Vũ Nhi ngồi trong phòng cả ngày không biết làm gì, cảm thấy vô cùng nhàm chán khi Thiên Ân bảo cô nghỉ ngơi không cho cô làm bất cứ thứ gì, mọi giấy tờ tài liệu anh sắp xếp làm hết rồi đi họp còn chưa thấy trở về phòng.
"Mình đi ra ngoài kiếm gì đó ăn sẵn tiện đi dạo xem thử như thế nào, chứ ở trong phòng làm việc này hoài mình sắp mọc rễ tới nơi rồi!"
Vũ Nhi than thở và quyết định đứng dậy đi ra khỏi đây.
Cô chậm bước đi thẳng trên dãy hành lang qua các dãy phòng, ánh mắt nhìn ngó xung quanh quan sát mọi thứ thì bất chợt cô gặp Dương Tuấn đang đi tới đây.
- Vũ Nhi!
Dương Tuấn gọi tên cô, bất ngờ khi lại gặp cô ở đây.
Cô thấy vậy vội quay người đi nhanh về phòng làm việc của Thiên Ân vì không muốn gặp mặt Dương Tuấn và càng không muốn nói chuyện với anh ta, sau những gì anh nói lúc sáng khi còn ở nhà. Nhưng cô chưa kịp đi thì bị Dương Tuấn nhanh hơn một bước nắm lấy cánh tay cô giữ lại gằn giọng nói:
- Sao thấy anh em lại né tránh vậy Vũ Nhi? Mà em làm gì ở đây thế?
Vũ Nhi nhăn mặt khó chịu, cảm thấy cánh tay đau bị Dương Tuấn bóp mạnh vào, cô cố giật tay mình lại mà nói:
- Bỏ ra, anh đang làm em đau đấy. Đang ở nơi làm việc không tiện nói chuyện có gì chúng ta nói chuyện sau.
- Anh không bỏ nếu em không chịu nghe anh nói. Hết giờ làm anh sẽ đưa em đến bệnh viện để bỏ đứa con này, anh xin em hãy nghĩ đến tình yêu của chúng ta, chỉ có hai chúng ta thôi và sẽ không có bất cứ thứ gì ràng buộc cả.
Dương Tuấn nói, ánh mắt trừng lên nhìn cô đầy nghiêm túc như đang ép buộc cô vậy.
Nghe Dương Tuấn nói như vậy cô càng muốn né tránh và chạy trốn khỏi anh hơn khi anh bắt cô đi bỏ đứa con này, nhưng không được khi anh cứ nắm chặt lấy cánh tay cô không cho cô đi.
- Thả em ra, đây gần chỗ phòng họp mọi người sẽ thấy đấy!
Vũ Nhi gằn giọng nói, nét mặt hiện rõ sự bực tức.
- Thả cô ấy ra, anh đang đau vợ tôi đây!
Thiên Ân đi tới kéo Vũ Nhi lại về phía mình, ánh mắt sắc bén cùng với tia nhìn đầy sự giận dữ khi Dương Tuấn quấy rối ở đây, trong khi lại là vợ của anh.
- Anh làm gì em dâu vậy, Dương Tuấn?
Hiên thắc mắc nói với ánh mắt hiếu kì nhìn anh, cô cùng với Thiên Ân vừa mới từ phòng họp về.
- Không có gì đâu, chỉ là do xích mích một số chuyện trong công việc thôi!
Dứt lời Dương Tuấn vội đi khỏi đây để tránh ánh mắt đa nghi của vợ mình đang nhìn.
- Không sao đấy chứ? Để tôi đưa em về!
Thiên Ân ôn tồn nói với nét mặt lo lắng, khoác vai Vũ Nhi đưa cô đi khỏi đây. Lúc này thật sự cô mới cảm nhận được sự quan tâm của anh dành cho cô, quả thực người con trai này để vụt mất thì rất tiết.
