Định Mệnh Của Chiến Binh

Chương 13




“Thay đổi mệnh lệnh,” Caelen nói với Gannon khi tìm thấy anh ta ở sân trong. “Bảo Simon và Arlen đem theo những tay thợ săn giỏi nhất của gia tộc và chuẩn bị lên đường.”

Gannon tò mò nhìn vị lãnh chúa nhưng vẫn ngay lập tức thi hành lệnh. Lát sau, Gannon trở lại với một nhóm chiến binh.

“Chúng ta sẽ đi săn sao, McCabe?” Simon hỏi.

Caelen hơi nheo mắt. Giờ không phải lúc thể hiện bất cứ sự mềm mỏng nào với gia tộc mới của mình. Nếu làm thể chàng sẽ đánh mất tất cả sự tín nhiệm. Họ có thể không thích chàng nhưng bọn họ tốt hơn hết nên biết tỏ lòng tôn kính với vị lãnh chúa mới.

Caelen rút gươm ra trước khi Simon kịp chớp mắt, lưỡi kiếm cách cổ ông ta chừng một phân.

Simon kinh ngạc chớp mắt không hề dám di chuyển.

“Ngươi sẽ phải dùng từ Lãnh chúa khi nói chuyện với ta,” Caelen cất lời. “Ngươi có thể không thích thực tế người của gia tộc McCabe trở thành lãnh chúa của gia tộc McDonald, nhưng phải tỏ lòng tôn kính với ta hoặc thấy mình nằm sõng soài trên mặt đất.”

“Ngài chắc chắn có thể thử làm thế,” Simon thốt ra.

Caelen biết mình cần phải tín nhiệm người đàn ông này. Có thể ông ta lớn tuổi, gặp bất lợi trong việc nói năng khi có lưỡi gươm kề ngay cổ họng, nhưng không hề lộ ra sự sợ hãi hay hèn nhát.

Từ từ hạ gươm xuống, Caelen ném nó về phía Gannon. Chàng chậm rãi mỉm cười, môi cong lên nhìn Simon. “Ta sẽ làm nhiều thứ hơn là thử đấy.”

Không một lời cảnh báo, Simon liền lao tới tấn công. Tiếng hò hét vang vọng khắp sân trong lúc binh sĩ háo hức chen lấn lên trước để xem trận đấu sắp xảy ra.

Simon húc vai vào bụng Caelen, đẩy chàng lùi lại sau vài mét. Nhưng Caelen vẫn đứng vững, không bị hất ngã trước đòn tấn công dữ dội ấy.

Các binh sĩ McDonald nhanh chóng vây quanh cả hai. Họ bắt đầu hô hào cổ vũ cho Simon. Những tiếng la hét như “Hạ gục hắn” và “Hãy cho hắn thấy chúng ta nghĩ gì về lãnh chúa mới của mình” vang vọng trong không trung.

Caelen xoay người, quấn hai cánh tay cứng như thép quanh eo của Simon. Sự chuyển động đó kết hợp với đà lao về phía trước của Simon khiến ông ta mất thăng bằng. Chớp lấy thời cơ, chàng nhấc ông ta lên rồi đè xuống đất.

Cả hai cùng lăn tròn, tuyết bắn lên tung tóe. Simon đấm vào cằm Caelen, quật chàng ngã về phía sau đủ để ông ta có thể thoát ra.

Hai chiến binh đứng dậy, thận trọng xoay người lại, nhử đòn qua lại, chờ đối phương động thủ.

Caelen vung mạnh nắm đấm vào cầm Simon khiến ông ta lùi lại vài bước.

Chùi máu nơi khóe miệng, ông ta cong môi cất tiếng gầm gừ. “McCabe, giờ để xem sức lực của ngươi thế nào.”

Ông ta lao về phía trước, quấn hai cánh tay lực lưỡng quanh eo Caelen và kéo cả hai xuống nền tuyết lạnh. Lực va chạm đó lấy đi hơi thở của Caelen. Chàng xoay người, né nấm đấm đang giáng vào mặt mình, nhưng đã không đủ nhanh để tránh được. Hậu quả là Caelen nếm thấy vị máu nơi đầu lưỡi.

Chàng thúc đầu gối vào giữa bụng của Simon rồi hất ông ta qua đầu. Caelen nhanh chóng đứng lên trong khi Simon lồm cồm bò dậy.

“Vấn đề của ngươi là gì?” Caelen quát lên. “Lãnh chúa của ngươi là kẻ bất tài. Lão ta khiến gia tộc McDonald rơi vào tình trạng thảm khốc, lại còn là kẻ thiếu danh dự và mang đến sự nhục nhã cho tất cả các ngươi?”

Simon nhổ máu xuống nền tuyết trắng. “Bọn ta không lựa chọn ngươi. Đúng, ông ta không phải một lãnh chúa tốt và không xứng đáng với cương vị lãnh đạo gia tộc. Nhưng ngươi cũng chẳng chứng minh được mình xứng đáng nhận nó mà chỉ nghiễm nhiên đặt chân vào lãnh địa của bọn ta, rồi hô hào ra lệnh?”

“Ngươi còn đối xử thiếu tôn trọng với tiểu thư Rionna,” James nói vọng ra từ trong đám đông.

“Đúng thế,” vài người khác đồng thanh hưởng ứng.

Simon gật đầu. “Rionna là cô gái tốt, chỉ biết quan tâm đến gia tộc của mình. Cô ấy đã sát cánh chiến đấu bên bọn ta, hoàn toàn trung thành và luôn kiên quyết không rời đi nếu thiếu mọi người,” Simon nói. “Cô ấy xứng đáng có được người chồng xem mình như châu báu?”

