Định Mệnh Anh Và Em

Chương 57




Cái giây phút Hải Minh xuất hiện khiến ai trong phòng cũng bất ngờ, ngay cả Yên, cô là người chăm sóc cho anh, nhưng thời gian này vì đến nhà Lãnh Phong nên cô không hề hay biết rằng anh đã tỉnh, Mạc Vũ cũng chưa hề nói cho cô biết, rốt cuộc tại sao lại giấu cô.

Hải Minh tỉnh dậy, cô rất vui nhưng giờ thì niềm vui dần như không đủ lấn át niềm hận thù đang sôi sục trong người cô, ngay giờ đây cô chỉ muốn chết, chôn vùi tất cả dưới nắm đất này, nhưng sự xuất hiện của Hải Minh khiến đồ điều khiển trên tay Yên suýt nữa rơi ra khỏi bàn tay cô.

Bàn chân lảo đảo vài bước, Yên lùi thêm về phía sau, Hải Minh từ khi vào chỉ chú ý đến Yên không hề quan tâm đến sự có mặt của ba người kia.

Anh bước lên tiến về phía Yên, bàn tay anh đưa ra hướng về cô.

-Yên, buông tay đi, cùng anh rời khỏi nơi này, ở đây không thể ở lâu, anh hiểu em phải cố gắng chịu đựng như thế nào để có ngày hôm nay, nhưng như vậy không đáng đâu, em quên rằng vẫn còn Phong, người em yêu nhất hay sao?, không lẽ em đành bỏ mặc anh ta mà chết chung với những người mà em hận nhất.

-Hải…Minh. – giọng Yên lắp bắp, nhưng rất nhanh tinh thần lấy lại nhanh chóng, đúng chính vì muốn có được ngày hôm nay cô đã chịu khổ biết bao nhiêu năm qua, chính những người đó biến cô thành cô nhi, cũng chính họ cướp đi sinh mạng người bà tội nghiệp của cô, cô không thể buông xuôi từ bỏ tất cả vào lúc này, điều đó là không thể.

Tay Yên kiên định nắm chặt lấy đồ điều khiển, bàn tay run lên nhưng nó không hề muốn từ bỏ.

Hải Minh cảm thấy điều mình nói hoàn toàn là vô ích đối với Yên, anh thở dài, bắt đầu suy nghĩ làm sao để cướp cái đồ điều khiển ở tay Yên ra, như thế mới có thể rời khỏi đây được.

Minh Hà vô cùng sửng sốt trước sự xuất hiện của Hải Minh, nếu như Hải Minh còn sống và biết được rằng chính cô là người đã giở trò trên chiếc xe để anh chết thì anh rất có thể sẽ hợp tác với Yên tiêu diệt cô.

Minh Hà bước thật nhẹ ra phía sau lưng Hạo.

Hải Minh đương nhiên là cảm nhận được, anh quay ra phía sau, nhìn thẳng vào Minh Hà bằng cái nhìn lãnh đạm, lạnh đến thấu xương, anh đúng là rất hận người đàn bà này, cô ta không nể tình anh chính là người có tuổi thơ gắn liền với Trương gia, anh xem cô ta chẳng khác nào chị ruột của mình, nhưng cô ta vì muốn đạt được mục đích mà nhẫn tâm như thế với anh.

Hạo nhìn Hải Minh, một cái nhìn ngạc nhiên có, vui mừng có, lo sợ cũng có, người bạn anh vẫn còn sống đương nhiên anh rất mừng, nhưng nếu như cậu ấy biết được những điều mà chị anh làm với cậu ấy liệu cậu ấy có thể tha thứ cho chị?.

Và liệu cậu ấy có thể tha thứ cho những lời nói anh đã nói ra ngay sau những ngày tai nạn xe vừa xảy ra, đó là vu oan, là đổ tội trên một người hoàn toàn không có lỗi như Hải Minh.

-Cậu… - Hạo giọng run run khó khăn lắm mới cất ra thành tiếng.

Hải Minh chuyển ánh mắt mình qua người Hạo, người bạn thân anh đã từng sống chết có nhau, thân hơn tình thân anh em, anh đã bỏ qua tình cảm của bản thân để cậu ấy đến với Yên mà âm thầm che giấu tình cảm thật của mình để rồi anh nhận lại được gì ngoài những lời nói vu khống của cậu ấy dành cho anh.

