Định Mệnh Anh Yêu Em
CHƯƠNG 41: LẠC THƯƠNG VY LY GIÁN LẠC PHƯƠNG NHÃ VÀ TÔ HIÊN MINH
Lạc Phương Nhã và Tô Hiên Minh đi dạo một vòng ở hồ U Minh, đang chuẩn bị đi về.
Lúc đi ngang qua quảng trường Vân Đan, trên màn hình đúng lúc phát ra một tin tức。
“Tác phẩm được đầu tư bởi Kỳ Hạ Hoàn Cầu tập đoàn Tô thị, bộ phim ‘Zero’ do đạo diễn Trường Mỗ Mỗ quay sẽ ra mắt lần đầu ở rạp chiếu phim của quảng trường Vân Đan vào lúc 8:50 tối mai…”
“« Zero » cuối cùng cũng công chiếu!” Lạc Phương Nhã nhỏ giọng kinh ngạc thốt lên.
Ánh mắt Tô Hiên Minh nhìn về phía Lạc Phương Nhã: “Em thích?”
“Ừm, thích xem phim của anh ta, mỗi bộ phim đều sẽ xem.” Lạc Phương Nhã nhẹ gật đầu.
Tô Hiên Minh im lặng mấy giây, sau đó nói: “Anh có vé!”
Nghe Tô Hiên Minh nói như vậy, đôi mắt Lạc Phương Nhã sáng rực lên: “Thật sao?”
“Ừm.” Tô Hiên Minh gật đầu, sau đó lại hỏi: “Muốn bao nhiêu?”
“Muốn hai vé, không, ba vé.” Lạc Phương Nhã lúc đầu đưa tay dựng số ‘hai’, sau đó nhớ ra Hứa Song Khanh cũng thích đạo diễn này, nên vội vàng đổi thành ‘ba’.
Nghe thấy Lạc Phương Nhã muốn ba tấm vé xem phim, Tô Hiên Minh ngơ ngác một chút, sau đó chuyển tầm mắt nói: “Ngày mai anh để Chu Thạc đưa vé đến cho em.”
Nghe Tô Hiên Minh nói để Chu Thạc lấy vé cho cô, Lạc Phương Nhã lập tức hỏi: “Anh không đi sao?”
Thân thể Tô Hiên Minh cứng một chút, cũng không trả lời.
Anh không đi, vậy cô còn đi thế nào? Cũng chỉ muốn một tấm vé cho Khanh Khanh là được rồi.
“Anh không đi, vậy chỉ cần một vé là được.” Lạc Phương Nhã trả lời không cần suy nghĩ.
Anh không đi, vậy chỉ cần một vé? Là ý mà anh hiểu kia sao? Tô Hiên Minh chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Lạc Phương Nhã.
Trên quảng trường ánh đèn neon nhiều màu sắc chiếu vào người Tô Hiên Minh khiến cho khuôn mặt xinh đẹp của anh tỏa ra ánh sáng mỹ lệ.
Nhịp tim Lạc Phương Nhã hụt một nhịp, nhanh chóng liếc mắt: “Cái đó… Đã muộn rồi, trở về đi.”
Tô Hiên Minh nói: “Anh đi.”
Lạc Phương Nhã nghe anh nói như vậy thì ngẩng đầu nhìn về phía anh: “Thật sao?”
“Ừm, tám giờ anh đến đón em.” Tô Hiên Minh gật đầu.
Lạc Phương Nhã mặt mày cong cong đáp ứng: “Được.”
Tô Hiên Minh khẽ gật đầu, không nói gì thêm.
Hai người sóng vai đi ra khỏi quảng trường Vân Đan, sau đó lên xe rời đi…
Năm giờ ba mươi chiều, Lạc Phương Nhã ra khỏi công ty.
Vừa chuẩn bị đến trạm tàu điện ngầm để đi tàu điện ngầm, đột nhiên một giọng nói từ phía sau vang lên: “Phương Nhã!”
