Định Mệnh Anh Yêu Em

Chương 50




Định Mệnh Anh Yêu Em

CHƯƠNG 50: HAI NGƯỜI CÙNG ĐI RA NGOÀI

Ăn sáng xong, Tô Hiên Minh nhận được một cuộc điện thoại liền vội vội vàng vàng lên tầng.

Mà Lạc Phương Nhã rất tự nhiên thu dọn bát đ ĩa trên bàn ăn vào bếp rửa.

Kết quả cô vừa vào phòng bếp không lâu, đã nghe được ngoài cửa vọng tới tiếng chuông cửa.

Nghĩ đến Tô Hiên Minh ở trên tầng, Lạc Phương Nhã vội vàng thả giẻ lau bát trên tay xuống, mở vòi bông sen rửa tay rồi chạy kéo cửa và mở ra.

Đứng ngoài cửa là một người trung tuổi cầm theo hòm thuốc.

Tầm mắt Lạc Phương Nhã liếc nhìn hòm thuốc ở trên tay đối phương, lại đoán ra ông chính là bác sĩ nắn xương cổ cho Tô Hiên Minh mà Chu Thạc đã nhắc tới.

Cô lịch sự chào hỏi đối phương: “Chào ngài.”

“Chào cô.” Bác sĩ Trần hơi tò mò quan sát người phụ nữ trước mặt này.

Ông ta là bác sĩ gia đình của nhà họ Tô nhiều năm, cho dù không đến mức rất hiểu Tô Hiên Minh, nhưng cũng biết rõ tính tình của Tô Hiên Minh trời sinh lạnh lùng lãnh đạm, rất khó gần, khả năng phụ nữ tồn tại ở bên cạnh càng là bằng không.

Nhưng người phụ nữ này là ai? Cô tự nhiên có thể đi vào biệt thự của cậu ta à?

Lạc Phương Nhã không biết được suy nghĩ của bác sĩ Trần, cô khẽ cười nói với bác sĩ Trần: “Xin hỏi ngài tìm Tô Hiên Minh sao?”

“Đúng vậy, tôi tìm Tổng giám đốc Tô.” Bác sĩ Trần ép xuống sự tò mò, gật đầu nói.

“Mời ngài vào.” Lạc Phương Nhã lùi lại hai bước để cho bác sĩ Trần vào nhà.

Bác sĩ Trần vừa đi vào trong phòng khách vừa hỏi: “Tổng giám đốc Tô có ở đây không?”

“Tô Hiên Minh đang ở trên tầng. Ngài ngồi tạm, tôi đi gọi anh ấy xuống.” Lạc Phương Nhã trả lời.

Bác sĩ Trần gật đầu với Lạc Phương Nhã: “Vậy làm phiền cô.”

“Không phiền ạ.” Lạc Phương Nhã lắc đầu, đang chuẩn bị lên trên tầng.

Giọng nói của Tô Hiên Minh đã vọng tới: “Sao vậy?”

Hóa ra Tô Hiên Minh nghe được tiếng động ở dưới tầng nên đi từ trên tầng xuống.

Lạc Phương Nhã chỉ vào bác sĩ Trần nói: “Có khách tới tìm anh này.”

Bác sĩ Trần đang ngồi trên sô pha, vừa thấy Tô Hiên Minh đi xuống liền đứng dậy: “Tổng giám đốc Tô, tôi tới để…”

Bác sĩ Trần còn chưa nói xong, Tô Hiên Minh lại ngắt lời ông ta: “Ông lên tầng đi.”

Bác sĩ Trần hơi sửng sốt nhưng vẫn gật đầu, cầm theo hòm thuốc đi lên cầu thang.

Tô Hiên Minh xoay người đi được vài bước, lại xoay người nói với Lạc Phương Nhã: “Anh có chút việc cần nói với ông ấy.”

