Định Mệnh Của Nghiệt Duyên

Chương 7: Khóc một lần rồi thôi




Tịnh Hà mấy ngày nay không ngày nào không gọi về nhà hỏi thăm, Doãn Chí Hoằng vẫn chưa về, còn Doãn mẫu thì dẫn bạn bè về nhà chơi, bà chỉ quan tâm hỏi vài câu xong sợ cô làm phiền nên cúp máy ngay.

Tịnh Hà thở dài, có lẽ nếu giờ cô có bị mất tích chưa chắc họ bận tâm tới.

Thương Vũ nhìn Tình Hà chống tay dựa ban công, vẻ mặt ưu sầu, tóc ngang vai xoã dài, vài cọng theo gió tung bay, dưới không khí lạnh tràn trề mà người cô chỉ mặc mỗi chiếc đầm tay dài màu đen, giữa không gian tĩnh mịch lạnh lẽo, cô không khác con bướm đêm lạc lối bay tới, sợ hãi tìm phương hướng, khiến hắn muốn chạy đến ôm cô vào lòng an ủi, và chiếm hữu.

Thương Vũ bị dọa bởi chính ý nghĩ của mình, hốt hoảng lắc đầu muốn xua tan đi những ý muốn đó.

“ Sao thế, cháu đau đầu à?” Tịnh Hà lo lắng hỏi.

Thương Vũ giật mình, mặt ửng đỏ,, xoay người giấu đi cảm xúc, trả lời cọc lóc “ Không có gì! “ Tôi không sao nên dì đừng quan tâm nữa, hắn nhắm mắt thầm nhủ.

Tịnh Hà không vì thế mà giận, ở tuổi cậu bé là lúc nổi loạn khó kìm chế cảm xúc nên khó tránh khỏi đôi khi có chút lỗ mãng.

Đúng như Tịnh Hà khẳng định, sau khi buông lời ra cửa miệng Thương Vũ không ngừng mắng bản thân, hắn đáng lẽ không nên nói chuyện kiểu đó với người lớn.

Không biết... dì ấy có giận hắn không.

Một đêm nay, hai người hai tâm trạng.

*******

Thương thế của Thương Vũ dần hồi phục, chỉ duy còn hai vết chém và chân vẫn chưa lành hẳn, phải ở lại thêm. Nghe lời bác sĩ Tình Hà hôm nay đưa cậu bé ra ngoài công viên tập đi.

“ Chậm thôi “ Tình Hà dìu cậu bé đi từng bước, không dám lơ là một khắc.

Thương Vũ chịu cơn đau nhích từng bước, mỗi lần di chuyển là đau như lăng trì, mồ hôi lạnh bắt đầu xuất ra, nhưng sợ bị chê cười đành cắn răng chịu đựng.

Tình Hà làm sao không biết cậu đang đau,chỉ là nằm lâu quá sẽ ảnh hưởng gân cốt cùng sức khoẻ, cô đành giả lơ như không biết.

Đến khi thấy Thương Vũ chịu không nổi Tình Hạ mới cho nghỉ, nhìn mặt cậu bé chuyển sang tái xanh cô không khỏi tự trách mình có hơi quá đáng.

“ Mệt lắm đúng không?”

“ Không hề, tôi vẫn còn rất khoẻ “ Nghe hỏi Thương Vũ lập tức phủ nhận, mặc kệ mồ hôi chảy dài bên thái dương đang tố cáo hắn.

“Vậy chúng ta tiếp tục tập!” Tình Hà trêu.

Thương Vũ biết Tình Hà đùa nên không nói gì, không phản bác, chỉ mỉm cười.

Tịnh Hà ngồi xuồng cạnh Thương Vũ, cùng cậu tán gẫu “ Cậu bị như vậy sẽ không ảnh hưởng đến việc học chứ?”

“ Chuyện đó đâu còn quan trọng, dẫu gì tôi cũng là người đội sổ mà “ Hắn nhún vai, vừa lấy tay nâng gọng kính vừa trả lời.

Tình Hà ngạc nhiên “ Nhưng không phải trên thẻ học sinh cháu xếp hạng thứ hai sao?”

“ Thì đã sao, đó chỉ là trên mặt giấy tờ, dù có học giỏi nhưng họ không công nhận thì được gì,bọn họ muốn thay đổi sao chả được “ Thương Vũ bình thản như thể đang kể về chuyện người khác.

Hắn liếc nhìn Tịnh Hà liền nhận ra cô muốn nói gì, gật đầu nói “ Đúng vậy, tôi thành ra như vậy là nhờ bọn chúng cả “.

Bạn bè không ưa thì khó tránh khỏi tình trạng chia bè phái đánh nhau, dẫu rằng có chuyển lớp chưa chắc đã yên thân, trừ phi nghỉ học. Tịnh Hà không khỏi lắc đầu.

Thương Vũ né tránh ánh mắt ánh mắt Tịnh Hà, hắn không muốn nhận ánh mắt thương hại đó, hắn cúi đầu cười khổ “ Tôi... hèn nhát lắm đúng không” Thà hắn tự thừa nhận còn đỡ nhục nhã hơn.

Tịnh Hà lắc đầu mỉm cười, vuốt đầu cậu “ Không đâu, cháu rất dũng cảm, nếu trong trường hợp này, dì chỉ có thể co rúc một xó nào đó khóc lóc, nên cháu không nên tự nghĩ mình như vậy... Không sao đâu, dũng cảm lên Thương Vũ “.

Rốt cục mọi phòng bị của hắn đều buông bỏ, để sự yếu đuối nhất cho người phụ nữ bên cạnh chia sẻ bớt.

Đã lâu rồi, ngoại trừ ông thì chẳng ai đối xử tử tế hay nói những lời như thế với hắn cả, từng đau thương uất ức đè nén bao lâu nay theo lời nói của Tịnh Hà mà bộc phát, đau đến thở cũng khó khăn, Thương Vũ che nửa mặt nên Tịnh Hà không thấy biểu cảm của hắn, chỉ thấy hai dòng nước mắt len lỏi chảy qua kẻ tay.

“ Đúng rồi, cháu cứ dũng cảm khóc đi, khóc một lần rồi thôi “ Tịnh Hà vuốt đầu hắn, mong hắn đừng cố đè nén nỗi đau, đôi khi làm người không cần phải tự bức bản thân.

Ông của hắn từng dạy rằng, thất bại cỡ nào cũng không được phép bỏ cuộc, suốt mười mấy năm không một lần hắn phụ lời ông dặn, dù cho mọi người phỉ nhổ, bị bạn bè khinh bỉ xem như cỏ rác hắn cũng tự thân đứng dậy, đến mức hắn sắp quên mất khóc là thế nào. Hắn cũng là người, cũng biết mệt mỏi, chẳng lẽ sinh ra trong gia đình bần tiện hạ cấp là cái tội sao, mọi người nhất quyết phải dồn ép hắn đến đường cùng mới hả dạ hay sao.

Người thiếu niên mười 17 tuổi ngoại trừ lúc sinh ra rốt cục cũng rơi lệ, hắn khóc như chưa từng được khóc, người phụ nữ bên cạnh chỉ dịu dàng vuốt đầu, không một lời an ủi, chỉ yên lặng cùng chia sẻ nỗi đau bất lực.

Sau cơn mưa trời lại tạnh, khóc cho hả dạ rồi sẽ bớt đau.