sét của máu, kì lạ là không thể phát ra một tiếng la nào, giống như thanh quản bị ai đó đột nhiên cắt đứt.
Cô bắt đầu mơ hồ, liệu trước đây mình đã từng nói chuyện? Cả cơ thể cô dưới cơn đau mà co quắp lại, cuộn tròn như một con tôm trong nồi nước, cô thấy có bốn bóng đen bên cạnh, lại quá mờ ảo, giống như chỉ là do cô tưởng tượng ra. Đầu như có thứ gì đó nổ tung, cô nghe một tiếng tạch trong não mình, sau đó, chìm dần vào hôn mê
Lần này Nhân Nhi thành công đi vào tiềm thức, gặp được cô ta
Thế nhưng xung quanh lại vô cùng hỗn độn
Không gian bốn bề bóp méo, lẫn lộn, chúng như đang bị ai đó từ phía bên ngoài nhào nặn giống bột mì, khoảng cách cũng dần nứt ra. Cô khó khăn đứng vững trên nền đất, chao đảo té phịch xuống, cổ áo đột nhiên bị ai đó dùng sức kéo lên, khuôn mặt giống hệt cô cười như không cười, nhìn chằm chằm vào cô, buông ra hai chữ
"Ngu ngốc"
Cái gì?
Thân ảnh trước mặt đột nhiên biến mất, cô lại lần nữa mất đà nằm rạp trên mặt đất, mặc cho nó rung chuyển, giống như một đại dương đang dậy sóng, tạo nên cơn đại hồng thủy, cuốn trôi đi hết thảy mọi thứ cản đường nó.
Dường như chỉ mới một lúc, lại giống như rất lâu rồi, không gian bên trong cuối cùng cũng yên tĩnh hẳn, trở về hình dáng ban đầu
Như một cái hộp khổng lồ giam cầm sinh vật nhỏ bé
Cô chậm rãi đứng dậy, đợi cho cơn choáng váng qua đi, quan sát xung quanh, lại vô thức nhìn đến tay mình qua vầng sáng phía trên cao
Gần như là trong suốt
Còn chưa kịp định dạng được tình hình hiện tại, bên tai đã vang lên lời châm biếm
"Rất tốt, hợp tác với người khác, tự biến mình thành con cờ, lại còn uống thứ phế phẩm để tuyệt đường sống của bản thân, tôi không ngờ cô lại như thế đấy, angel"
Là giọng nói của cô, lại không phải của cô
Nhân Nhi nhìn khắp xung quanh, chỉ thấy được một không gian yên vắng, không một ai hết, chả có ai ngoài cô cả
Cô ta đâu?
Cảnh vật xung quanh lần nữa chấn động, mặt đất như vô hình biến thành một mặt tuyết dày, chung quanh cô bao bọc những băng và tuyết, sâu vô hạn, cao vô đối, nhiệt độ quen thuộc, thế nhưng cô càng ngày càng cảm thấy nó lạnh dần đi
"Ngoan ngoãn ở đây mà tập luyện, tôi không thể sống chung với một người yếu ớt vô dụng như cô được. Huyết thệ cái gì chứ, chỉ toàn là thứ lừa người, không biết còn bày đặt làm lung tung, cuối cùng thứ kia chỉ nhỏ xíu, lại còn yếu ớt, chơi có một chút đã bị tôi ăn sạch, cổ trùng mấy ngàn năm trước trong truyện có khi còn lợi hại hơn"
....vị cô nương gì đó ơi, trong tiềm thức của tôi có mạng wifi để cô đọc truyện à?
"Tốt nhất tập cho thật tốt"
Ân, không lấy cơ thể của tôi nữa sao?
