Định Mệnh Anh Yêu Em

Chương 62




Định Mệnh Anh Yêu Em

CHƯƠNG 62: PHÁC HỌA CỦA NGƯỜI ĐÀN ÔNG

Lạc Phương Nhã và Hứa Song Khanh vừa đến đồn công an thì thấy người phụ trách vụ án đang đợi họ.

Sau khi giới thiệu làm quen xong thì vị công an đó đã đưa bọn họ đi nhận lại đồ vật, tiền bạc của Lạc Phương Nhã.

“Túi xách được chúng tôi tìm thấy tại nơi ở của tội phạm, điện thoại di động, tiền mặt, và thẻ ngân hàng trong túi không còn nữa, theo lời khai của phạm nhân thì hắn đã bán điện thoại di động đi, tiền mặt thì đã xài hết còn thẻ ngân hàng thì đã bị khóa, không thể rút tiền ra được nên hắn cũng vứt đi rồi, chỉ còn lại giấy tờ tùy thân và cuốn sổ này.” Công an vừa nói vừa đưa đồ cho Lạc Phương Nhã.

Lạc Phương Nhã nhận đồ và cảm ơn anh công an: “Vâng, cảm ơn đồng chí lắm.”

Lạc Phương Nhã chưa từng nghĩ có thể tìm lại được túi xách, tuy rằng tiền mặt và điện thoại di động đã bị mất, nhưng giấy tờ của cô thì vẫn còn, đỡ phải đi làm lại, còn cả tập vẽ của cô nữa, trong đó đều là những bản vẽ do chính cô thiết kế trong suốt mấy năm nay.

Lạc Phương Nhã cầm tập tranh của mình lên lật ra, lật tới trang cuối cùng, đó chính là bản phác họa của Tô Hiên Minh.

Đây là bức phác họa mà cô vô tình vẽ vào ngày đó, vốn dĩ cô định vứt đi rồi nhưng nghĩ thế nào lại thôi, kẹp vào trong tập tranh.

Lạc Phương Nhã vuốt nhẹ lên gương mặt trong bản phác họa, khóe miệng khẽ cong lên nở nụ cười.

“Phương Nhã, cậu đang nhìn gì vậy…” Hứa Song Khanh đang ngồi bên cạnh, thấy đột nhiên Lạc Phương Nhã cứ nhìn chằm chằm vào bản vẽ trên tay rồi cười nên tò mò ghé đầu lại gần.

“Không có gì.” Nghe Hứa Song Khanh hỏi, Lạc Phương Nhã vội vàng đóng tập tranh lại theo phản xạ nhưng đã chậm, Hứa Song Khanh đã nhìn thấy bức phác hoạ: “Phương Nhã, tớ đã thấy rồi… là một bức phác họa của một người đàn ông…”

Bởi vì Lạc Phương Nhã quá nhanh tay nên Hứa Song Khanh chưa kịp nhìn rõ mặt người đàn ông trong bức vẽ mà chỉ nhận ra đó là một người đàn ông.

Hứa Song Khanh còn chưa nói dứt lời đã bị Lạc Phương Nhã bịt miệng.

Một cô gái giữ hình vẽ của một người đàn ông, ai mà nghe được thì sẽ khó tránh khỏi việc bị hiểu lầm!

Cứ nhìn sắc mặt kỳ quái của anh công an đối diện là biết.

“Chúng… chúng tôi đi trước nhé, rất cảm ơn các anh.” Lạc Phương Nhã nói với người công an, anh ta nhìn ngược lại Lạc Phương Nhã với ánh mắt kỳ quái rồi đáp: “Đừng khách sáo, đây là chuyện chúng tôi nên làm.”

Hai má Lạc Phương Nhã nóng bừng, cô không dám ở lại mà gần như là lôi kéo Hứa Song Khanh ra khỏi phòng làm việc.

Mãi đến khi rời khỏi đồn công an rồi, Hứa Song Khanh rốt cục cũng không nhịn được nữa hỏi: “Người đó là ai, tớ vẫn chưa nhìn thấy rõ.”

Lạc Phương Nhã hơi lúng túng nói: “Chẳng là ai cả.”

