- Tổng Giám đốc Lãnh, anh hơi quá đáng rồi, buông tay ra khỏi em trai tôi ngay. – Minh Hà đứng phía sau hai người hét lên một cách tức giận
Cô rất khó chịu khi chỉ vì một đứa rẻ rách kia lại khiến hai người đàn ông hàng ngàn người ước mơ lại đi đấu đá lẫn nhau, thật không đâu vào đâu cả.
Phong nghiến răng, vốn dĩ bây giờ anh muốn đánh cho tên này một trận nhừ tử, khiến cho hắn biết cái cảnh chịu đau khổ như thế nào, lại đi xuất hiện một người chị bênh vực em của mình như thế.
Phong hất Hạo ra, cái hất của Phong khá mạnh, khiến Hạo hơi chao đảo về phía sau.
- Rút cuộc chuyện này như thế nào? – Phong quay sang Minh Hà hỏi, ánh mắt anh như muốn thiêu đốt tất cả mọi thứ xung quanh đây.
- Con bé đó…. Nó rời bỏ Trương gia cùng người khác bỏ trốn, không may trên đường đã gặp tai nạn… đó là do nó chuốt lấy. – Minh Hà nói giọng bình thường đến lạ.
Hạo không thể tin, người chị của anh lại có thể nói ra những lời như thế, nếu như bây giờ anh nói ra sự thật, chẳng phải chính tay anh hại chính người chị của mình hay sao, bàn tay nắm chặt lại, cơ thể Hạo run lên từng cơn.
Phong nhắm mắt lại, bàn chân anh đá mạnh xuống đất, làm sao có thể như thế, tính cách Yên anh không phải không biết làm sao có thể xảy ra chuyện như vậy.
- Nói láo, nói ta biết, rút cuộc chuyện gì xảy ra với Tiểu Yên? – Phong gầm từng chữ.
Minh Hà đưa ánh mắt lạnh nhìn về phía Hạo, trong đôi mắt cô hằn lên những kế hoạch, Hạo biết rõ nếu như bây giờ nói không phải, rất có thể Phong sẽ cho sang bằng tất cả, Hạo biết rất rõ thế lực của Phong mạnh như thế nào, đối đầu với anh ta không phải là người ngu ngốc hay sao.
Nhưng nếu nói giống như Minh Hà, chẳng khác nào anh đổ tội lên trên Yên, khiến Yên cho dù chết đi cũng không thể nhắm mắt hay sao?.
Bản thân anh là con trai duy nhất của Trương gia có thể đứng trơ ra nhìn Trương gia bị hủy hoại chỉ vì một đứa con gái hoang của ba hay sao?, điều đó hoàn toàn không thể nào xảy ra được, cho dù thế nào anh cũng phải bảo vệ Trương gia, cái mà anh đã cố gắng phấn đấu trong suốt mười mấy năm qua.
- Đúng… chị tôi nói đúng, chính là Yên đã bỏ trốn cùng Hải Minh… là người bạn thân nhất của tôi. – Hạo nói giọng trầm xuống có tỏ ra đó chính là những lời nói thật.
Minh Hà cười như không cười, đúng là thằng em trai này dần dần đi theo đường lối mà cô muốn rồi, một khi con bé đó không còn trái tim nó sẽ hoàn toàn đóng băng lại và nó sẽ không biết gì ngoài làm việc và chỉ có làm việc, con bé đó chính là nhược điểm của nó.
- Mày nói… cô ấy bỏ đi cùng người khác?... mày nói… cô ấy là đứa con gái không ra gì?... – Phong bước từng bước đến trước mặt Hạo, giọng nói mang âm vang của địa ngục.
- Đúng, không phải cô ấy cũng đã bỏ anh để đi theo tôi hay sao?, rồi tôi cũng như anh…. rất đau khổ…. – Hạo nắm chặt hai bàn tay lại cố trấn tĩnh bản thân mà nói ra những lời cay nghiệt đó.
- Bốp… - cú đấm Phong giáng xuống mặt Hạo khiến Hạo không có phòng bị mà bị đánh lăn nhào xuống đất.
- Lãnh Tổng, anh quá đáng như thế đủ rồi. – Minh Hà hét lên, cho dù thế nào đi nữa, Trương Thị không hề kén cạnh Lãnh Thị, Phong làm như thế đúng thật là không coi ai ra gì.
- Câm miệng. – Phong gầm lên, anh đang rất mất bình tĩnh, Yên chính là người anh yêu nhất, nay lại có người nói cô ấy là một đứa con gái lẳng lơ, dù đúng dù sai anh cũng phải đánh tên nói ra câu đó, đúng là đáng chết.
Trong phòng làm việc tối mật của Yên, tất cả lời nói mà Phong và Hạo nói Yên đều nghe thấy tất cả, đôi mắt Yên nhắm chặt lại, cố tập trung để nghe cho hết những gì mà Hạo nói thông qua sợi dây chuyền Hạo luôn luôn mang trên người.
Ngày đó Yên đã âm thầm chế tạo ra loại thiết bị nghe lén nhỏ nhất có thể gắn vào sợi dây chuyện mà không một ai có thể hay biết.
- Woa, sợi dây thật đẹp, cho em mượn nha, một đêm thôi, em muốn để nó lên đầu giường để ngũ, giống như có anh bên cạnh ru em ngũ vậy. – Yên tươi cười nhìn Hạo.
- Đây là vật rất quan trọng với anh, nếu như em muốn anh sẽ cho em mượn, nhưng nhớ… hãy giự thật cẩn thận. – Hạo tháo sợi dây ra đưa cho Yên.
