Định Mệnh Anh Yêu Em
CHƯƠNG 45: KIỂU VỢ CHỒNG
Tô Hiên Minh ở đầu dây bên kia nghe được câu nói “Tô Hiên Minh, chúc ngủ ngon” của Lạc Phương Nhã thì đáy lòng tựa như muốn tan chảy, sự thoải mái dâng tràn không thể nào giải thích được.
Trả lời chúc ngủ ngon, kết thúc cuộc gọi sao? Tô Hiên Minh mím khóe miệng, sau đó nói: “Em xem phim chưa?”
Lạc Phương Nhã sững sờ trong vài giây vì sự thay đổi chủ đề đột ngột của Tô Hiên Minh thì mới trả lời lại anh: “Chưa!”
Tô Hiên Minh “Ừ” một tiếng, sau đó mở máy tính bàn lên, nhấp chuột gõ vài chữ, tìm kiếm thời gian phát sóng bộ phim “Zero” ở các rạp phim lớn của thành phố Z, anh quét mắt một lượt rồi nói: “Buổi chiều ngày mai lúc 6h30 sẽ có một suất chiếu ở khu Tây rạp Tân Thế Kỉ… được chứ?”
Lạc phương Nhã suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Ừ, được.”
“Anh sẽ nói Chu Thạc…” Tô Hiên Minh vốn dĩ định nhờ Chu Thạc đi qua đưa vé cho Lạc Phương Nhã, thế nhưng anh chợt nhớ ra Chu Thạc đã thay anh đi công tác nên liền nói: “Buổi sáng em đến lấy vé đi.”
“Được.” Lạc Phương Nhã dừng lại một lát, sau đó lại nói thêm một câu: “Em sẽ đến trước 8 giờ.”
“Ừ, chúc ngủ ngon.” Tô Hiên Minh nói nhẹ nhàng.
“Ừ.” Lạc Phương Nhã vui vẻ cúp điện thoại.
Tô Hiên Minh tựa vào đầu giường, anh nhìn chằm chằm điện thoại một lát, sau đó gọi điện thoại cho Chu Thạc nhờ anh ấy buổi sáng đem một vài vé xem phim qua.
Tuy tối hôm qua ngủ rất muộn nhưng sáng hôm sau Lạc Phương Nhã lại thức dậy rất sớm.
7h10 phút, cô thu dọn đồ đạc rồi bước ra khỏi cửa.
Khi xếp hàng mua đồ ăn sáng ở một cửa hàng bán đồ ăn sáng, Lạc Phương Nhã đột nhiên nghĩ đến việc có cần đem bữa sáng tới cho Tô Hiên Minh hay không, nhưng nếu mua đồ ăn sáng cho anh ấy thì cô lại không biết anh ấy thích ăn gì.
Suy nghĩ một hồi, cuối cùng Lạc Phương Nhã lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Tô Hiên Minh.
“Anh ăn sáng chưa? Cần em mua đem đến cho anh không?”
Lúc Tô Hiên Minh nhận được tin nhắn của Lạc Phương Nhã cũng đúng lúc Chu Thạc đem đồ ăn sáng đi vào biệt thự.
“Tổng giám đốc Tô, bữa sáng hôm nay của ngài là cháo dinh dưỡng ba loại cao lương mỹ vị của Bích Hồ Trang.
Anh liếc mắt nhìn tin nhắn trên điện thoại rồi lại liếc nhìn cháo dinh dưỡng trên tay Chu Thạc, sau đó nói: “Vứt cháo vào thùng rác phía bên ngoài đi.”
Vứt vào thùng rác phía bên ngoài? Chu Thạc liếc mắt nhìn cháo trên tay mình, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Tô Hiên Minh đang nhìn điện thoại, anh có chút không thể hiểu thấu.
Hẳn là anh đã nghe lầm rồi? Tổng giám đốc Tô làm sao có thể muốn vứt món cháo yêu thích của chính anh ấy?
Tô Hiên Minh nhắn một từ “Được” trả lời Lạc Phương Nhã, khi ngẩng đầu lên thì nhận thấy Chu Thạc vốn không hề di chuyển.