Hứa Song Khanh càng quan sát sắc mặt của Lạc Phương Nhã càng cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy, cuối cùng cô ấy ngạc nhiên thốt lên: “Lẽ nào là người mà cậu thầm thích?”

Lạc Phương Nhã hơi đỏ mặt, gật đầu: “Ừm.”

Thấy Lạc Phương Nhã thừa nhận, hai mắt Hứa Song Khanh lập tức sáng rỡ: “Cho tớ xem nhanh lên, tớ còn chưa biết tướng mạo người cậu thích ra làm sao nữa.”

Lạc Phương Nhã ngập ngừng nói: “Cái này thì thôi không cần đâu.”

“Xem đi mà.” Hứa Song Khanh chớp chớp đôi mắt to “chân thành” của mình.

Cô ấy thừa biết khả năng vẽ vời của Lạc Phương Nhã giỏi đến đâu, bức phác họa ấy nhất định sẽ rất giống người thật, người thật thì cô ấy không có cơ hội để gặp nên bức phác họa này kiểu gì cô ấy cũng phải được xem một lần cho bõ.

“Được rồi.” Cuối cùng Lạc Phương Nhã cũng đành phải mở tập tranh ra.

Hứa Song Khanh vừa nhìn thấy Tô Hiên Minh trong bức phác hoạ liền giật mình.

“Phương Nhã, đừng nói là cậu vẽ ra mẫu hình lý tưởng trong lòng cậu đấy nhé?” Cũng khó trách Hứa Song Khanh lại có suy nghĩ như vậy, bởi gương mặt của người đàn ông trong bức tranh ấy thật sự rất hoàn mỹ, quả thực khiến người ta phải giật mình!

Nghe Hứa Song Khanh nói vậy, Lạc Phương Nhã chỉ biết dở khóc dở cười: “Không phải đâu, anh ấy thật sự rất đẹp, có điều khả năng của tớ cũng bình thường nên chỉ lột tả được một phần nhỏ của anh ấy mà thôi.”

Hứa Song Khanh tin chắc rằng người trong bức tranh chính là người trong lòng của Lạc Phương Nhã, nhưng không tin người trong bức tranh thua xa người thật như cô nói, bởi dù gì thì người trong bức tranh thật sự rất hoàn mỹ, ngoại trừ việc anh ta quá lạnh lùng.

“Anh ta rất lạnh lùng có đúng không?”

Người lạnh lùng đó đối với cô rất tốt, rất tốt… nhưng không phải là kiểu người mà cô thích!

Hứa Song Khanh đợi một lúc lâu, cũng không thấy Lạc Phương Nhã có chút động tĩnh gì nên nhịn không được quay sang nhìn cô ấy.

Thấy Lạc Phương Nhã nghiêng đầu, ngó ra ngoài cửa sổ, sự đau khổ trong ánh mắt phảng phất như chìm vào đêm đen…

Sau khi rời khỏi nhà hàng với cảm xúc khó chịu, Tô Hiên Minh rút điện thoại ra theo thói quen và gọi cho Lạc Phương Nhã.

Sau khi bấm số gọi đi thì anh mới nhớ ra là di động của Lạc Phương Nhã đã bị cướp giật mất, vẫn chưa làm lại số.

Tô Hiên Minh đặt di động lên chiếc ghế bên cạnh chỗ ngồi của tài xế, sau đó thuần thục đánh tay lái, lái xe về phía trung tâm thương mại.

Tô Hiên Minh vừa đến trung tâm thương mại liền trực tiếp đi lên khu vực sản phẩm điện tử.

Tô Hiên Minh chọn gian hàng của một thương hiệu tương đối nổi tiếng sau đó đi các quầy chậm rãi ngắm nghía.

Một trong hai cô nhân viên đứng ở quầy hàng lịch sự hỏi Tô Hiên Minh: “Thưa anh, anh muốn mua điện thoại di động ạ?”

Tô Hiên Minh còn chưa trả lời thì cô nhân viên đang đứng bên cạnh liền đẩy cô ta ra.