Lạc Phương Nhã quay đầu, khi nhìn thấy Lạc Thương Vy, cô rất ngạc nhiên: “Chị, sao chị lại ở đây?”
Thật ra Lạc Thương Vy cũng không muốn tới gặp Lạc Phương Nhã, cô ta vốn là định trực tiếp đến tìm gặp Tô Hiên Minh, chỉ là không ngờ cô ta căn bản không tìm được Tô Hiên Minh, cô ta chỉ có thể ra tay từ phía Lạc Phương Nhã.
Lạc Thương Vy hướng về phía Lạc Phương Nhã dịu dàng cười một tiếng: “Chị tới thăm em một chút.”
Lạc Phương Nhã rất vui vẻ khi mối quan hệ với Lạc Thương Vy có thể dịu đi: “Cám ơn chị!”
Lạc Thương Vy chớp mắt khinh thường, vẻ mặt bên ngoài lại cười rất thân mật: “Cùng nhau ăn cơm đi.”
Lạc Phương Nhã chần chờ một chút, sau đó nói: “Được, nhưng tám giờ năm mươi em còn có việc.”
“Chuyện gì vậy?” Ánh mắt Lạc Thương Vy lóe lên, sau đó cười nói: “Ăn một bữa cơm không tốn bao nhiêu thời gian, sẽ không ảnh hưởng đến việc của em.”
Lạc Phương Nhã ‘Ừm’ một tiếng, sau đó hướng về phía Lạc Thương Vy nói: “Chị, em đi gọi điện thoại trước.”
“Được.” Lạc Thương Vy gật đầu.
Lạc Phương Nhã không suy nghĩ nhiều, cô lấy điện thoại di động từ trong túi ra, gọi điện thoại cho Tô Hiên Minh.
Tô Hiên Minh ở đầu dây bên kia giống như đang chờ điện thoại, rất nhanh liền nghe máy: “Ừm!”
Lạc Phương Nhã hướng về phía trong điện thoại nói: “Cái đó… Em nói với anh một chút, anh đừng đi đến khu Biển Hoa đón em, em cùng chị gái đi ăn tối, không trở về tiểu khu. Khi nào em ăn xong bữa tối sẽ đi thẳng đến quảng trường Vân Đan.”
Bên kia sau khi trầm mặc mấy giây, mới trở về chữ ‘OK’.
“Vậy đến lúc đó gặp.” Lạc Phương Nhã mang nụ cười nhẹ trên mặt…
Sau khi Lạc Phương Nhã kết thúc cuộc điện thoại với Tô Hiên Minh, lại gọi điện thoại cho Hứa Song Khanh.
Sau đó cô mới hướng về phía Lạc Thương Vy cười cười: “Chị, chúng ta đi thôi.”
Lạc Thương Vy ‘Ừm’ một tiếng, sau đó thân mật kéo Lạc Phương Nhã rời đi.
Bọn họ cùng đi đến một quán ăn cách Đế Quang không xa để dùng bữa tối.
Vừa ăn cơm, Lạc Thương Vy vừa cùng Lạc Phương Nhã nói chuyện phiếm, trò chuyện một chút cô ta đem chủ đề chuyển đến trên người Tô Hiên Minh.
“Phương Nhã, anh chàng đẹp trai hôm qua đi cùng em tên gì vậy?”
“Chị, chị hỏi anh ấy làm gì?” Lạc Phương Nhã nghi hoặc nhìn về phía Lạc Thương Vy.
“Không có gì, là tùy tiện hỏi một chút.” Lạc Thương Vy cười trả lời.
Lạc Phương Nhã thành thật trả lời: “Anh ấy họ Tô, em không biết tên của anh ta.”
“A, như vậy sao.” Nụ cười trên mặt Lạc Thương Vy càng sáng lạn hơn, cô ta cầm đũa gắp thức ăn cho Lạc Phương Nhã: “Phương Nhã, ăn nhiều một chút.”