Mặc dù anh hôn mê, nhưng anh vẫn có thể nghe Mạc Vũ và Yên nói gì, anh tin lời nói họ không hề có gian dối, vì phần trăm anh tỉnh lại bản thân họ cũng biết đó là điều vô cùng khó khăn, họ có ngu ngốc không khi lại đi nói những lời dối trá trên một cái xác.

Hơn nữa chính hơn một tháng qua khi anh tỉnh dậy anh cũng đã đích thân đi tìm sự thật, và nó làm anh thật sự không dám tin, sự thật…quá đau lòng.

-Tớ đã từng tin cậu có thể đem đến hạnh phúc cho cô ấy, tớ đã từng tin cậu là người thân duy nhất cuối cùng còn sót lại trên cõi đời này của tớ, tớ đã từng tin những gì cậu làm luôn luôn là thật vì từ nhỏ mình đã lớn lên cùng nhau, tớ đã từng tin cậu không giống với chị cậu….. là một người độc ác.

Nói đến đây nghe thấy hai từ “độc ác” xuất phát từ miệng Hải Minh khiến Minh Hà cảm thấy chột dạ, cô càng cố gắng khép người vào sau lưng Hạo hơn, cô cố gắng không muốn đối diện trực tiếp với cái ánh mắt ấy của Hải Minh.

-Tớ đã buông tay hạnh phúc của tớ chỉ vì mong cậu có thể hạnh phúc, nhưng….nhìn xem cậu đang làm gì, tớ là gì? Yên là gì? Tại sao cậu lại có thể nói những lời ấy với Phong?...- Hải Minh bắt đầu tức giận khi nghĩ lại chính những lời nói ấy đã xuất phát từ chính miệng người bạn, người anh em này của mình.

-Cậu biết…tại sao cậu lại biết?...- Hạo hơi bối rối trước những lời nói của Hải Minh.

-Cậu không cần biết, duy bây giờ…tớ chỉ biết..người đang đứng trước mắt tớ đây, tớ…sẽ không bao giờ xem cậu như là người anh em nữa.

Lời nói như hàng ngàn muỗi kim đâm vào tim Hạo đau nhói, từ nhỏ anh đã không có gì, gia đình tan vỡ, bàn bè cũng không, chị anh lại bắt anh phải đương đầu ra học tập để có thể quản lý thật tốt công ty, lúc đó anh gần như suy sụp trong đầu chỉ nghĩ đến cái chết còn hơn là sống trong cái cuộc đời nghiệt ngã này.

Lúc anh tuyệt vọng nhất, Hải Minh đã luôn luôn bên cạnh anh, động viên anh, ủng hộ anh, giúp đỡ anh, không màn cực khổ cùng anh gánh vác công ty đến ngày hôm nay.

-Cậu vẫn còn có tớ, yên tâm đi tớ không để cậu lại một mình đâu…..

Lời nói ngày nào như vẫn còn in thật sâu trong tâm trí Hạo, anh vẫn nhớ lời hứa ấy, anh vẫn nhớ từng ngày tháng cực nhọc đã cùng Hải Minh vượt qua như thế nào.

Chân anh dường như giờ đây không còn đủ sức lực để đứng, anh khụy xuống, mắt hướng xuống đất, không nói thêm lời nào, bởi vì lời nói của anh bây giờ vốn không còn giá trị với ai nữa, Yên và Hải Minh.

Bóng dáng Hạo buông lơi xuống sàn, Minh Hà không còn chổ để núp bây giờ buộc lòng cô phải mặt đối mặt với

Hải Minh, cô là người tàn nhẫn nhưng sao lúc này đây trong lòng cô chỉ toàn là sợ hãi, cô sợ chết ư?, đúng là cô sợ chết. Cô sợ bị nhìn thấy ánh mắt Hải Minh ư?, đúng cô rất sợ, vì chính khi xưa Hải Minh đã xem cô như là người thân và chính tay cô đã hại Hải Minh.

Hải Minh chỉ liếc nhìn về bọn họ một lần cuối rồi xoay lại nhìn Yên, người con gái nhỏ bé, trong thời gian anh bất tỉnh anh cũng biết cô đã gánh chịu đau khổ như thế nào cả tinh thần lẫn thể xác, lúc cô bị trúng đạn anh cũng biết thông qua lời nói của Mạc Vũ, anh biết chắc vết thương đó rất đau, mà một mình Yên phải chịu đựng, nghĩ đến đâu anh lại thêm căm phẫn với Minh Hà đến đó, tất cả nỗi hận thù trong lòng Yên đều xuất phát từ cô ta.