Cô gái đó nhìn Tô Hiên Minh với ánh mắt say đắm vừa hỏi: “Anh chàng đẹp trai, anh muốn mua điện thoại di động à?”

Người đàn ông này mặc bộ vest xa xỉ, hơn nữa là còn cực đẹp trai, cô ta thầm nghĩ phải tiếp đãi thất tốt mới được.

Tô Hiên Minh nhíu mày, không nói gì.

Cô nàng nhân viên của cửa hàng ấy lại hắng giọng nói: “Anh chàng đẹp trai, anh xem qua chiếc di động mới ra của chúng tôi…” Lần này cô nhân viên còn chưa dứt lời thì Tô Hiên Minh đã trực tiếp ngắt lời cô ta.

“Stop.” Tô Hiên Minh lạnh lùng liếc cô ta, sau đó dịch vài bước, vẫy tay với cô nhân viên đầu tiên.

Cô ta tiến tới, lịch sự hỏi: “Thưa anh, tôi có thể giúp được gì cho anh ạ.”

Tô Hiên Minh nhàn nhạt nói: “Cho tôi mẫu bán chạy nhất dành cho nữ.”

“Vâng.” Cô nhân viên gật đầu rồi lấy ra vài mẫu điện thoại di động đặt trên quầy: “Đây là những thương hiệu điện thoại di động dành cho nữ được bán chạy nhất hiện nay…”

Tô Hiên Minh vừa mới cầm chiếc điện thoại trên quầy lên thì di động trong túi anh đổ chuông.

Anh vừa nghe vừa bình tĩnh bắt máy.

“Ừ?”

“Tổng giám đốc Tô, trụ sở chính đột nhiên xảy ra chuyện, anh xem có thể hợp trực tuyến một chút được không?”

Tô Hiên Minh cầm một chiếc điện thoại trong số mà cô nhân viên giới thiệu lên xem rồi thản nhiên ừ một tiếng.

Chu Thạc cho rằng Tô Hiên Minh đang đáp lại mình nên lập tức hỏi: “Vậy tôi sẽ chuẩn bị ngay, khi nào thì anh về đến công ty?”

Tô Hiên Minh không trả lời Chu Thạc mà chỉ khẽ hỏi cô nhân viên: “Loại nào tốt nhất?”

“Tốt nhất gì chứ?” Chu Thạc có chút khó hiểu.

Mãi cho đến khi anh ta nghe thấy một giọng nữ vang lên trong điện thoại của Tô Hiên Minh: “Trên website chính thức của quốc tế thì AL và HW đều là sản phẩm đứng đầu.”

AL? HW? Đây không phải là thương hiệu điện thoại di động sao? Tổng giám Tô đang mua di động à? Chu Thạc kinh ngạc!

Bởi vì những chuyện này đều là do trợ lý như anh đi làm, sao tổng giám đốc Tô lại đích thân đi mua nhỉ?

Chẳng lẽ tổng giám đốc Tô không hài lòng với chiếc di động mà anh ta đã mua nên muốn đổi sao?

Chu Thạc dè dặt hỏi: “Tổng giám đốc Tô, anh đang mua di động ạ?”

Tô Hiên Minh không trả lời Chu Thạc mà chỉ hỏi: “Chọn cái nào?”

Chu Thạc chần chờ mấy giây rồi mới nói: “Tổng giám đốc Tô, di động của anh đều là AL, nếu anh muốn đổi thì có thể dùng HW. . . . . .”

Tô Hiên Minh không đợi Chu Thạc nói xong đã quay sang nói với nhân viên: “AL màu trắng.”

Chẳng phải tổng giám đốc Tô muốn đổi điện thoại sao? Tại sao còn chọn AL màu trắng chứ? Chu Thạc ngẩn người, sau đó hỏi: “Tổng giám đốc Tô, khi nào thì anh đến công ty?”

“Tôi không đến.” Tô Hiên Minh trả lời luôn.

Nghe Tô Hiên Minh nói không đến, Chu Thạc sắp khóc đến nơi, cuối cùng anh ta cũng hiểu, Tô Hiên Minh rốt cục ‘ừ’ một tiếng chuyện gì.