Quản gia bưng khay thức ăn lên, phá tan không khí dò xét của Hân Hân, ánh mắt Yên dời đi và dừng lại trên cái khay của quản gia, là một con cá nướng, rất to, rất thơm, lâu rồi không được ăn cái mùi vị của biển cả, nhớ … thật nhớ….
Phong mỉm cười hài lòng với con cá mà quản gia chuẩn bị, nhưng chân mày anh khẽ nhíu lại khi lại một lần nữa nhìn thấy ánh mắt ấy, ánh mắt lạnh băng, không một chút cảm xúc ấy, phải, rất lạnh.
Đến khi đồ ăn được bày biện đầy trên bàn, Yên vẫn chỉ nhìn duy nhất một món, đôi môi nhỏ bị hàm răng cắn chặt , sợ rằng nếu thêm ít giây nữa nó sẽ rỉ máu.
- Ăn đi Tiểu Yên, chẳng phải nhớ mùi của biển lắm sao? Phong sợ cô bé nhớ lại những chuyện ở biển cho dù anh không biết đó là chuyện gì, thật anh rất muốn chia sẻ nỗi buồn của cô nhóc này, nhìn ánh mắt ấy không khỏi khiến anh không thể không chú ý.
Nhắm mắt lại 1s, Yên bắt đầu cầm đũa, không quan tâm đến xung quanh, cũng chả quan tâm Phong có là chủ nhà hay Hân Hân đang ngồi đối diện hay không, Yên ăn một cách ngon lành.
Hân Hân cảm thấy khó chịu với cô bé đó, nhưng tại sao ánh mắt của Phong không giống như mọi ngày, tại sao không nổi cáu, ngay cả đến cô khi ăn cùng anh, cũng phải là anh ăn trước, nhưng cô bé này…. Sao vô lễ như thế.
Phong đang ăn cảm thấy bên phía Hân Hân không có động tĩnh gì, anh nhìn lên thì thấy Hân Hân đang chăm chú nhìn Yên ăn, Phong gõ nhẹ vào bàn gây sự chú ý của Hân Hân, Hân Hân giật mình nhìn qua anh,Phong ra hiệu cho Hân Hân tiếp tục bữa ăn đi, đừng chăm chú vào Tiểu Yên nữa.
Hân Hân đành gật gật đầu, tiếp tục ăn, cảm giác khó chịu ấy, thật khó chịu quá, trong lòng Hân Hân bắt đầu cảm thấy bất an, đúng rất bất an, Hân Hân sợ….
Ăn xong Yên theo Phong đi ra khỏi phòng bếp, Hân Hân thì quay trở về phòng, cô còn nhiệm vụ phải làm cho xong đêm nay, tìm ra kẻ nội gián, hơn nữa thiết bị bảo vệ lúc này gặp chút trục trặc có lẽ thức trọn đêm nay rồi.
Bữa đêm thật yên tĩnh, vì muốn Yên quen với mọi thứ xung quanh, Phong đã dắt cô bé ra vườn nơi có thật nhiều hoa, Phong nghĩ chắc có thể khiến cô bé đỡ hơn. Trung tâm khu vườn có một hồ nước, giáp vòng hồ là những hòn đá đủ màu sắc, hoa cũng được trồng xung quanh, ánh trăng chiếu rọi xuống mặt hồ, phảng phất ra những ánh sáng huyền ảo, một bức tranh thật đẹp trong đêm.
Yên bước đến gần hồ nhìn hình ảnh mình được phản chiếu trong hồ, Yên đã lột bỏ được hết bụi bẩn trên mặt và trên người, làn da trắng như tuyết, đôi môi đỏ mộng, đôi mắt to tròn, Yên lạ lẫm trước hình ảnh của mình.
Vì khi đem Yên về trên người Yên rất bẩn và dính toàn là máu, Phong đã cho bác sĩ tốt nhất chữa cho Yên, sau đó khi vết thương đã bắt đầu khôi phục,
Phong cho hầu gái tắm rửa thật sạch sẽ cho Yên ngay cả Phong cũng ngạc nhiên khi cô bé lột bỏ hết bụi cát, lại trở thành một mỹ nhân nhỏ, mặc dù không cần son phấn.
Lúc đầu khi gặp Yên, Phong biết cô bé có vẻ đẹp của một thiên thần nhưng khi nhìn thấy Yên ngũ trên giường một cách bình yên như thế, Phong chỉ muốn ngắm mãi thôi, mặc dù công việc bận như thế nào, Phong cũng dành chút thời gian để ghé qua phòng Yên xem tình hình cô bé như thế nào, và chuyện quan trọng hơn là được nhìn gương mặt ấy.
Yên nhắm mắt lại, nó ngửa cổ, rồi khẽ mở đôi mắt ra, ánh trăng rất đẹp, vẫn đẹp như lúc ở với Ngoại, cùng Ngoại nghe tiếng sóng biển, cùng ngoại ngắm trăng, thật bình yên.
Như đắm chìm trong suy nghĩ một hồi lâu, Phong lại nhìn Yên, Phong bước lên đứng ngang hàng với Yên, “ em … có thể kể ta nghe?”… Phong nói nhưng mắt nhìn thẳng.
Yên lại một lần nữa nhắm mắt, như muốn suy nghĩ chuyện gì đó, có thật người này đáng tin cậy hay không?, dù sao đó cũng là ân nhân của mình, nếu không có anh ấy, có lẽ bây giờ mình đã chết, không thể trả mối thù đó.
- Đã từng có một cuộc sống thật bình yên… bên Ngoại…trên ngôi nhà cạnh biển….từng ngày trôi qua rất hạnh phúc….rồi một ngày…khi đi học về….. Yên ngưng nói, nước mắt bắt đầu tuôn ra mỗi lúc một nhiều, Phong nhìn qua Yên, khẽ nhíu mày.
- Đã nhìn …. Thấy…. Người bà toàn máu, tất cả….tất cả… như sụp đổ….tất cả….tất cả….. cơ thể Yên yếu đuối như muốn ngã quỵ, Phong nhanh tay bắt lấy cơ thể bé nhỏ ấy, Yên vịnh vào cánh tay rắn chắc của Phong, như một chổ dựa. “ em không biết anh là ai? Không biết… anh như thế nào, nếu như có thể,…. Xin hãy giúp em, trả mối thù này, xin…anh….” Nước mắt tuôn ra một lần nữa làm ướt tay áo của Phong, anh choàng tay qua ôm thật chặt cơ thể bé nhỏ ấy, thì ra là vậy ánh mắt lạnh ấy, thì ra ngày trước là một ánh mắt biết cười, nhưng cô bé đã trải qua hoàn cảnh ấy, khó trách….
- Nếu em ở lại bên ta, ta hứa sẽ giúp em thực hiện những chuyện em muốn làm… Phong muốn bảo vệ cô bé này, mặc dù gặp chưa lâu, nhưng anh không quan tâm, chỉ cần có thể giúp được em, cho dù có như thế nào đi chăng nữa….
Yên ngồi trên chiếc xích đu, nó ngũ một giấc thật ngon sau một trận khóc đã đời, Phong ngồi bên cạnh để cô bé dựa trên vai của mình.
- Ta không biết em là ai, em mang một khuôn mặt thiên thần, nhưng trái tim em đã hóa đen vì hận thù.
Phong nhìn bầu trời đen đầy sao, nơi ấy trái tim anh đã thật sự lỗi một nhịp vì người con gái này.