“Ừ.” Lạc Phương Nhã biết Tô Hiên Minh không muốn để cho cô phát hiện ra chuyện anh bị thương nên khẽ gật đầu, xoay người vào trong bếp.

Sau khi thu dọn xong phòng bếp, Lạc Phương Nhã ngồi ở trong phòng khách, dùng điều khiển từ xa bật ti vi xem.

Đại khái qua hơn nửa giờ, bác sĩ Trần cầm theo hòm thuốc đi từ trên tầng xuống.

Lạc Phương Nhã đang ngẩn người ở trên sô pha lập tức đứng dậy: “Bác sĩ, xương cổ của anh ấy thế nào?”

Bác sĩ Trần hơi sửng sốt, sau đó mới trả lời: “Cho dù Tổng giám đốc Tô đã trị liệu nắn xương hơn một tuần, nhưng cậu ấy nghỉ ngơi quá ít nên dẫn đến bệnh tình tái phát nhiều lần.”

“Còn có cách trị liệu nào khác không ạ? Tối hôm qua anh ấy còn đau đến không chịu được đấy.” Lạc Phương Nhã nhíu mày nói.

Bác sĩ Trần cười khổ nói: “Cái này thì thật sự không có cách nào khác, chỉ có thể nghỉ ngơi nhiều hơn. Nhưng cô cũng biết tổng giám đốc Tô làm việc…”

Lạc Phương Nhã tất nhiên hiểu rõ bác sĩ Trần muốn nói gì. Tô Hiên Minh bận rộn làm việc, làm gì có khả năng nghỉ ngơi?

Cho dù anh không tới công ty đi làm, nhưng ở trong nhà vẫn xem không ít tài liệu đâu.

Lạc Phương Nhã thầm thở dài, sau đó hỏi: “Vậy cần chú ý những gì ạ?”

Bác sĩ Trần nhìn Lạc Phương Nhã thật lâu, sau đó nói: “Đầu tiên phải chú ý giữ ấm cổ, lạnh chỉ càng k1ch thích làm đau đớn nặng thêm. Thứ hai là chú ý nghỉ ngơi, thời gian cúi đầu không nên quá lâu, cố gắng hết sức giảm bớt việc cúi đầu làm việc, thời gian qua một giờ thì tốt nhất nên xoa bóp một chút.”

Lạc Phương Nhã cười và cảm ơn bác sĩ Trần: “Vâng, cám ơn bác sĩ.”

“Cô không cần khách sáo, tôi đi trước đây.” Bác sĩ Trần lắc đầu nói.

“Tôi tiễn ngài.”

Lạc Phương Nhã tiễn bác sĩ Trần đi rồi quay về biệt thự, Tô Hiên Minh đã đi từ trên tầng xuống.

“Sao anh không nằm trên giường thêm một lát nữa?”

Tô Hiên Minh không trả lời Lạc Phương Nhã, chỉ nói: “Anh đi đây.”

“Dạ?” Lúc này Lạc Phương Nhã mới chú ý thấy Tô Hiên Minh đã thay quần áo.

Tô Hiên Minh trả lời: “Ra ngoài.”

“Ra ngoài à? Không được.” Lạc Phương Nhã không cần suy nghĩ đã lắc đầu.

Tô Hiên Minh nhíu mày nói: “Anh ra ngoài có việc.”

“Nhưng… anh…” Lạc Phương Nhã còn muốn thêm gì đó.

Tô Hiên Minh đã cầm chìa khóa trên bàn trà lên, đi thẳng ra ngoài.

“Chờ đã.” Lạc Phương Nhã vội vàng đi qua ngăn cản anh.

Tô Hiên Minh không nói gì, chỉ nhìn cô với vẻ dò hỏi.

“Gáy anh không thoải mái, lúc ra ngoài phải thay chiếc áo cao cổ, nó sẽ bảo vệ cổ anh tốt hơn.” Lạc Phương Nhã nói xong liền kéo tay Tô Hiên Minh lại đi lên trên tầng.