Về tới nhà, Vũ Nhi ở trên phòng nghỉ ngơi còn Thiên Ân ở dưới bếp pha sữa để đem lên cho cô uống. Đang định đổ nước nóng vào thì chợt tiếng chuông điện thoại reo lên, anh đi ra chỗ khác nghe máy vì có người giúp việc ở đó nên nghe không có tiện. Nhưng trước khi nghe điện thoại anh nhờ một người giúp việc rằng:
- Pha nước vô sữa hộ tôi!
Phải một lúc lâu anh mới quay lại sau khi kết thúc điện thoại và bưng sữa lên phòng cho Vũ Nhi.
Anh mở cửa bước vào thấy Vũ Nhi đang nằm trên người với vẻ mặt mệt mỏi, anh đi tới ngồi xuống cạnh giường đỡ cô ngồi dậy và đưa ly sữa cho cô, trầm giọng nói:
- Uống sữa đi, rồi nghỉ ngơi, có muốn ăn gì thì nói tôi!
Vũ Nhi cầm lấy ly sữa nhìn anh với mắt lờ đờ như buồn ngủ, nhẹ giọng đáp:
- Cám ơn anh!
Thiên Ân vuốt nhẹ mái tóc cô rồi đứng dậy đi vào phòng thay đồ, lột bỏ bộ áo vest gò bó trong người khó chịu này.
Vũ Nhi uống sữa một hơi đến cạn ly thì chợt cảm thấy đầu cứ lâng lâng, cô lắc nhẹ đầu rồi bước xuống giường định đi tới đóng cửa phòng lại vì lúc vừa rồi Thiên Ân đi vào quên đóng cửa thì chợt:
"choang"
Cái ly bị Vũ Nhi hất xuống vỡ tan tành, cô ngã phịch xuống nền ngất lịm đi trong vô thức. Thiên Ân ở bên trong phòng thay đồ giật mình khi nghe thấy tiếng đồ vật vỡ nên vội chạy ra ngoài thì thấy Vũ Nhi nằm bệt dưới nền, anh vội đỡ lấy Nhi lay lay người cô gọi:
- Vũ Nhi, em sao thế? Vũ Nhi...
Bất chợt anh nhìn thấy dòng máu đỏ tươi ướt đẫm dưới phần váy của Vũ Nhi, anh như đứng hình nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh bế cô lên chạy đi ra xe để ngay lập tức tới bệnh viện.
...
Tại bệnh viện
Thiên Ân đang ngồi trước phòng cấp cứu chờ đợi trong sự lo lắng khôn nguôi không biết tại sao Vũ Nhi lại ngất đi nữa, hai tay anh nắm chặt vào nhau.
Một lúc sau, bác sĩ bước ra, Thiên Ân vội đứng dậy nhìn bác sĩ hỏi:
- Cô ấy sao rồi bác sĩ?
- Đã vượt qua nguy hiểm, hiện tại cô ấy đang còn hôn mê sâu bởi lượng thuốc ngủ quá liều.
- Thuốc ngủ?
Thiên Ân thắc mắc hỏi, cảm thấy khó hiểu.
- Phải, chúng tôi đã phải tiến hành súc ruột cho cô ấy vì nếu không làm vậy sẽ dẫn tới suy hô hấp nặng. Đã vậy cô ấy còn mang thai nhưng đã sẩy, chắc trong lúc ngã xuống đã chấn động mạnh nên không giữ được cái thai. Chúng tôi đã chuyển tới cô ấy tới phòng hồi sức, cậu có thể vào thăm cô ấy.
Bác sĩ nói giọng đều đều rồi đi khỏi đây, Thiên Ân như đơ người ngồi phịch xuống ghế vì không thể tin vào chuyện này.
...
Ngày hôm sau, Vũ Nhi mệt lừ tỉnh dậy, cảm thấy ê ẩm cả người như thể không nhấc nổi, đầu óc nặng nề đau như búa bổ, cô đưa mắt nhìn xung quanh căn phòng và nhận ra rằng cô đang ở trong bệnh viện, mùi cồn nồng nặc sộc tới mũi.
