Định Mệnh Cục Súc Muốn Giết Người!

Chương 14: Ức Hiếp Người Xuyên Không, Muốn Kiện!




Nhân Nhi đóng cánh cửa lại, cô chớp mắt nhìn chằm chằm vào khẩu súng gắn trên tay mình vẫn còn đang toả ra lượng nhiệt lạnh đến kinh người, như muốn nói cho cô rằng hết thảy sự việc ban nãy đều là thật

Làm sao có thể?

Cô chính là một nhân loại bình thường của thế kỉ 21, đào đâu ra sức mạnh cơ chứ

Cầm tờ giấy ghi chú vẫn còn đang được dán chặt trên đầu của linh kiện

[Xin chúc mừng, nếu bạn dùng được, bạn không phải là nhân loại]

....được rồi, trừ việc cô xuyên không đến đây, toàn bộ hết thảy từ trên xuống dưới của cô đều là nhân loại có được không

Nhưng ban nãy thật sự quá ngầu! Quá đã!

Cô thế nhưng lại có thể chỉ cần giơ tay về phía trước đã có thể phóng ra một lượng băng khổng lồ có sức công phá lớn đến thế! Xuyên thủng cả sáu tầng kim loại dày đặc

Sờ lên cái lỗ nhỏ trên bề mặt tường vẫn còn đang chậm rãi kết nối với nhau trở lại hình trạng nguyên vẹn ban đầu, như có một dòng điện chảy dọc thẳng đến sóng não của cô, thôi thúc bản thân không ngừng phấn khích mà muốn lặp lại một lần nữa

Nhân Nhi cười khoái chí đưa cánh tay vẫn còn gắn chặt với khẩu súng đặt vào tường, chờ đợi

Không có gì xảy ra

Cô lại thử một lần nữa đập mạnh tay vào tường sắt, khiến khẩu súng cùng tường vang lên tiếng đinh tai nhức óc, vẫn không có gì xảy ra

Chắc là đọc thêm thần chú đi? Dù sao trừ đi các loại máy móc hiện đại tinh vi làm trì độn đại não người xem ra thì thế giới này cũng thuộc thể loại huyền huyễn, không dùng được sức chắc dùng ý niệm nhỉ?

Nghĩ như thế, cô nhắm mắt lại, tay vẫn đặt vào tường, thầm nói trong lòng một câu

Bắn đi

Bắn đi

Bắn đi

Bắn chưa?

Khẽ ti hí mắt ra nhìn, khoé miệng cô nhanh chóng co rút, bức tường dưới sự kì vọng sẽ bị băng phá cho tan nát như ban nãy của cô lại thành thành thực thực giữ nguyên hình trạng, một chút nứt nẻ cũng không có

Hay đọc to ra?

"Bắn!"

Im lặng

"A chu ca bla bla"

Tường vẫn còn đó cười vào mặt cô

Nhân Nhi hít sâu một hơi, là một người con của tổ quốc Việt Nam, học tập và làm theo tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh, kiên trì, cần cù và sáng tạo là thứ cần phải có, cô không thể dễ dàng bỏ cuộc như vậy được

Bàn chân vẽ một đường cung trên mặt đất, vừa khẽ khép mắt nhớ lại tư thế vừa xoay nhẹ người trên không trung, cô đứng thẳng người đáp nhanh xuống nền sàn, hai tay bắt chéo tạo hình swag, gót chân trái khẽ nhón, chân phải giơ lên giữa không trung, cất cao giọng đầy khí thế vang vọng trời xanh nói lớn

"Ta chính là công dân tốt của thế kỉ 21

Một con người có trái tim cao cả

Nhân danh ta người không thuỷ thủ mặt trăng.

Vì tình yêu

Vì công lí

Băng ơi bắn đi!"

.

.

.

.

.

.