-Nghe anh, chúng ta cùng nhau đi, rời khỏi đây…Tiểu Yên. – bàn tay Hải Minh một lần nữa đưa ra.

Yên nhìn thấy bàn tay của anh, cô rất muốn buông, nhưng điều đó là không thể.

-Em là ai?

Lời nói Hạo cất lên khiến cho tầm mắt Yên dời khỏi người Hải Minh mà liếc sang nhìn Hạo.

-Em là ai? Là thiên thần hay ác quỷ, em đến bên tôi mang đến cho tôi ấm áp hay đến để cướp đi sinh mạng này?, nếu như là tử thần tôi sẽ không chấp nhận, nhưng…nếu đó là em, cầm khẩu súng lên và nhắm cho thật kỹ, tôi sẽ không hề oán trách em, vì em chính là người tôi yêu và cũng là người làm tôi đau khổ nhất….

Hạo cũng không hiểu rõ chính bản thân lại đang tự phát ra những câu nói này, anh giấu kín tình cảm trong đáy lòng từ khi anh biết Yên chính là em gái anh, nhưng tình cảm lại lấn át mất lí trí, anh hiểu rõ trong lòng anh không thể nào quên được cô.

-Câm miệng, một phát súng cho anh quá nhẹ nhàng, tôi muốn anh chết không toàn thây…- Yên hét lên, nói xong cô lấy cái mặt nạ đeo vào cầm hai quả bom trên tay ném thẳng về hướng trung tâm của căn nhà, một làn khói trắng bay lên, Hải Minh chưa kịp định thần thì đã hít phải rồi nhanh chóng tất cả mọi sự vật trước mắt đen đi, anh ngã xuống sàn, tiếp theo đó là ba tiếng gã liên tiếp nhau.

Yên bước đến bên Hải Minh cô cúi xuống nâng hẹ đầu anh lên.

-Điều đó em không thể.....- một giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt xanh xao của Yên.

……………….

Hân Hân quay về lại biệt thự, cô biết bây giờ chỉ có duy nhất Phong là có thể ngăn cản Yên.

Cô đi đến trước cửa phòng anh thì nhìn thấy Kai vẫn đứng đó trông chừng phòng anh như cô căn dặn.

Cô bước qua Kai đẩy cửa vào phòng, đi đến bên chiếc giường lớn, đúng như cô nghĩ Yên đã hạ thuốc ngủ cho Phong nên em ấy mới có thể dễ dàng rời đi như thế.

Cô cố gắng lay người Phong tỉnh dậy nhưng vô ích, bây giờ phải làm sao, cô nhất định phải tìm cách, nhất định phải có cách, cô nhìn xung quanh căn phòng, thấy có cốc nước lọc trên bàn, cô cầm lên rồi thẳng thừng hất vào mặt Phong.

Trong cơn ngủ say Phong thấy có làn nước lạnh đập thẳng vào mặt mình, thần kinh bắt đầu phản ứng lại, mi mắt hé ra.

……………………..

Trên con đường lớn không có bóng dáng chiếc xe nào, Yên đang lái một chiếc xe buýt chở thêm ba con người đang trong trạng thái hôn mê kia.

Hướng cô chạy là phía ngoại ô, lên trên đính núi, nếu như lúc nãy đã không thể nào thực hiện kế hoạch đó thì bây giờ…cô và bọn chúng sẽ cùng nhau đi bằng con đường khác………không ai được toàn thây.

Phía sau xe Yên đang chạy, có một chiếc xe mui trần màu đỏ như máu phóng thần tốc theo sau.

Nó vượt lên chạy ngang hàng với xe Yên, Hân Hân nhìn qua phía bên cạnh, đúng là Yên.

Hân Hân ra hiệu cho Phong nhìn theo ánh mắt của cô, Phong cũng nhìn thấy gương mặt Yên thấp thoáng sau chiếc mũ lưỡi trai đen, chính là cô ấy, còn phía sau…là Lạc Thiên Huy cùng chị em nhà họ Trương, mắt họ nhắm nghiền giống như đang hôn mê.