Thiên Ân từ ngoài bước vào, trên tay cầm giỏ trái cây đặt lên bàn rồi đi tới chỗ Vũ Nhi lo lắng hỏi:
- Tỉnh rồi sao? Em cảm thấy trong người như thế nào rồi?
- Tại sao tôi lại ở trong bệnh viện, có chuyện gì xảy ra với tôi sao?
Vũ Nhi nhìn anh thắc mắc hỏi.
- Bình tĩnh nghe tôi nói đây, đứa con trong bụng em không giữ được nữa, vì hôm qua em uống phải thuốc ngủ ngất đi rồi sẩy thai.
Thiên Ân điềm tĩnh nói, anh biết cô sẽ rất đau lòng và sốc khi biết được chuyện này.
Nghe anh nói, cô cảm thấy trước mặt như một bầu trời sụp đổ, cô không tin chuyện này lại xảy ra với mình, cô lấy tay sờ bụng của mình mà khóc nấc lên thành tiếng, chợt nhớ ra tối qua uống ly sữa của Thiên Ân mang lên cho cô nên mới khiến cô bị như vậy, cô nắm chặt lấy vạt áo anh trừng mắt nhìn anh gằn giọng nói:
- Có phải anh là người cho thuốc ngủ vào sữa để tôi uống phải không?
- Không phải tôi!
Thiên Ân đáp lại với giọng bình thản, với nét mặt trở nên lạnh lùng khi bị cô nói như vậy.
- Chính anh là người mang sữa lên cho tôi còn gì? Không phải anh chứ còn ai. Dương Tuấn nói đúng, tôi không nên tin lời anh mới phải, làm gì có người nào mà tự nguyện làm ba đứa bé chứ?
Vũ Nhi gào thét, nhìn anh với ánh mắt đầy tia giận dữ, tay cáu chặt vào áo anh.
- Đúng là tôi đem sữa cho em, nhưng tôi không bỏ thuốc ngủ vào sữa để em uống và hại em sẩy thai. Tôi không phải loại người độc ác mà đi hại một sinh linh vô tội như vậy.
- Tôi không tin, anh đi ra ngoài, đi ra ngoài cho tôi...
- Em không tin tôi!
Dứt lời, Thiên Ân quay người bỏ đi ra khỏi phòng một mạch trong sự bực tức, anh nhất định sẽ vạch trần kẻ đó. Vũ Nhi chỉ biết ngồi trên giường khóc lóc trong sự đau đớn.
...
Nghe tin Vũ Nhi sẩy thai, Dương Tuấn đã nhanh chóng tới bệnh viện thăm cô và xem cô như thế nào, anh vào phòng bệnh nơi Vũ Nhi ở đó đúng lúc Thiên Ân không có mặt ở đây.
- Anh tới đây làm gì? Nghe tin em sẩy thai chắc anh vui lắm, vì anh đâu muốn có đứa con này...
Vũ Nhi nói giọng lạnh nhạt, ánh mắt lơ đãng nhìn đi chỗ khác.
Dương Tuấn đi tới ngồi xuống cạnh giường gần cô, đưa tay vuốt nhẹ lấy mái tóc cô nói:
- Nhưng anh có em là đủ rồi mà... Anh đã nói rồi, thằng Thiên Ân chỉ nói cái miệng để lấy lòng em thôi, làm gì có thằng nào tự nguyện làm ba đứa bé, con của người đàn ông khác chứ?
- Anh thôi đi, đừng nói nữa...
Vũ Nhi gằn giọng nói với vẻ bực tức, giọt nước mắt mặn chát rơi xuống trên khuôn mặt hốc hác của cô.
Dương Tuấn nhướn người khẽ ôm Vũ Nhi vào lòng nhưng cô chẳng phản ứng gì, anh nói:
- Mọi chuyện rồi cũng sẽ qua thôi, anh sẽ bên cạnh em vì anh yêu em mà, Vũ Nhi!