A few minutes later

Cô dường như cảm thấy cô đã giữ tư thế này rất lâu

Chân tay cô đang tê dại dần

Có cảm giác mũi chân nóng lên vì máu cùng trọng lượng cơ thể toàn bộ 49kg dồn hết lên năm ngón chân trái

Một luồng gió lạnh lẽo lại thổi ngang qua,  như cái rét của mùa sắp hạ ở tháng ba mặc dù từ miêu tả nên dành cho khí trời gần đông vào tháng chín

Cảm giác như tất cả mọi thứ tồn tại trên cõi đời này đang dùng ý niệm của mình vả vào mặt cô, để bản thân mạnh mẽ mà đối diện với thực tế rằng

Băng còn chẳng bắn ra đừng nói đến thủng tường như khi ấy

Thật sự muốn khóc

Chôn chân tại chỗ ủ rũ nghĩ, phải chăng khi nãy chỉ là do cô ảo tưởng?

Những bức tường bất thình lình tạo nên một chiếc khiên vững chắc che chắn cho hai người nọ khỏi khối băng do cô tạo ra, tất cả sự việc đều chỉ do cô sinh ảo giác mà thành?

Không

Nó rất thật

Cô không cam tâm

"Nhân Nhi ta không cam tâm!"

"A! cô---"

Lời vừa dứt, cô lùi về sau vài bước, dùng hết sức bình sinh dồn vào nắm đấm cuối cùng nhắm thẳng về phía trước.

Đúng lúc này, bức tường kim loại trước mặt bỗng nhiên hiện lên đường sáng vẽ ra một hình chữ nhật rồi biến mất, bóng người mặt blue trắng đang lau chùi cặp kính trên tay mình bước ra. Hai người kinh ngạc nhìn nhau, đối phương chỉ kịp thốt ra hai từ, lúc này cô đã không thể thu tay lại, liền cứ thế trực tiếp theo lực quán tính lao thẳng về phía người nọ, bàn tay không chút nể tình nhắm thẳng về phía ngực đối phương.

Một giây này diễn ra rất chậm, cô cứ nghĩ sự việc tiếp theo chính là nắm đấm của mình đánh cho người trước mắt đến ngạt thở mà ho ra máu, lại không nghĩ rằng trong chớp mắt bóng người đã không thấy đâu, cứ thế cả người lao thẳng xuống nền, cô nghe thấy tiếng xương cốt gãy vụn cùng thịt mỡ kêu than.

Còn chưa kịp để cô định hình được chuyện gì đã xảy ra, một thứ sắc lạnh vô thanh vô tức nhắm thẳng về phía đầu cô, đồng tử cô co rút lại, nằm bất động trên mặt đất trơ mắt nhìn cảm giác cái chết cận kề, ngay khi mũi dao đã chạm đến trán, bất thình lình liền dừng lại

Cô cảm thấy một lượng nhiệt ấm áp đang chảy xuống, khung cảnh trước mắt chậm rãi hoá đỏ, mờ dần, bên tai cô ong ong âm thanh của chiếc tivi nhiễu sóng, tất cả mọi thứ đều mơ hồ chẳng nghĩ được gì nữa

"Tại sao-----cô-----thầy!"

"Cô-------đi"

Cả bốn ánh mắt từ người mặc blue trắng khi nãy cùng một người lạ mặt khác với mái tóc tím đen đang lăm le thứ sắc nhọn khi nãy đều chỉa về phía cô, một khó xử cùng tò mò, một bất mãn cùng khó chịu

Nhưng cô làm sao có khả năng nhìn sắc mặt hoặc ánh mắt của người khác?

Bình thường đã không thể, càng không nói đến hiện tại bây giờ

Cơ thể nhẹ bẫng, cô có chút khó thở, cảm giác có một cỗ lực mạnh mẽ nắm cô lên từ phía sau, cứ thế nhanh chóng vác cô như vác heo mà chầm chậm rời khỏi, cảnh vật trước mắt cứ giật lên giật xuống khiến bụng dạ cô quặn thắt khó chịu muốn ói ra tất cả, dù cô vẫn chưa bỏ bụng bất cứ thứ gì

