Định Mệnh Của Nghiệt Duyên

Chương 3: Cậu học trò kỳ lạ




Đông thành tháng 10 mưa phùn lất phất tuy không lớn nhưng vẫn đủ làm ướt người, do đang trong thời điểm tan tầm nên khắp nơi chỉ toàn là công nhân viên chức, trời đột ngột trút mưa khiến cho dòng người đan xen nhau đi lại giữa đại độ càng di chuyển nhanh hơn.

Giữa ngàn người ai cũng như ai bỗng xuất hiện một người phụ nữ hai tay cầm túi xốp không in rõ nhãn hiệu, phía sau còn có một chú chó theo đuôi,khiến ai nhìn vào cũng không khó để đoán ra đây là người nội trợ. Có lẽ thấy được cái nặng trên tay cô nên họ lịch sự né ra nhường đường, Tịnh Hà gật đầu cám ơn bước nhanh trước, cô không thèm ngừng lại nghỉ mà một hơi chạy thẳng tới công ty VI cách đó 500 mét.

Tới trước cổng kịp lúc năm giờ, Doãn Tịnh Hà thở hổn hển thả hai túi đồ xuống, đứng từ xa nhìn vào trong cổng xoay xem Doãn Chính Hoằng ra chưa.

Công ty VI tuy không phải là một tập đoàn lớn mạnh nhưng vì làm về lĩnh vực thời trang nên đa phần nhân viên đều ăn mặc rất xinh đẹp, từ đầu tới chân đều phải hoàn mỹ nên hôm nay xuất hiện một người ăn mặc xuề xòa, có chút lôi thôi khiến người nào đi qua đều phải liếc ngang liếc dọc.

Nhận ra mọi người đang bàn tán về mình, Tịnh Hà theo bản năng vuốt lại tóc nhưng lại phát hiện do lúc nãy chạy vội nên có vài chỗ bị rối, lấy tay vuốt cũng chẳng được ích gì. Cô thở dài, có lẽ đến lúc phải cắt ngắn bớt thôi.

Tịnh Hà sống đến từng tuổi này cũng chẳng quan tâm gì đến lời nói của người ta dáng vẻ hay bề ngoài của mình nữa, cô chỉ đi tới bên hông công ty tìm đại chỗ nào ngồi đợi chồng.

Doãn Tịnh Hà sống đến từng tuổi này cũng chẳng quan tâm gì đến lời nói của người ta dáng vẻ hay bề ngoài của mình nữa, cô chỉ đi tới bên hông công ty tìm đại chỗ nào ngồi đợi chồng.

Sau một lúc thì một người đàn ông mặc bộ vest xanh dương đậm, tóc nâu vuốt keo gọn gàng, trên mặt mang mụ cười tươi tắn đi tới gọi cô “Tiểu Tịnh, sao hôm nay em lại tới, chờ anh lâu không?”

“ Không lâu, em đến thế này không phiền anh chứ?” Tịnh Hà lắc đầu hỏi, vuốt đầu Đầu Bảo đang vui mừng chào cha.

Doãn Chính Hoằng ngạc nhiên, mỉm cười cứng ngắc “ Sao có thể “Nếu nói có chút thì sợ cô buồn nên thôi.

Tịnh Hà sống với anh gần chục năm làm sao không biết anh đang nghĩ gì, thực ra cô cũng thấy mình đáng ra không nên đến đây, vì dù gì đây cũng là nơi làm việc của anh mà cô lại đến với bộ dáng như đi chợ thế này thì đúng là không giữ thể diện cho anh rồi, nhưng không đến không được.

“ Em xin lỗi...” Cô cúi đầu thỏ khẽ.

Lâm Chính Hoằng không nghe rõ định hỏi lại thì cô đột nhiên lên tiếng “ Thôi về nào, hôm nay họ hàng đều tới nhà, không về sớm sẽ bị mắng đấy“.

“ Hả, hôm nay có chuyện gì mà mọi người lại tới thăm?”

Tịnh Hà nghe anh hỏi thì nhíu mày “Hôm nay là ngày giỗ của ba, anh quên rồi sao?”

“ Do gần đây vùi đầu vào công việc nên anh quên đã tới ngày, không có em là có chuyện rồi “ Lâm Chính Hoằng ngượng ngùng gãi gãi đầu, hôm nay ngày giỗ của ba mà đứa con như anh lại quên béng, giờ ngẫm lại mới hiểu tại sao cô bỗng nhiên tới đây, không phải sợ anh lại quên nữa hay sao, cảm thấy có lỗi nên anh cúi xuống xách phụ cô hai túi đồ.

Thấy anh biết tự giác Doãn Tịnh Hà mỉm cười, cô biết anh rất bận nên đôi khi không thể nhớ hết các ngày, vì thực tế trong nhà họ Lâm cứ tới tháng là là có ngày quan trọng, chính cô lúc mới về làm dâu còn nhớ không xuể.

Bỗng một tiếng nhạc vang lên, Doãn Chí Hoằng bắt máy nói rất nhanh, Tịnh Hà nghe chưa được đôi ba câu hắn đã tắt máy, dùng vẻ mặt khó xử nói “ Tiểu Tịnh, thư ký Lý nói có giám đốc Nguyễn đến, có lẽ anh không về cùng em được rồi “

Tịnh Lam thất vọng nhưng đành mỉm cười an ủi “ Không sao, anh bận thì đi trước đi, tối nay anh về nhà là được”

Doãn Chí Hoằng muốn gọi taxi giúp Tịnh Hà nhưng cô không chịu, hắn cũng không miễn cưỡng dặn dò cô đi đường kĩ lưỡng rồi vào công ty.

Từ công ty Vi đến khu nhà Hoàng Vân phải đi hơn bốn chuyến xe buýt, hôm nay đi vào lúc học sinh tan trường nên trên xe chỉ toàn công nhân và học sinh, chẳng còn một chiếc ghế dư nào.

Chợt xe dừng đèn đỏ mọi người đều theo quán tính ngã về phía trước, Tịnh Lam cũng không ngoại lệ, chỉ là hai tay cô đang cầm hai túi đồ không thể vịn dây an toàn được. Cứ nghĩ sẽ ngã một cách đầy xấu hổ, nào ngờ từ phía sau có một đôi tay đỡ cô lại.

“ Cám, cám ơn” Tịnh Hà hoàn hồn xoay người lại cảm kích nói.

Hoá ra đằng sau là một cậu bé tầm cỡ 16,17 tuổi, gầy gò nhưng rất cao, khuôn mặt trắng trẻo có thể gọi dễ nhìn nhưng bị cặp kính dày và mái tóc dài che đi.

“ Này, thằng “chó săn” thì ra mày có hứng thú với “ bà già “ à “ Không biết người nào lên tiếng khiến đôi tay đặt ngay hông tôi rút lại.

“... “

“ Này, nó thừa nhận kìa, hahaha “

“ Khẩu vị nặng quá rồi “

Nguyên chiếc xe buýt vì tiếng cười của bọn học sinh kia mà ồn ào hẳn lên, những người lớn thì họ không để tâm vì là lời của tụi nhóc con,nhưng họ cũng bị tiếng ồn làm cho tò mò nhìn sang, khiến tôi không khỏi xấu hổ.

“ Dì không cần để ý lời bọn chúng nói, cứ ngồi xuống ghế đi “ Tiếng nói trầm thấp vang lên, Tịnh Hà chưa hiểu chuyện gì đã bị ấn xuống ghế, còn cậu bé thì đứng dựa thanh sắt.

Thế là chuyến xe buýt đến trạm trong bầu không khí ngột ngạt.