Hiên đứng bên ngoài nhìn thấy tất cả, tay cầm giỏ trái cây siết chặt mà chịu đựng kìm nén cảm xúc đang trào dâng trong người, ánh mắt đỏ hoe ngấn đọng những giọt lệ sắp rơi khi phát hiện ra một sự thật rằng, người đàn ông cô yêu phản bội cô.
- Chị Hiên, chị tới đây hồi nào sao không vào trong đi.
Thiên Ân từ đâu đi tới, ngạc nhiên khi thấy chị Hiên ở đây.
Hiên vội lau đi giọt nước mắt gượng cười nhìn Thiên Ân trả lời:
- Chị không vào đâu, em mang cái này vô cho Vũ Nhi hộ chị, giờ chị có việc phải đi rồi, có gì gặp lại sau!
Dứt lời, Hiên đi khỏi đây một cách nhanh chóng mà không để Thiên Ân kịp nói một lời nào. Anh chợt nhận ra một điều, tại sao chị Hiên lại đi gấp mà không vào như vậy và anh cũng biết được ai là kẻ gây ra cho Vũ Nhi xảy thai, sau khi anh điều tra và tra hỏi người giúp việc mà anh đã nhờ pha sữa trong lúc nghe điện thoại.
Anh thản nhiên bước vào, trầm giọng lên tiếng:
- Vợ của anh đến tìm anh nhưng có lẽ chị ấy đã thấy được cảnh hai người ôm nhau nên về rồi? Anh liệu giải thích với chị ấy đi, nếu như chuyện này ảnh hưởng đến tập đoàn để ba biết được thì anh không xong với tôi đâu. Còn nữa, đến khi nào anh mới thôi đụng vào vợ tôi đây?
Từng câu từng chữ nhấn mạnh của Thiên Ân khiến Dương Tuấn và Vũ Nhi giật mình khi sự xuất hiện bất thình của anh.
Dương Tuấn vội đứng dậy nhìn Thiên Ân với ánh mắt có vẻ lúng túng khi nghe anh nhắc đến vợ của mình, nhưng Dương Tuấn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh mà đáp:
- Mày tưởng nói vậy tao sẽ tin chắc?
- Anh thôi cái bản tính trăng hoa của anh đi, hết vợ anh rồi vợ của tôi, còn bao nhiêu cô gái khác nữa, chỉ vì anh mà tôi phải bỏ tiền mua lại cái danh dự cho tập đoàn đấy, mua luôn cả giới báo chí truyền thông để bịt miệng, anh gạ gẫm lừa tình biết bao nhiêu người để làm búp bê đồ chơi của anh không. Vì anh là anh trai tôi nên tôi với làm như vậy.
Thiên Ân nói ra hết những bức xúc của mình bấy lâu nay mà anh không muốn nói, bởi thật sự anh trai anh đã làm quá nhiều cô gái đau khổ rồi.
- Còn nữa, chính anh là người bỏ thuốc ngủ vào sữa nhân lúc tôi nghe điện thoại, anh đã cho vào. Người giúp đã nói hết với tôi rồi!
Vũ Nhi như ngớ người khi nghe Thiên Ân nói, giãn căng đôi đồng tử nhìn Dương Tuấn.
- Mày im đi Thiên Ân, tao sẽ nói chuyện với mày sau!
Dương Tuấn gằn giọng nói rồi quay người nhanh chóng rời khỏi đây.
- Con người thật của người em yếu đuối đấy! Em đâu tin tôi!
Nói rồi, Thiên Ân cũng lẳng lặng quay lưng đi vì anh nghĩ Vũ Nhi cần ở một mình và anh cũng chẳng muốn nói thêm gì nữa.
Vũ Nhi vội bước xuống giường bệnh suýt ngã mà chạy tới ôm lấy anh từ phía sau khiến anh bất ngờ đứng khựng lại, cô nghẹn ngào nói trong nước mắt:
- Ở lại với tôi đi, tôi sợ ở một mình lắm. Xin anh đấy...