Căn phòng cùng người ở trong, cho đến những cỗ máy móc tinh vi khiến cô cảm thấy đau đầu cùng mảnh vỡ của chiếc cửa sắt bị đấm cho tan nát vài phút trước, nhanh chóng xa dần. Tận đến khi đã đi rất xa, rất xa khỏi căn nhà kho đó, Nhân Nhi vẫn còn cảm nhận được sâu sắc ánh nhìn lạnh lẽo của thanh niên kia, như bất cứ lúc nào cũng có thể dùng con dao gắn liền với đoạn xích bên hông cậu ta lóc từng miếng da, cắt từng miếng thịt trên người cô

Khó nhọc đối chọi với cơn đau trong đại não, cô quay đầu sang nhìn người đang vác mình, khuôn mặt trẻ con kia liền xuất hiện. Hình như cậu ta cũng biết được cô đang nhìn mình, chỉ khẽ nhíu mày nói cái gì đó, cô ngơ ngác quan sát đôi môi kia hết mở ra,  khép lại, mở ra, khép lại.

Có lẽ cậu ta nghĩ cô đang giả ngu hay làm lơ mình, cậu tức lắm, trực tiếp đứng lại đem cô đặt mạnh xuống giường, mông cô có cảm giác thốn không tả

Bấy giờ Nhân Nhi mới biết thì ra mình đã về lại căn phòng cũ từ lúc nào, lại nhìn mặt trẻ con kia nhanh chóng kéo chiếc ghế cạnh bàn thạch lại ngồi xuống, khom lưng nhìn chằm chằm cô, vẻ mặt tức giận nói cái gì đó to lắm, khiến tai cô đã ù nay lại càng ù hơn, dường như sắp đạt đến ranh giới điếc luôn rồi. Cậu càng nói càng tức, càng nói càng hăng say, giọng điệu to rõ, hệt như những lời rao bán ở khu chợ cô hay đi dẫn các em mua đồ, khoé môi khẽ mỉm cười, ngay cả bản thân cô cũng chẳng nhận ra điều đấy

Mặt trẻ con nhìn cô, lặp tức không biết do đâu mà hoá điên đấm vào đầu cô thật mạnh làm vết thương trên trán mở rộng ra, máu chảy càng ngày càng nhiều. Cậu lại chỉ chỉ mặt cô, sau đó cắn răng lấy chiếc chăn bên cạnh cẩn thận lau máu cho cô, ánh mắt vừa phẫn nộ vừa buồn bã, nó làm cô nhớ đến ánh mắt mỗi khi Daddy và Papa phạt cả đám vì chơi ngu nghịch dao trong phòng bếp hoặc dùng lửa rảnh rỗi đốt giấy chơi, dần dần từ buồn bã tức giận biến thành bất lực, sau đó liền xem như chuyện thường như bao ngày.

Cậu lại nói cái gì đó, lần này âm điệu nghe dịu dàng lắm, như trách mắng một đứa bé vậy, rồi sau đó im lặng. Mặt trẻ con nhìn chằm chằm cô hồi lâu, cô cũng mở to mắt hoang mang nhìn cậu, cứ thế bốn mắt nhìn nhau rõ ngu. Rồi dường như nhớ ra cái gì đó, cậu nắm lấy vai cô lắc lấy lắc để, khiến đầu óc vốn vừa bình tĩnh lại nhanh chóng tái phát cơn đau, mặc kệ máu trên đầu lại trào ra văng tứ phía xung quanh dính cả lên mặt mình, cậu vẫn ra sức lắc, như đang hỏi cô điều gì đó

Này em trai, chị đây thật sự từ đầu chí cuối không hề biết em đang muốn nói cái gì, nể tình chúng ta không thù không oán, đừng hại chị nữa được không? Đầu cũng sắp bị em lay gãy đến nơi rồi đấy!

Tận đến khi cô nghe được tiếng xương cổ kêu gào thống khổ, tuyên bố sắp lìa đời, đối phương mới chịu buông tha

Không biết nên cảm tạ hay gϊếŧ cậu ta đây

Mà, cô chọn đáp án nào cũng vô lực thực hiện

Vì trước mắt lại lần nữa biến về một màu đen như lúc ở khu rừng hôm ấy

.

.

.