Anh khẽ cau mày, sau đó lặp lại: “Đi vứt đi.”
“Vâng.” Chu Thạc cầm cháo bước nhanh ra khỏi biệt thự.
Điện thoại vang lên một tiếng “ding”, là Lạc Phương Nhã trả lời tin nhắn của Tô Hiên Minh.
“Muốn ăn gì? Cháo? Trứng? Sủi Cảo? Hay là món khác?”
Tô Hiên Minh trả lời: “Sủi cảo.”
Lạc Phương Nhã ở đó rất nhanh trả lời lại một câu: “Ừ, có sữa đậu nành mới nấu, anh có muốn uống không?”
Tô Hiên Minh khẽ dừng di chuyển đầu ngón tay một lát, sau đó trả lời cô một từ “Được.”
Chu Thạc trở lại biệt thự sau khi vứt bữa sáng, đầu tiên anh ấy lấy vé xem phim mà Tô Hiên Minh cần từ cặp công văn ra: “Tổng giám đốc Tô, đây là vé xem phim ngài cần.”
Tô Hiên Minh chỉ trả lời anh ấy bằng một tiếng “Ừ.”
Tiếp đó Chu Thạc lấy trong cặp công văn ra những tài liệu cần sự phê duyệt của Tô Hiên Minh, sau đó báo cáo tình hình công ty ngày hôm qua cho Tô Hiên Minh.
Sau khi báo cáo xong, Chu Thạc thu dọn cặp công văn rồi nói: “Tổng giám đốc Tô, tôi đi trước đây.”
Tô Hiên minh gọi anh ấy lại: “Đợi chút.”
Chu Thạc tưởng Tô Hiên Minh còn có chuyện muốn phân phó anh ấy nên gật đầu nói: “Vâng.”
Tuy nhiên Tô Hiên Minh lại không nhanh không chậm lật xem tài liệu, căn bản không mở miệng thêm lần nữa.
Không lâu sau, bên ngoài truyền đến tiếng chuông cửa, Chu Thạc nhìn thấy Tô Hiên Minh đang xem tài liệu nên quay người đi ra mở cửa.
Cổng vừa mở thì Lạc Phương Nhã đã đứng ngay phía bên ngoài cổng.
Chu Thạc sửng sờ một lát, sau đó liền nhanh chóng chào hỏi Lạc Phương Nhã: “Cô Lạc.”
“Anh Chu.” Lạc Phương Nhã khẽ gật đầu chào lại rồi hỏi: “Anh ấy đang ở đâu?”
“Tổng giám đốc Tô đang xem tài liệu.” Chu Thạc nói xong liền lùi lại hai bước để Lạc Phương Nhã đi vào biệt thự.
Lạc Phương Nhã “Ồ” lên một tiếng rồi đi vào biệt thự.
Khi cô bước vào thì quả nhiên nhìn thấy Tô Hiên Minh đang xem tài liệu.
Nhìn thấy cô đã đến, Tô Hiên Minh đặt tài liệu trên tay mình xuống: “Đến rồi?”
“Ừ, ăn sáng thôi.” Lạc Phương Nhã vừa nói vừa hướng phía phòng bếp đi vào.
“Ừ.” Tô Hiên Minh đứng dậy đi theo sau cô vào phòng bếp.
Nhìn thấy người trước người sau lần lượt đi vào phòng bếp, khóe miệng Chu Thạc khẽ giật giật kéo dài ra.
Hèn gì Tổng giám đốc Tô kêu anh vứt cháo của Bích Hồ Trang vào thùng rác, hóa ra là do cô Lạc đêm bữa sáng đến cho anh ấy.
Mới sáng sớm đã thể hiện tình cảm trước mặt người độc thân như anh, thật sự tốt sao?
Lạc Phương Nhã bưng bữa sáng đi ra từ phòng bếp, liếc nhìn Chu Thạc đang đứng ở phòng khách thì cô lập tức mời gọi: “anh Chu ăn sáng không? Có muốn ăn cùng chúng tôi không?”
