Định Mệnh Anh Yêu Em

Chương 48




Định Mệnh Anh Yêu Em

CHƯƠNG 48: PHÁT HIỆN RA MỤC ĐÍCH CỦA LẠC THƯƠNG VY

Thật ra Lạc Phương Nhã không biết là Tô Hiên Minh thật sự đã cười.

Ngay cả anh cũng không biết vì sao sau khi nghe Lạc Phương Nhã đánh giá về mình, anh lại cảm thấy hơi buồn cười. Chỉ có điều từ trước đến nay anh đều lạnh lùng, cho nên cũng chỉ thoáng cười trong chớp mắt ngắn ngủi như vậy.

Tô Hiên Minh giấu đi cảm xúc của mình, trong tay cầm quả táo đã gọt xong đưa cho Lạc Phương Nhã.

Lạc Phương Nhã cong môi nhận lấy. Chờ sau khi cô cầm qua mới nhớ ra vừa rồi mình vốn định gọt táo cho Tô Hiên Minh ăn, cô vội vàng đưa trả lại cho Tô Hiên Minh: “Cái này là để cho anh ăn.”

“Em ăn đi.” Tô Hiên Minh lại giơ tay lấy thêm một quả táo từ trong túi ra.

Lạc Phương Nhã gật đầu và cắn một miếng.

Quả táo thật ngọt, cô cong môi cười và cầm quả táo ăn vô cùng vui vẻ.

Tô Hiên Minh liếc nhìn cô rồi cúi đầu gọt quả táo trên tay.

Quả táo còn chưa gọt xong thì điện thoại của anh lại đổ chuông.

Tô Hiên Minh để quả táo và con dao gọt hoa quả vào trong đ ĩa, rút khăn giấy từ trên bàn trà tới lau sạch tay, sau đó mới lấy cầm điện thoại ra khỏi túi.

Khi thấy dãy số hiện ra trên màn hình điện thoại, Tô Hiên Minh liếc mắt nhìn về phía Lạc Phương Nhã đang ăn táo.

Mặc dù chỉ mới thấy số này một lần, nhưng Tô Hiên Minh với trí nhớ tốt siêu cấp vừa nhìn đã biết là số Lạc Thương Vy đã gọi cho anh lần trước.

Nhớ tới những tời cô ta nói với anh trong cuộc điện thoại lần trước, mắt Tô Hiên Minh tối lại.

Lạc Phương Nhã ngẩng đầu, thấy Tô Hiên Minh cầm điện thoại vẫn đang đổ chuông không ngừng, lại nhìn cô chằm chằm mà chẳng biết tại sao.

Anh không nghe điện thoại còn nhìn cô chằm chằm làm gì?

“Anh không nghe điện thoại à?”

Cô bảo anh nhận điện thoại của chị cô sao? Ánh mắt Tô Hiên Minh lạnh dần…

Anh không rời tầm mắt, đôi môi mím thật chặt, sau đó ấn nút nghe máy.

Bên kia lập tức vọng đến giọng nói của Lạc Thương Vy: “Chà, ngài Tô, cuối cùng ngài cũng nghe máy rồi à?”

“Có việc gì?” Giọng nói của Tô Hiên Minh lạnh lùng không hề có chút cảm xúc nào.

Lạc Phương Nhã nghe được giọng nói lạnh như băng này của Tô Hiên Minh lại không nhịn được rùng mình một cái. Người trong điện thoại này là ai vậy? Chắc Tô Hiên Minh rất ghét, bằng không sẽ không đối xử lạnh lùng như vậy.

Tô Hiên Minh không biết suy nghĩ của Lạc Phương Nhã, mặt anh vô cảm, khi nghe Lạc Thương Vy nói lời tiếp theo, băng lạnh đều tan ra.

“Ngài Tô, ngài đừng nóng giận! Là Phương Nhã nhà chúng tôi bảo tôi gọi điện thoại hẹn ngài ra, muốn nói chuyện riêng với ngài.”

Nói chuyện riêng với anh à? Vậy người đang cầm táo gặm bên kia làm gì? Có lẽ chuyện cũng không phải như anh nghĩ. Ánh mắt Tô Hiên Minh nhìn tới trên người Lạc Phương Nhã, đôi mắt lạnh lùng dần trở nên ấm áp nhưng giọng điệu vẫn không thay đổi: “Thật sao?”

“Đương nhiên rồi. Hôm nay, Phương Nhã đi xem phim với người ta ở rạp chiếu phim Tân Thế Kỷ ở thành Tây.” Lạc Thương Vy nói xong còn cố ý nói thêm một câu: “Đối phương là nam đấy.”

Tô Hiên Minh đã hoàn toàn chắc chắn về mục đích của Lạc Thương Vy, chính là gây ra hiểu nhầm giữa anh và Lạc Phương Nhã.

Lại nghĩ tới lần trước khi anh gặp phải Lạc Thương Vy ở Ngự Phong Hoàng, anh đã đọc ra được ý muốn của cô ta qua ánh mắt. Đôi mắt Tô Hiên Minh thoáng lộ vẻ lạnh lùng.

Chỉ không biết cô ta làm thế nào mà lấy được số điện thoại của anh.

Tô Hiên Minh mím môi, sau đó cúp máy.

Lạc Phương Nhã vẫn luôn chú ý tới Tô Hiên Minh, thấy anh cúp máy, cô lập tức hỏi: “Người gọi điện thoại chọc cho anh mất hứng à?”