Giấc mơ này rất thú vị

Nhân Nhi thấy bản thân đang cười với chính mình, còn bình thản say hi như một lẽ đương nhiên đúng rồi

Sự khác biệt duy nhất ở đối phương chính là bộ đồ đen cùng nửa viên pha lê hình bán nguyệt đính chặt ở trước ngực, cũng chẳng biết chỉ là đồ trang trí bên ngoài lớp áo hay nó thật sự dính chặt lên người cô nữa

"Cuối cùng cô cũng chịu gặp tôi"

Đối phương mỉm cười hiền hậu nhìn cô, bất giác Nhân Nhi giật mình thốt lên

"A! Trách sao nghe giọng rất quen, thì ra là cô"

"Angel , lại đây chơi đi"

"Cô" vui vẻ nắm lấy tay bản thân cô dắt về phía trước, khoảng không gian tối đen đột nhiên phân cách phía bên kia một màn ánh sáng, chính giữa lằn ranh hiện lên một chiếc bàn cùng hai cái ghế, "Cô" đặt cô ngồi ở ghế bên sáng, còn mình thì bình tĩnh ngồi chễm chệ trên chiếc ghế bên kia

"Angel~cô để tôi cô độc tận 16 năm rồi đấy, thật nhẫn tâm"

Ánh mắt cún con đáng thương cần được ủi an và che chở đó là sao? Lại xuất hiện trên khuôn mặt của chính mình

Thật sự

Thật sự

Quá khó coi rồi

"Thứ nhất, đừng làm vẻ mặt đó bằng khuôn mặt của tôi. Thứ hai, tôi tên Nhân Nhi, not angel, với cả một cái tên như thế, tôi không dám nhận"

Cô cũng muốn được gọi là thiên thần lắm chứ, nhưng dù sao thì...cũng không thể trái lương tâm dối lòng mình như thế được

"A~ rõ ràng thích lắm mà, biểu hiện hết bên kia rồi kìa. Nhìn xem, ánh sáng mãnh liệt đến thế, chứng tỏ tâm trạng angel khi được  gọi tên rất vui sướng nga~"

Kì thực cô ta không nói cô cũng không để ý, ánh sáng chung quanh càng ngày càng chói mắt, kèm theo một luồng nhiệt khiến cô cảm giác như gió xuân mùa đơm bông kết trái thổi qua vậy, khiến lòng người bất giác yên ả vui vẻ theo

"Khụ.... Dù sao thì, cô là ai?"

"A~ thế nhưng không biết người ta, thật đáng ghét!"

...

Đứa nào vả cô đi

Cái con bánh bèo trước mắt thật sự del phải cô

Thật sỉ nhục bản thân khi đối phương lại mang nhan sắc vẻ ngoài giống y hệt mình

Nhân Nhi nhíu mày vươn tay về phía trước định xem thử người đối diện có phải mang mặt nạ hình mình hay không, lại không ngờ tới đối phương vui vẻ híp mắt đưa mặt lại gần, như một chú mèo nhỏ thoả mãn cùng thích thú cạ vào lòng bàn tay chủ nhân của mình, ánh mắt phía dưới cặp mi dài kia lúc đầu trong sáng ngây thơ bao nhiêu, bây giờ lại nguy hiểm bấy nhiêu, như một thứ chất độc khiêu khích lòng người nhộn nhạo

Sao nóng thế này?

Cô nhanh chóng rút tay về, bình tĩnh lại lòng mình, phía đối diện liền vang lên tiếng cười châm chọc

"Angel thật dễ thương nha"

"Ng...ngưng đánh trống lảng, rốt cuộc đây là đâu? Cô là ai? Tại sao lại mang hình dáng của tôi?"