Sau khi đi tới phòng của Tô Hiên Minh, Lạc Phương Nhã vừa mở tủ của Tô Hiên Minh ra, vừa hỏi: “Anh có cái áo lông cao cổ nào không?”

“Có áo len.” Tô Hiên Minh trả lời.

Lạc Phương Nhã nhìn lướt qua quần áo treo trong tủ nói: “Áo len cũng được, anh để ở đâu?”

Tô Hiên Minh không trả lời mà giơ tay qua vai của Lạc Phương Nhã, lấy từ trong ngăn kéo ra một chiếc áo len màu trắng.

Lạc Phương Nhã liếc nhìn áo len cao cổ nói: “Anh nhanh thay đi.”

Tô Hiên Minh khẽ “Ừ” một tiếng, lại nhìn Lạc Phương Nhã không hề động đậy.

Lạc Phương Nhã hơi sửng sốt, sau đó mới nhớ ra Tô Hiên Minh phải thay quần áo, cô vội vàng nói: “Em… em ra ngoài chờ anh.”

Lạc Phương Nhã nói xong câu đó thì không chờ Tô Hiên Minh trả lời, chạy ra khỏi phòng của Tô Hiên Minh mà không hề quay đầu lại.

Trong đôi mắt đen như mực in bóng người phụ nữ chạy trối chết giống như một con thú nhỏ, khóe miệng Tô Hiên Minh lại hơi cong lên.

Tô Hiên Minh thay quần áo xong, lúc từ trong nhà đi ra đã thấy Lạc Phương Nhã đang chờ anh ở ngoài cổng.

Lạc Phương Nhã thấy anh đi ra thì lập tức đi về phía anh: “Anh đưa chìa khoá cho em, em sẽ lái xe chở anh đi.”

Tô Hiên Minh lặng lẽ liếc nhìn cô, cuối cùng vẫn đưa chìa khóa cho cô.

Sau khi lái xe ra khỏi khu chung cư, Lạc Phương Nhã mới hỏi: “Anh muốn đi đâu?”

Tô Hiên Minh nghiêng đầu liếc nhìn cô, trả lời: “Khu Tây Lãng.”

Khu Tây Lãng à? Đó là từ thay thế cho nơi sang trọng và thời trang nhất ở thành phố Z sao? Anh muốn đi qua bên đó làm gì? Lạc Phương Nhã chớp chớp mắt nhưng không hỏi ra miệng, chỉ đánh vô lăng lái xe về phía khu Tây Lãng.

Nửa giờ sau, bọn họ đến khu Tây Lãng.

Sau khi dừng xe ở một bãi đỗ xe của khu Tây Lãng, Tô Hiên Minh lại dẫn theo Lạc Phương Nhã đi tới tòa nhà với phong cách Châu Âu chỉ có ở khu Tây Lãng thành phố Z này.

Lạc Phương Nhã không biết Tô Hiên Minh muốn làm gì, chỉ ngoan ngoãn đi theo phía sau, cách anh không xa.

Cuối cùng Tô Hiên Minh dừng lại ở trước một cửa hàng thời trang có thương hiệu nổi tiếng: “Em vào trong đi.”

“Dạ?” Lạc Phương Nhã từ phía sau đi qua với vẻ mặt khó hiểu.

Tô Hiên Minh thản nhiên nói: “Chọn bộ quần áo trang trọng một chút, đợi lát nữa có một bữa tiệc, em đi theo anh.”

Quần áo trang trọng à? Lạc Phương Nhã cúi đầu nhìn mình, trên người cô mặc một chiếc áo lông, phía dưới là quần jean. Ờ… Nếu tham dự bữa tiệc thì quả thật không được trang trọng thật.

Nhưng… Lạc Phương Nhã liếc nhìn cửa hàng vô cùng đắt đỏ bên cạnh, lại liếc nhìn Tô Hiên Minh, cuối cùng miễn cưỡng bước vào trong.