“Cám ơn chị!” Lạc Phương Nhã gật đầu.
Khoảng mười phút sau, Lạc Thương Vy đột nhiên đứng dậy hướng về phía Lạc Phương Nhã nói: “Phương Nhã, điện thoại di động của chị hết pin, em cho chị mượn điện thoại đi.”
“Được.” Lạc Phương Nhã đương nhiên sẽ không từ chối yêu cầu của Lạc Thương Vy, cô lấy điện thoại di động từ trong túi ra đưa cho cô ta.
“Em ăn trước đi, chị nói chuyện điện thoại xong sẽ quay lại.” Lạc Thương Vy hướng về phía Lạc Phương Nhã mỉm cười, sau đó cầm điện thoại của Lạc Phương Nhã ra khỏi phòng.
Sau khi cửa phòng riêng đóng lại, nụ cười trên mặt LạcThương Vy trong nháy mắt liền biến mất.
Cô ta quay đầu nhìn về phía sau lưng một cái, sau đó đi sang đầu bên kia của hành lang bên cạnh và mở danh bạ điện thoại của Lạc Phương Nhã ra, tìm số điện thoại của người họ Tô, cuối cùng sau khi tìm thấy từ ‘Anh Tô’, cô ta dừng lại một chút, sau đó nhanh chóng đem số điện thoại đó lưu vào trong di động của mình.
Sau khi lưu xong số điện thoại, cô kiểm tra lại một lượt điện thoai di động của Lạc Phương Nhã, chỉ sau khi không tìm thấy số nào khác có họ Tô, cô ta mới thoát khỏi danh bạ điện thoại.
Cô ta quay đầu nhìn về phía cánh cửa đang đóng chặt ở trong phòng riêng, sau đó bấm một số điện thoại trên điện thoại của Lạc Phương Nhã.
Sau khi nói chuyện với đối phương vài phút, Lạc Thương Vy cúp điện thoại, hài lòng trở về phòng riêng.
Lạc Phương Nhã ngẩng đầu nói: “Chị, chị đã trở về.”
“Ừm.” Lạc Thương Vy gật đầu, đưa di động đưa cho Lạc Phương Nhã: “Đây, điện thoại di động của em.”
Lạc Phương Nhã nhận điện thoại, sau đó đứng lên nói: “Chị, đã không còn sớm, em phải đi.”
Lạc Thương Vy ‘Ừm’ một tiếng: “Được.”
Lạc Phương Nhã gật đầu, đứng dậy rời khỏi phòng riêng.
Sau khi Lạc Thương Vy nhìn Lạc Phương Nhã rời đi, cô ta lấy điện thoại di động của mình từ trong túi ra, gọi cho số điện thoại vừa rồi mới lưu.
Đầu dây bên kia phải mất một khoảng thời gian dài mới nghe máy.
“Alo.”
Nghe được giọng nói lạnh lùng quen kia, Lạc Thương Vy biết mình không lấy sai số điện thoại.
Một nụ cười gian xảo thoáng qua trên khuôn mặt cô ta, sau đó hướng về phía điện thoại bên kia nói: “Anh Tô, xin chào.”
Bên kia im lặng mấy giây, sau đó mới hỏi: “Lấy số điện thoại này ở đâu?”
“Phương Nhã cho tôi.” Lạc Thương Vy uốn lên khóe miệng nói: “Vừa rồi Phương Nhã cố ý cho tôi, nói muốn giới thiệu anh cho tôi…”
Lạc Thương Vy chưa nói xong, đầu dây bên kia đã trực tiếp cúp điện thoại.
Lạc Thương Vy cũng không tức giận, ngược lại còn bật cười.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô ta gọi điện thoại, chỉ là để tạo ra hiểu lầm giữa Lạc Phương Nhã và người đàn ông kia…