"Đọc bao nhiêu truyện thế mà lại không nghĩ ra sao? Đây chính là không gian trong linh hồn cô được điều khiển bằng ý niệm, chỉ cần một trong hai muốn, liền có thể thay thế chủ thể cùng gặp gỡ đối phương. Tận 16 năm nay chưa hề mở được, cô không biết tôi cô độc cùng nhớ cô đến thế nào đâu

Còn về việc tôi là ai, dĩ nhiên tôi là cô, cô chính là tôi, việc mang hình dáng giống nhau cũng dễ hiểu thôi"

Cô ta từ phía bên kia kéo cô lại ôm chặt giữa khoảng cách của chiếc bàn nhỏ cùng lằn ranh, nói là ôm, thật ra giống nắm hơn, cô ta chỉ nắm chặt một mảnh áo kề sát trán mình vào trán cô, sao cho cả hai đều vẫn giữ nguyên ranh giới của mình

Cô sáng, "Cô" tối

Trên má đột nhiên được một thứ mềm mại ấm áp chạm vào khẽ cắn lấy, giọng nói kia như đường mật của sự cám dỗ ngọt ngào đầy nguy hiểm, chậm rãi rót vào tai từng câu một

"Chỉ một chút nữa thôi, đợi đến ngày hai ta dung hợp---"

Nhân Nhi mở bừng mắt ngồi phắt dậy, do lực quá mạnh mà vô tình đập mạnh đầu vào thanh giường, máu lại có dấu hiệu tuôn trào như thác đổ, nhờ thế mà cô tỉnh táo lại hơn một chút khỏi giấc mơ kì lạ kia

Dù cảm giác hồi hộp cùng lo lắng làm cho lồng ngực trái đập liên hồi khiến cô không thể nào xem nó chỉ là một mộng ảo bình thường

Dung hợp...cái gì?

Cảm giác này...tại sao?

Mười sáu năm, pha lê, nguyệt...nguyệt, bán nguyệt, nguyệt thực, tuyệt thực...cái gì cơ?

Phía trên trán thình lình ấm lên, mặt trẻ con dùng khăn ấm lau lại mặt cô, nhẹ nhàng chỉnh lại miếng băng trên đầu, sau đó lặng lẽ đưa thuốc cùng li nước nóng đến trước mặt cô, dùng cặp mắt mong đợi im lặng hối thúc

D... Dễ thương quá...

Đầu cô như vừa bị tạt một thao nước sôi vào vì bỏng mà nhanh chóng đỏ rần,  nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của cậu đối với mình, cô lắc đầu thật mạnh, dứt khoát cầm lấy thuốc cùng nước dốc một hơi cạn sạch

"Chòi má nóng!!!"

Cô đau đớn thè cái lưỡi đang bỏng rát của mình ra ngoài, nhớ tới sự hiện diện của cậu bên cạnh mình liền ngậm miệng lại cố kìm nén cơn đau, cặp mắt dần hiện lên màn sương mỏng, lại đột nhiên nhận thêm một đấm trời giáng khiến đầu óc choáng váng chuẩn bị ngất tập hai

Cái này là do trời thấy cô xuyên qua có lỗi với lịch sử quá nên muốn nhanh chóng để cô đi đầu thai chuyển kiếp sao?

"Cô đúng thật là...cứng đầu, phiền phức, dặn uống thuốc lại chẳng chịu nghe. Biết thế tôi đã bỏ cô chết trong rừng hôm đó"

Giọng mặt trẻ con rất cao, vẻ mặt tỏ ra giận dỗi doạ dẫm nhiều hơn tức giận và đe doạ, như một bé con vì không được kẹo liền trề môi ướt mắt bảo ' Tớ nghỉ chơi với cậu luôn!'

Thật...

Từ sâu thẳm trong lòng âm thầm vả cho mình một cái, thức tỉnh đi, mày đang nghĩ gì thế?

Tập trung vào, nghiêm túc nào, không thể vì một ánh mắt quan tâm cùng hành động ân cần kia mà động lòng được

Nhưng kết hợp với khuôn mặt đó

Cậu ta dễ thương như em trai mình vậy, đúng, chỉ là em trai mình thôi

"Đứng dậy được chứ? Ăn hết bát cháo này rồi theo tôi đi nhận đồng phục, sau đó đi làm quen với các học viên khác"

Mặt trẻ con dúi vào tay Nhân Nhi một bát cháo đậu xanh, ra sức dùng tay quạt, hơi ấm toả ra phả phần phật mùi hương của gạo nếp sánh cùng vị bùi của đậu khiến cô tỉnh táo lại, kịp bắt được trọng điểm từ câu nói của cậu

"Học viên?"