Yên cảm nhận được có ai theo mình, cô nhìn qua phía bên cạnh xe mình, mắt mở to kinh ngạc, tại sao Phong lại ở đây… lại còn có Hân Hân, cô không thể để họ đi theo nhất định phải cắt đuôi họ.

Chân Yên đạp ga chạy nhanh hơn nhưng vô ích xe Yên có chạy nhanh như thế nào thì nó cũng không thể chạy nhanh hơn xe của Phong vì bản thân xe Phong chính là xe đua lại là loại cao cấp nhất nên so về tốc độ những chiếc xe buýt bình thường thì có thế nào đi chăng nữa cũng chỉ là rùa bò nếu so với nó.

Phong đạp ga tiến thẳng về phía trước đầu xe Yên, chạy thêm một khoảng thật xa nữa, đây chính là đường một chiều không hề có lối để quay đầu xe, chiếc xe Yên đang chạy lại quá lớn và dài nên không thể có đường lui mà chỉ có thể chạy thẳng.

Phong dừng xe lại, anh bước xuống xe, để Hân Hân ngồi lại trong xe, anh vòng qua phía trước cản ngay trước chiếc xe, chiếc xe buýt vẫn đang lao tới, vận tốc không hề có dấu hiệu ngưng lại.

Yên không tin là Phong không tránh, nhất định cô không buông ga, xe vẫn lao đi với tốc độ khá cao, cự li giữa

Phong và chiếc xe buýt ngày càng rút ngắn thêm lại.

Trên xe Lạc Thiên Huy dần dần hồi tỉnh lại, ông mơ màng nhìn thấy xung quanh mình hình như là một chiếc xe buýt nó đang lao đi rất nhanh.

Đến khá gần rồi chỉ còn 100m nữa thôi Yên sẽ đụng thẳng vào Phong, đó có phải điều cô muốn?, Phong chính là người cô yêu, cô chưa từng hề muốn làm tổn thương anh. 50m……

-Két………….- tiếng bánh xe thắng gấp kéo dài trên mặt đường tạo thành một đường rất dài màu đen vì bánh xe cọ sát vào.

Yên hơi bật về phía trước vì cú thắng gấp này làm cho khẩu súng trong người cô rơi ra.

Phía sau Lạc Thiên Huy cũng bị hất văng ra khỏi ghế ngồi, ông nằm dài trên mặt sàn của chiếc xe, ông nhìn thấy có một khẩu súng rơi ra khỏi người Yên khuất mình vào trong kẹt tối mà dường như Yên vẫn chưa hay biết.

Ông nhìn về phía sau mình, thấy Minh Hà đã tỉnh, còn Hạo thì chưa, ông ra hiệu cho Minh Hà, kêu cô ta hãy cỏi trói cho ông trước.

Minh Hà lập tức hiểu ý, liền nhanh chóng hành động, lúc nãy khi Yên đứng gần cô, cô đã nhân lúc Yên đang cầm khẩu súng đưa qua Hạo, nhìn thấy chìa khóa được móc nơi túi áo khoác của Yên cô đã giả vờ va vào người Yên để chìa khóa rớt ra khỏi túi rồi âm thầm cúi nhặt lấy giấu vào cánh tay áo.

Bây giờ chính là lúc tự giải thoát nếu như còn muốn bảo toàn tính mạng.

Yên thật sự không thể tin, đã đến như thế mà anh ấy vẫn không chịu lui ra khỏi, như vậy phải làm sao bây giờ?.

Yên đứng dậy, bước xuống khỏi chiếc xe, từng bước từng bước nặng nề bước đến trước mặt Phong.

-Chát…- cái tát tay vang lên, Yên không kịp né tránh nên hưởng trọn cái tát, nó khiến đầu cô hoa đi máu vương vãi nơi khóe miệng.

-Bản thân em đang làm gì?, tại sao lại phải như thế?, em còn có ta, ta không thể có đủ khả năng để em tin tưởng rằng ta có thể thay em xử lý bọn chúng hay sao, Tiểu Yên…- giọng Phong gầm lên, bây giờ lí trí anh đang rất tức giận, anh đã đánh chính người mà anh yêu nhất.

Một khẩu súng ngắn nhắm về phía Yên,

-Đoàng……………..

P/s : Vì bận việc nên không thể viết truyện thêm cái thời tiết lúc này thất thường, sức khỏe bị sa sút nên hay bị bệnh, up truyện chậm các bạn thông cảm nha, hjhj.