Caelen tận dụng sự xao lãng trong chốc lát của Simon để tấn công. Họ lại lăn trên nền tuyết lạnh, Caelen sử dụng đà của mình để hất ông ta qua lưng.

Simon rơi xuống, mặt úp xuống nền tuyết trong khi Caelen ấn đầu gối lên lưng ông ta. Chàng túm lấy tóc Simon kéo lên cho tới khi gương mặt ông ta sạch tuyết.

“Đó là cách làm việc của gia tộc McDonald sao? Các ngươi để cho những người phụ nữ chân yếu tay mềm của mình chiến đấu ư? Rionna là con gái của lãnh chúa. Và bây giờ cô ấy đã là vợ của vị lãnh chúa mới. Các ngươi nghĩ cô ấy nên lang thang đây đó như một người đàn ông, luôn luôn đặt chính mình vào nguy hiểm sao? Cô ấy có thể bị giết hay bị thương nghiêm trọng. Nếu các ngươi muốn Rionna được đối xử như một báu vật như đã nói thì việc giữ cô ấy ở bên trong tòa tháp không phải hợp lý hơn sao? Làm thế nào các ngươi có thể nói đến sự kính trọng trong khi hình như không ai thể hiện điều đó với vị lãnh chúa của Rionna?”

Nói xong, Caelen buông tay rồi từ từ đứng lên.

“Phụ nữ cần được bảo vệ, chăm sóc và chở che. Ngày ta cần một người phụ nữ làm gì đó cho mình chính là ngày các ngươi chôn ta dưới lòng đất lạnh và không còn gọi ta là chiến binh nữa.”

Simon nhăn mặt đứng dậy phủi tuyết bám trên áo. “Không sai, ngài nói đúng. Nhưng Rionna... cô ấy khác biệt, thưa Lãnh chúa?”

Caelen làu bàu, thỏa mãn với thái độ xưng hô của Simon. “Đúng, ta biết điều đó. Cô ấy chắc chắn là người phụ nữ kỳ lạ. Nhưng không phải quá trễ để hướng dẫn cô ấy cách xử sự thích hợp. Cô ấy sẽ sớm mang thai đứa con đầu lòng của ta và nó sẽ trở thành lãnh chúa kế tiếp của gia tộc McDonald. Các ngươi sẽ để cô ấy mạo hiểm sự an toàn của mình và đứa con bởi việc cầm gươm chiến đấu như một người đàn ông hay sao?”

“Không.”

Tiếng thì thầm vang lên từ đám đông khi mỗi binh sĩ đều lắc đầu. Cho dù không phải tất cả mọi người đều bị thuyết phục. Họ có thể đồng ý rằng Rionna cần được bảo vệ, nhưng vẫn chưa chấp nhận Caelen là vị lãnh chúa mới của mình.

Việc ấy sẽ cần thêm thời gian. Nhưng nếu Caelen dự tính chuyển đội quân này trở thành lực lượng chiến đấu tinh nhuệ như gia tộc McCabe thì chàng không còn thời gian nữa.

“Hôm nay chúng ta sẽ đi đâu, thưa Lãnh chúa?” Simon hỏi.

Thực tế việc Simon gọi Caelen là lãnh chúa không được nhiều người chấp nhận. Các binh sĩ cau mày lắc đầu trước khi giấu đi sự thiếu tôn kính rõ ràng của mình.

“Chúng ta sẽ đi săn,” Caelen nói. “Kho dự trữ đã trống rỗng. Vợ và con của các ngươi sẽ chết đói trong khi chúng ta cứ đứng đây hành động như những đứa trẻ. Những tuần kế tiếp chúng ta phải tập luyện nhiều hơn. Các chiến binh sẽ cần ăn uống đầy đủ để giữ sức. Các ngươi sẽ phải làm việc chăm chỉ và không có sự khoan dung nào ở đây đâu?”

“Con trai James của tôi là một cung thủ giỏi. Nó là thợ săn giỏi nhất của gia tộc chúng ta?”

“Vậy thì hoan nghênh cậu ta đi cùng. Hãy tập hợp những thợ săn giỏi nhất. Ta muốn ngươi, Arlen và bất cứ ai người chọn để cùng đồng hành. Chúng ta sẽ khởi hành ngay lập tức.”

Simon gật đầu, quay đi nhưng lại đột ngột dừng bước. Ông ta hít một hơi như để cân nhắc những gì mình muốn nói.

“Nói đi,” Caelen ra lệnh. “Cứ nói hết ra điều ngươi băn khoăn.”

“Lãnh chúa hãy kiên nhẫn với Rionna. Cô ấy có thể còn nhiều thiếu sót nhưng là người tốt bụng và có tấm lòng rộng mở.”

Caelen cau mày. Việc lần lượt nhận lời khuyên về cách đối xử với vợ mình khiến chàng bực bội. Thậm chí anh trai chàng cũng đưa ra quan điểm về vấn đề đó sau khi đã kết hôn với người phụ nữ khác, nhưng Alaric vốn tự mãn mình là chuyên gia về phụ nữ mà.

“Rionna cần được đưa vào khuôn phép. Cô ấy đã được tự do sống phóng túng quá lâu rồi.”

Một vài tiếng cười khúc khích cất lên từ đám đông. Ngay cả Simon cũng cười toe toét như thể tất cả bọn họ đã chia sẻ điều bí mật thú vị nào đó.

“Vậy thì tôi chúc ngài may mắn, thưa Lãnh chúa. Điều gì đấy mách bảo tôi rằng ngài sẽ cần đến nó đấy.”