"Nơi này là học viện, trừ thầy Kiệt tổng điều hành nơi này cùng các học trưởng ra thì đều là học viên"

"Học viện? Thế tại sao lại nhận tôi?"

Mặt trẻ con không biết đã lấy lại chén cháo khỏi tay cô từ lúc nào, bất chấp sự ngỡ ngàng cùng từ chối, cậu vẫn kiên trì thổi nguội bón cho cô từng muỗng một, ôn tồn đáp

"Đây vốn là trại mồ côi, thường là những người thất lạc hoặc không cha mẹ hữu duyên gặp phải sẽ được thầy Kiệt đón về dạy dỗ. Dần về sau liền gọi nơi đây thành học viện, mấy năm này học viên cũng không tăng lên nữa, chỉ mới hôm trước chúng tôi nghe thấy tiếng sói ở phía rừng nên đi xem thử, phát hiện ra cô một thân đầy máu rách rưới chật vật nằm giữa rừng cây nên mới cứu cô về, đồng thời nhận cô làm học viên cuối cùng"

Nhân Nhi vừa nghe vừa cứng ngắc cả người mở miệng ra để cậu đút cho ăn, lại cảm thấy học viện này thật lạ lùng và (rảnh quá) không việc

"Chỉ vì nghe tiếng sói nên mới định kiểm tra rồi tình cờ tìm thấy tôi?"

Nếu cô không nhầm thì dựa vào cậu ta nói, tức nơi này gần khu rừng đó, việc rừng có tiếng sói tru là rất hi hữu, không thể nào chỉ vì thế lại tò mò đến kiểm tra

Lúc ấy trời rất tối, khu rừng lại rộng, thật sự là hữu duyên vô tình gặp được?

Thấy cô một thân đầy máu nhưng vẫn không hoài nghi hay thắc mắc gì, cũng không sợ cô nguy hiểm mà liền đưa về, còn nhận làm học viên, bao ăn bao uống bao ở bao học, cũng quá tốt đi

Mặt trẻ con không trả lời, vẫn tiếp tục đút cho cô đến tận muỗng cuối cùng, sau đó trực tiếp làm lơ dù cô có lặp lại câu hỏi đến đau rát cả cuống họng. Nhân Nhi chán nản không hỏi nữa, ngoan ngoãn theo chân cậu băng qua dãy hành lang, lần này hai người cứ mãi đi thẳng mà không đến nhà kho nữa. Vài lần cô ngoái đầu nhìn về phía bên kia, cánh cửa sắt của nhà kho vững chắc không biết đã được ai sửa lại rồi dựng lên y như cũ từ lúc nào ẩn ẩn hiện hiện dưới áng chiều tà, khiến cô bàng hoàng không nhớ rõ mình có từng thật sự bước vào đấy chưa

Vết thương trên trán nhói lên

Được rồi, là thật

Cả hai đi qua một cột sáng nhỏ, quần áo trên người lập tức biến đổi thành trang phục, cô nhận ra đây chính là bộ đồng phục thấp thoáng dưới lớp áo choàng đen của những người bước ra khỏi phòng thuỷ tinh, chỉ có điều

Cô nhìn trên cổ tay của mặt trẻ con có hai chiếc vòng dày, còn cô thì không

Phân biệt giới tính?

Cô nhìn một lượt lại khắp người mình, trừ mỗi bộ quần áo ra, chẳng còn gì khác đặc biệt

Sự khác biệt này càng rõ ràng hơn khi cô đứng trước mặt toàn thể học viên ở đây

Tiếng bàn tán xôn xao dưới mái vòm hình cung làm bằng pha lê xanh chiếu ánh sáng ảo diệu trải dài khắp mọi nơi, không khí ngột ngạt lạ kì, đoán sơ qua nơi đây cũng phải trên dưới năm mươi người, ở đây lại chẳng có bục để nhìn rõ bao quát xung quanh, chỉ có thể dựa vào linh cảm mà phán đoán

Còn nhớ cô bảo cô bất hạnh xuyên qua thế giới toàn trên mét sáu trừ cô ra chứ?