Chu Thạc cười ngượng ngùng nói: “Tôi ăn rồi, cô Lạc với Tổng giám đốc Tô cứ ăn đi.”
Thật biết nói đùa, anh đến để làm bóng đèn sao?
Anh vẫn muốn sống thêm vài năm nữa!
Lạc Phương Nhã gật đầu rồi ngồi xuống trước bàn ăn với Tô Hiên Minh.
Sau đó cô vừa gắp sủi cảo cho Tô Hiên Minh vừa hỏi: “Anh muốn loại nước sốt nào? Em đã nhờ người bán hàng bỏ vào vài loại.”
“Không cay.” Tô Hiên Minh trả lời.
Lạc Phương Nhã gật đầu lấy nước sốt cho Tô Hiên Minh.
Hai người một qua một lại, thoạt nhìn rất ấm áp.
Chu Thạc nhìn Lạc Phương Nhã với Tô Hiên Minh trên bàn ăn, cảm giác khung cảnh này vô cùng hài hòa.
Thật giống như mọi thứ nên là như vậy, vốn dĩ là như vậy.
Cũng không chắc chắn, nếu như Tổng giám đốc Tô với cô Lạc không chạy trốn trước ngày cưới thì hiện tại bọn họ đã thành vợ chồng, vừa vặn cũng là kiểu vợ chồng thế này rồi.
Sau khi ăn xong bữa sáng, Tô Hiên Minh đưa vé xem phim cho Lạc Phương Nhã: “Vé.”
Lạc Phương Nhã nhìn tấm vé trong tay Tô Hiên Minh, cô ngẩn người hỏi: “Đến lúc đó đợi anh trước rạp chiếu phim sao?”
Tô Hiên Minh chưa kịp mở miệng thì Chu Thạc ở phía bên kia đã nhanh chóng lên tiếng: “cô Lạc, Tổng giám đốc Tô không thể đi, anh ấy..”
Lời nói của Chu Thạc vẫn chưa nói hết, Tô Hiên Minh đã ngắt lời anh ấy: “Anh câm miệng lại.”
Chu Thạc nhanh chóng ngậm miệng lại.
Tô Hiên Minh nhìn về phía Lạc Phương Nhã nói: “Anh có chút việc bận nên không thể đi.”
Lạc Phương nhã “ồ” một tiếng, sau đó nói lời cảm ơn: “Vậy cảm ơn anh.”
“không có gì.” Tô Tiên Minh nói.
Lạc Phương Nhã cất vé vào túi sau đó đứng dậy: “Vậy em đi làm trước đây.”
Tô Hiên Minh khẽ gật đầu: “Ừ, để Chu Thạc đưa em đi.”
Lạc Phương Nhã lắc đầu từ chối: “Không cần làm phiền anh ấy..”
Hóa ra Tổng giám đốc Tô gọi anh đợi một chút chỉ là muốn anh đưa cô Lạc đi.
Chu Thạc liếc nhìn Tô Hiên Minh rồi cười nói: “cô Lạc, tôi đúng lúc cũng tiện đường.”
“Vậy làm phiền anh.” Lạc Phương Nhã gật gật đầu, sau đó nhìn về phía Tô Hiên Minh nói: “Em đi trước đây.”
Tô Hiên Minh “ ừ” một tiếng, không nói thêm một lời nào nữa.
Chu Thạc đợi đến khi Lạc Phương Nhã đi ra khỏi cửa mới nói với Tô Hiên Minh: “Tổng giám đốc Tô, buổi trưa bác sĩ Trần sẽ đến.”
Tô Hiên Minh gật đầu, sau đó lên tiếng cảnh cáo: “ừ, đừng có nhiều lời.”
Chu Thạc đương nhiên biết rõ Tô Hiên Minh nói nhiều lời là vì lúc trước anh đã suýt chút nói lộ ra chuyện Tô Hiên Minh bị thương.
Anh ấy vội vàng gật đầu rồi nhanh chóng rời khỏi biệt thự.