Gương mặt thanh tú của Mộc Mộc đã có nét ửng hồng nhưng cô vẫn gạt phăng cái tay của tên kia ra rồi ung dung ngồi ăn tiếp. Luật Luật ko từ bỏ, thu tay về:
- Yến tiểu thư thật thích khi dễ người khác a~
- Bạn học họ Dạ, vừa bạn nói với tôi là đói đến đau bụng nên tôi đưa bạn tới nhà ăn, thế nhưng.. sao giờ lại thấy bạn khỏe như vậy? Bộ bạn ko đói sao?
- Có Đại mỹ nhân như cô ngồi ở bên cạnh, ta ko muốn ăn "cái khác" nữa a~
- Bạn học Dạ thật có tính hài hước nhưng tôi thì không. Nếu bạn đến canteen ko phải để ăn thì mời đi ra ngoài, ở trong này có rất nhiều người cần ăn để chuẩn bị cho tiết học buổi chiều...
- Yến Vân Mộc! Cô thật sự cho rằng mình luôn đúng sao? Cái j cô cũng có thể nói ra cả 1 tràng dài. Nhưng cô có nghĩa đến người nghe ko?
Vân Mộc đứng dậy, nói 1 câu rất nhẹ nhàng:
- Dạ Quang Luật, tôi không được như gia đình cậu.
Cả canteen đều cảm nhận được sự bi thương trong câu nói của Vân Mộc. Cả trường Kim Diệp đều biết Vân Mộc mồ côi cha mẹ từ khi mới có năm tuổi, từ ngày bố mẹ Vân Mộc mất, cô chưa từng thật sự vui vẻ. Nhưng Quang Luật thì khác, bố mẹ cậu ta đều sống, thậm chí gia đình của cậu ta còn được lên TV mấy lần. Ai cũng hiểu được rằng vừa rồi Quang Luật đã chạm đến nỗi đau của Vân Mộc.