Tô Hiên Minh lặng lẽ liếc nhìn Lạc Phương Nhã, sau đó gật đầu “Ừ” một tiếng.

“Nếu anh mất hứng thì không cần nghe điện thoại của người đó làm gì.” Lạc Phương Nhã dừng một chút, sau đó lại nói: “Nếu không anh kéo người đó vào danh sách đen, để cho người đó không gọi vào được nữa…”

Tô Hiên Minh không mở miệng, chỉ nhìn chằm chằm vào Lạc Phương Nhã đang nói không ngừng.

“… Nếu thật không được, em nghe điện thoại, giúp anh mắng người đó một trận.” Lạc Phương Nhã phồng má, thở hổn hển nói.

“Ừ.” Tô Hiên Minh không để ý trả lời.

Về việc xử lý Lạc Thương Vy, anh cần phải lên kế hoạch cẩn thận mới được.

Dù sao Lạc Thương Vy có địa vị không tầm thường trong lòng Lạc Phương Nhã, nếu xử lý không thỏa đáng, thật sự sẽ làm Lạc Thương Vy được như ý mất.

Ánh mắt Tô Hiên Minh nghiêm lại, đứng dậy đi tới phòng bếp rót nước.

Vừa rồi Tô Hiên Minh vẫn ngồi dựa vào sô pha, cảm giác còn tốt, bây giờ vừa đứng dậy, cảm giác đau đớn ở cổ lại kéo tới.

Hôm nay anh bận rộn suốt một ngày, đáng lẽ nên đi nghỉ sớm. Tô Hiên Minh thầm thở dài, sau đó vừa xoa gáy vừa đi về phía phòng bếp.

Lạc Phương Nhã chú ý thấy động tác của anh, lập tức đứng dậy: “Gáy anh sao vậy?”

“Không sao cả.” Nghe được câu hỏi của Lạc Phương Nhã, Tô Hiên Minh lập tức rút tay đang đặt trên gáy về.

Lạc Phương Nhã biết, chỉ sợ là xương cổ của Tô Hiên Minh có chút không thoải mái rồi. Cô biết Tô Hiên Minh muốn gạt cô nên không tiện nói ra, chỉ nói: “Anh đã bận suốt một ngày rồi, gáy không thoải mái sao?”

Tô Hiên Minh tùy ý “Ừ” một tiếng.

“Anh nhanh về phòng nằm đi.” Lạc Phương Nhã nói xong, lại hỏi: “Anh vào bếp định lấy gì à?”

“Rót nước.” Tô Hiên Minh nói xong lại muốn đi về phía phòng bếp nhưng đã bị Lạc Phương Nhã cản lại.

“Để em rót nước cho anh, anh nhanh về phòng đi.” Trong đôi mắt đen láy lại trong veo của Lạc Phương Nhã có chút lo âu và quan tâm.

Trái tim của Tô Hiên Minh bỗng run lên, bất giác gật đầu: “Được.”

Lạc Phương Nhã dịu dàng cười với Tô Hiên Minh, sau đó xoay người đi vào trong bếp.

Tô Hiên Minh thu lại ánh mắt, bước chân đi về phía chỗ cầu thang.

Sau khi trở lại phòng, Tô Hiên Minh nằm xuống giường, cho dù gáy có thoải mái chút, nhưng thỉnh thoảng sau cổ vẫn thấy đau đớn.

Tô Hiên Minh nhíu mày và chậm rãi nhắm mắt lại.

Không bao lâu, bên ngoài vọng đến tiếng gõ cửa.

Anh mở mắt ra, còn chưa kịp mở miệng trả lời thì thấy cửa đã bị đẩy ra.

Lạc Phương Nhã cầm một cái cốc, đi tới.

“Anh đau lắm à?” Thấy lông mày của Tô Hiên Minh nhíu chặt, trong lòng Lạc Phương Nhã vô cùng đau đớn.

Tô Hiên Minh ngồi dậy, nhìn cô lắc đầu: “Không sao.”

Lạc Phương Nhã đưa cái cốc cho anh, sau đó đi tới bên giường, phía sau Tô Hiên Minh, giơ tay lên ấn lên gáy Tô Hiên Minh.

Trong nháy mắt khi lòng bàn tay mềm mại của cô chạm vào da anh, toàn thân Tô Hiên Minh liền cứng đờ, suýt nữa thì làm đổ cốc nước ra ngoài.

“Anh đau ở đâu? Ở đây à?” Hơi thở ấm áp như hoa lan thổi vào bên tai, từ bên tai Tô Hiên Minh lan tràn ra một loại cảm giác tê dại xa lạ.

“Ừ.” Tô Hiên Minh đáp một tiếng và cúi đầu uống nước để che giấu sự khác thường của mình.

“Anh nằm xuống, em xoa bóp cho anh một chút, có lẽ sẽ tốt hơn.” Giọng nói của Lạc Phương Nhã lại truyền đến.

Tô Hiên Minh không hề suy nghĩ đã từ chối: “Không cần, không cần làm lớn chuyện đâu.”

Lạc Phương Nhã lại không nghe lọt tai lời anh nói, cô giơ tay đón lấy cái cốc tên tay anh và đặt trên tủ đầu giường. Sau đó không nói tiếng nào đẩy lưng của Tô Hiên Minh, để anh nghiêng người nằm xong.

Tô Hiên Minh không nỡ nói lời từ chối cô đành phải ngoan ngoãn nằm xuống giường theo yêu cầu Lạc Phương Nhã.