Thật sự đó chỉ là nói giỡn thôi

Nhưng ông trời lại ưu ái (KHÔNG ĐÚNG LÚC ĐÚNG NƠI ĐÚNG CHỖ) tác thành lời nói của cô

Ngước mắt đối diện từng cặp mắt tò mò hướng về mình, cô cảm thấy tháng ngày tương lai sau này của cổ mình có thể có nguy cơ trẹo hoặc gãy rất cao

Thật tăm tối

Trong lúc chờ đợi mặt trẻ con nói bài diễn văn dài dòng chán ngắt của mình Nhân Nhi tranh thủ liếc mắt nhìn về phía đội hình nữ vừa được cậu ra hiệu lệnh điều chỉnh sắp xếp lại, phải chăng cậu biết cô muốn xem qua một chút trang phục của họ?

Mà, quan trọng sao?

"Sao lùn thế, nhỏ đấy thật sự đủ tuổi?"

"Có khi nó thuộc giống loài thần lùn, haha"

Tuy mạnh yếu từng lúc khác nhau

Song sân si chỗ nào cũng có

Thiện tai thiện tai

Chăm chú nhìn trang phục từng người một, cố bỏ qua ánh mắt bất bình cùng ghét bỏ của bọn họ nhìn mình như sợ mình dùng mắt làm bẩn họ, cô đánh giá điểm khác biệt giữa từng người. Có người đeo băng đôn, có người mang giày có cánh, một số người thì dùng vòng tay giống mặt trẻ con, tuy giống nhau về hình dáng, nhưng kí hiệu trên đấy khác nhau, của mặt trẻ con có biểu tượng sức mạnh màu ánh kim

Cô đang định thắc mắc với cậu ta về lí do tại sao trang phục của cô lại khác mọi người đến vậy, ngay sau đó một giọng nói như có như không đầy châm biếm cùng mỉa mai vang lên giúp cô giải đáp được thắc mắc trong lòng mình

"Rõ ràng chỉ là một nhân loại yếu ớt vô năng, lại nhận vào? Cổng kiểm nghiệm chưa bao giờ sai, cô ta trên người còn chẳng có lấy một thứ chứng tỏ mình có ma lực, huống chi đừng nói đến dị năng"

À, ra trang phục phân ra khác nhau vì cái thứ phát sáng kia phân biệt đối xử

"Đây là nơi của cậu?"

Nhận ra được sát khí đột nhiên kéo đến bên cạnh, Nhân Nhi nhanh chóng hoá đá, mặt trẻ con thế nhưng đang dùng biểu cảm khiêu khích! Môi mỉm cười thân thiện nhưng ánh mắt lại như muốn hoá thành trăm viên đạn một phát bắn nát đối phương

Khí chất này, câu ngữ này

Ngầu lắm em trai!

Phía đám đông nhanh chóng lặng im như tờ, chỉ có duy nhất tiếng hừ lạnh vang lên từ thanh niên tóc hung đỏ đứng hàng nhất, thanh niên kia lia mắt nhìn về phía cô, vẻ mặt biểu lộ rõ vẻ khinh miệt trông thấy, như đang nhìn một thứ dơ bẩn trong căn nhà sạch sẽ gọn gàng của hắn vậy

"Đừng để ý"

Chắc có lẽ cậu ta nhận ra sự bất bình cùng mệt mỏi thể hiện trên vẻ mặt cô khi mường tượng đến thảm cảnh về sau, cho nên nhỏ giọng an ủi

Em trai, em thật tốt

Chẳng mấy chốc một âm thanh giống tiếng chuông của nhà thờ đức bà vang lên, đám đông tan rã lũ lượt kéo nhau rời khỏi, mặt trẻ con xoay người toan rời khỏi, từ phía sau  đột nhiên hiện ra một dáng người nhỏ nhắn yêu kiều kéo lấy tay cậu

"Phong Phong, khó chịu?"