Nhân Nhi cười nhạt nói, lại kinh hoàng phát hiện mình không thể tạo ra bất cứ âm thanh nào, ngay cả tiếng A cũng chẳng thể thốt ra
Giống như căn bản không có cổ họng vậy
"Còn chưa có hứng thú – Phía trên vang lên tiếng cười khẩy, nghe như trào phúng – Tuy nhiên nhờ 16 năm này mà tôi đã có thể thao túng tiềm thức của cô, hiện giờ tôi mượn thử thân thể này chút nhá. Đến tối tôi sẽ đến kiểm tra"
Nhân Nhi đợi thật lâu, thật lâu sau, vẫn không hề có tiếng nói nào nữa
Trong đây như một thế giới khác, có lạnh, có nóng, có đau, có mệt
Nhưng lại không có âm thanh
Cô mù mờ nhớ về từng sự kiện, lại tự cười giễu mình
Thật sự quá ngu ngốc, quá ngây thơ
Thế giới không một ai vô duyên vô cớ tốt với mình
Nhân Nhi thở dài, mỉm cười lắc mạnh đầu bản thân, ngăn những cảm xúc tiêu cực kia lại
Dù lợi dụng hay không, việc cô cần lúc này chính là trở nên mạnh hơn
Sâu trong lòng đất, dưới mặt tuyết trồi lên một cái bàn nhỏ, cô nhận ra nó, đây chính là cái bàn lần trước cô và cô ta ngồi đàm đạo nhân sinh (?) phía trên mặt bàn có ba quyển sách
Thân Thể - Sức Mạnh - Phòng Thủ
Nội dung bên trong ba quyển sách chỉ toàn là giấy trắng. Nhân Nhi nhìn kĩ lại một chút, đột nhiên một trong ba quyển sách bay lên, hiện ra một hình nhân ảo, hình nhân kia cúi chào cô, sau đó bắt đầu chậm rãi làm ra một loạt động tác dứt khoát mạnh mẽ. Cô nhìn kĩ tên cuốn sách, "Phòng Thủ", cảm thấy cũng khá có lí
Nếu như chỉ có mỗi sức mạnh liền đi rêu rao khắp nơi, tự cho mình lợi hại, không có cái gì là không có giới hạn cả, đến khi kiệt sức chả phóng ra được tí sức mạnh nào, lúc đó tha hồ bị người ta cho ăn đánh mà đau thương chầu trời. Nhưng nếu chỉ có thể có phòng thủ bảo vệ chiến đấu bằng thực lực mình, nhưng không có sức mạnh, gặp người có khả năng lửa băng hay gió gì đó, chẳng phải chưa kịp đá tới góc áo người ta đã bị knock out rồi sao?
Cho nên, giống tài với đức, sức mạnh cũng đi đôi với tự vệ và thể lực
Cô gấp cuốn sách lại, đặt trở về vị trí cũ, hình nhân kia liền biến mất
Mở đến cuốn Thân Thể, một lão giả hiện ra với trang phục khá giống thầy tu, nhìn qua vô cùng uy nghiêm và trịnh trọng, ông ta mỉm cười mời cô, đi đến hồ băng gần đó, nhảy xuống, nước khá nông, ông ta liền bình tĩnh ngồi giữa hồ băng, vẻ mặt cực kì bình thản
Cô không nỡ nhìn ông chịu khổ nữa, dù biết ông ta chả có phản ứng gì, liền đóng sách lại, mở ra cuốn Sức Mạnh
Một con sói tuyết cao hơn mét tám, với cặp răng nhanh dài nhọn hoắm cười cười nhìn cô, rất chi thân thiện, rất chi ôn hòa
Nhân Nhi: ...
Cô không chần chừ đóng ngay sách lại trước khi nó kịp vồ tới cắn cô
Tốt lắm, thân thể thì luyện giống những nhà tu hành khổ hạnh trên núi, sức mạnh cùng kĩ thuật thì thông qua chém gϊếŧ mà nâng lên, phòng thủ thì rèn luyện thêm kĩ năng cùng chiêu thức qua võ nghệ
Đây thật sự là tiềm thức sao?
Này quá vi diệu rồi
Mà...từ lúc cô xuyên không đã là cực đỉnh của sự phi logic rồi
Một thứ gì đó đột nhiên chậm rãi len lỏi trong lòng cô, nhanh chóng khuếch đại, mãnh liệt bao lấy, khiến cô cực kì phấn khích
ĐÂY CHÍNH LÀ CẢM GIÁC BUFF SỨC MẠNH NHÂN VẬT CHÍNH MUAHAHAHAHA
THẬT QUÁ Suиɠ sướиɠ!
Đây là những lời cô hét lên từ tận đáy lòng mười phút trước khi vô tình mở nhầm quyển Sức Mạnh ra và bị sói rượt chạy trối chết của mình
Hành trình biến thành nhân vật xuyên không mạnh nhất của cô, còn xa xôi lắm