"Không, mà cậu cũng đừng tự tiện đọc suy nghĩ của người khác, điều đấy rất bất lịch sự"

"Nguyệt, em có anh rồi mà!"

Nhân Nhi như một người vô hình đứng phía sau nhìn ba người hai nam một nữ lôi lôi kéo kéo nhau trò chuyện rôm rã

Cô lại nhớ đến Ý và Anh

Hai con đấy chết chưa nhỉ?

Mà thôi, tốt nhất tụi nó sống tốt, hai đứa nó mà chết thì buồn lắm

Lỡ nó đem oán hận xuyên qua đây tìm cô đòi quà thì buồn rầu lắm

"Phong , cậu ấy có bị gì không? Sao tự nhiên cười một mình thế"

Cậu mới có vấn đề, cả nhà cậu đều có vấn đề!

"Haha, dù cậu có tức vì bạn trai tôi đoán nhầm ý cậu thì cũng đừng nên nói thế chứ, tôi cũng được xem là người nhà của anh ta đấy"

Trên vai đột nhiên nặng trĩu, cô gái với mái tóc đen dài thơm mùi sữa vẫn mãi bám lấy mặt trẻ con chả biết tự lúc nào đã đến bên cạnh cặp cổ cô. Cô ấy mỉm cười, lộ ra hàm răng đều trắng sáng, khiến Nhân Nhi không tự chủ được cảm thấy tiếc nuối sâu sắc thay cho nhãn hàng kem đánh răng khi không mời cô bạn này đóng quảng cáo

"Chào cậu, tôi tên Nguyệt Nghi, còn cậu?"

"Nhân Nhi"

"Chào Nhân Nhi, tôi là Lục Nhất, bạn trai kiêm chồng tương lai Nguyệt Nghi, thật xin lỗi vì nghĩ bạn bị điên, hân hạnh làm quen"

Thanh niên ban nãy hỏi mặt trẻ con về vấn đề não bộ của cô mỉm cười gượng gạo chào hỏi, chìa tay về phía cô

"Hân hạnh"

Cô nắm lấy bàn tay cậu ra sức nắm chặt siết lấy, đợi cho đến khi nụ cười trên khuôn mặt cậu ta méo mó đến dị dạng mới chịu buông tha. Nguyệt Nghi cũng không nói gì cô, chỉ mỉm cười kéo Lục Nhất lại gần rồi nhẹ nhàng cầm tay xoa xoa thổi thổi

"Đau lắm luôn á"

"Rồi rồi, đau ơi biến đi, ngoan em thương ha"

Tôi chết rồi

Nhân Nhi trực tiếp không để ý đến hai vị tình nồng ý đậm phía sau nữa, vội chạy đến bên cạnh mặt trẻ con, liền được cậu ta đưa đến trước mặt một xấp giấy trắng chi chít chữ

"Đây là thời khoá biểu, sơ đồ, số liên lạc của  thầy , nội quy, cô trở về phòng mình mà đọc, mai đến lớp của mình đúng giờ"

"Tôi làm gì có điện thoại để liên lạc"

"... Mai tôi sẽ đưa cho cô"

"Ừ, cảm ơn trước, tạm biệt"

Nhân Nhi rời khỏi mái vòm, cô không nghĩ mình sẽ ở đây sau khi chứng kiến hết thảy sự phân biệt đối xử ở đây, tốt nhất vẫn là tìm cách ra ngoài càng sớm càng tốt

"Phong, cậu biết cô ta gọi cậu là gì không?"

Trên dãy hành lang băng qua dãy rừng nhân tạo, Nguyệt Nghi lặng lẽ lên tiếng cườ thích thú

Nhìn mặt cậu giống quan tâm lắm sao?

Nhật Phong im lặng đi về phòng mình

"Vô tâm quá đấy"

"Này, thế Nhân Nhi cậu ta gọi Phong Nhi chúng ta là gì?"

"Ân, em trai ngầu lòi, mặt trẻ con"

"Rầm"

"Ể, Phong Phong, sao té thế? Có đau không?"

"Sàn ướt, trượt chân"