- Uhm, mai em sẽ trả lại một cách toàn vẹn như ban đầu cho anh, yên tâm đi… - Yên vui mừng chạy ra khỏi phòng Hạo, để lại nụ cười đầy mưu mô khi vừa ra khỏi phòng.
Một sợi dây khác y hệt như vậy cũng được Yên đeo hằng ngày trên cổ nhưng khác với sợi dây đẹp không tỳ vết kia, sợi dây trên cổ Yên loang lổ những vết máu năm nào.
- Trương Minh Hạo…. đồ khốn anh lại buông ra những lời nói đó…. Cứ đợi xem…. – Yên mở mắt ra, những lời nói của Hạo, Yên không hề quan tâm, điều Yên đang lo chính là Phong, khi nghe những lời này anh ấy nhất định sẽ rất kích động.
Phong đứng phía trên nhìn Hạo bằng ánh mắt của tử thần, nếu có thể bây giờ Phong rất muốn chính một tay mình giết chết kẻ khốn trước mắt, hắn ta làm anh rất ngứa mắt, thật sự rất ngứa mắt.
Hạo lồm cồm chống tay đứng dậy, lau nhẹ vết máu trên khóe môi.
- Thật nực cươi. – Hạo khẽ cười khinh bỉ.
- Mày còn dám cười. – Phong giơ tay định đấm cho Hạo thêm một phát nữa.
Hạo không hề phản kháng lại, mà còn dửng dưng như đang chờ đón những cú đấm từ Phong, anh rất hận bản thân mình lại buông ra những lời nói đó đối với người con gái anh đã từng yêu rất nhiều, những cú đấm này có đáng là gì kia chứ.
- Anh … dừng lại đi, hôm nay là ngày vui, anh đừng như thế. – Hân Hân ôm chầm lấy Phong từ phía sau, khiến cho Phong bất giác ngưng hành động của mình.
- Buông ta ra… - Phong vẫn không buông nắm đấm xuống.
- Anh, nghe em, bình tĩnh lại đi anh. – Hân Hân càng ghì chặt Phong hơn.
Phong bây giờ lòng như tơ rối, anh phải làm như thế nào bây giờ, bàn tay hất cổ áo Hạo ra, anh tháo vòng tay Hân Hân xuống mà bước đi vào trong biệt thự.
- Anh ấy đã mất bình tĩnh, tôi thay mặt anh ấy xin lỗi anh. – Hân Hân cúi nhẹ đầu thay cho lời xin lỗi.
Khi Hân Hân định rời đi.
- Tôi mới là người có lỗi. – Hạo thở dài.
Hân Hân không nói gì thêm, bước chân cô đi như chạy theo hướng của Phong lúc nãy.
Phong hung hăng đi qua bữa tiệc, bước chân anh không ai dám ngán đường, khí chất phát ra làm cho người khác bất giác run sợ mà tránh khỏi đường đi của anh.
Phong đi về hướng căn phòng của mình, trên đường đi anh vô tình đi ngang căn phòng của Yên, cánh cửa ấy vẫn khép chặt kể từ ngày Yên rời đi.
Ngày trước anh cũng từng nghe tin Yên đã chết, ngày đó anh đã không tin, tâm trí anh hỗn loạn, vô tâm với tất cả mọi thứ, bước chân nặng nề, hơi thở có phần nhanh hơn, Phong từ từ mở cánh cửa lớn ấy ra.
Cánh cửa mở ra, mùi hương của Yên phảng phất xung quanh đây, đập vào tâm trí anh là hình ảnh ngày trước của Yên.
Hình ảnh cô nằm ngũ dưới ánh trăng, yên bình biết bao nhiêu, anh tự trách bản thân mình tại sao lại không thể nào bảo vệ người con gái nhỏ bé ấy, sao anh cứ để cô ấy vụt mất khỏi tầm mắt mình để rồi cô ấy phải chịu đau khổ như vậy.
Từng bước, từng bước Phong bước đến gần chiếc giường mà người con gái ấy từng nằm.
Anh ngồi nhẹ xuống, bàn tay lướt trên mặt giường đã lạnh băng đi vì đã lâu lắm rồi chủ nhân của nó chưa từng nằm vào đây.
Phong cúi người nằm xuống, anh ôm lấy chiếc gối, nó còn in đậm mùi thơm của cô ấy, một giọt nước mắt rơi xuống rồi thấm nhanh vào chiếc gối.
Lại một lần nữa anh để mất cô, lại một lần nữa anh khóc vì cô, khóc vì sự bất lực cho dù anh cố gắng như thế nào cũng không thể giữ cô ấy bên cạnh, khóc vì số phận cứ trớ trêu, nghịch đùa trên tình cảm của anh, nghịch đùa trên cuộc đời luôn luôn gặp đau khổ của Yên.
- Nếu như người em yêu là ta… ta sẽ là người hạnh phúc nhất trên đời này… Tiểu Yên… cho dù yêu ta cũng được không yêu cũng không sao… ta chỉ cần em còn sống mà thôi… Tiểu Yên… - tiếng Phong nghẹn lại.
Bên ngoài cánh cửa Hân Hân nhìn thấy Phong như thế, hình ảnh làm dập tắt tất cả hy vọng trong cô, cô đã từng nuôi rất nhiều hy vọng khi anh trở về anh sẽ hoàn toàn lãng quên đi tất cả những gì về Yên.
Nhưng cô đã lầm. Hân Hân rời đi, nước mắt rơi tràn khóe mi, cô cố gắng chạy đi thật nhanh, càng nhanh càng tốt, cô không muốn thấy anh ấy như thế, trái tim cô như sắp nổ tung ra.
Tiểu Bạch ủi ủi chiếc mũi nhỏ của mình vào cánh cửa, nó mở ra, Tiểu Bạch chạy đến chiếc giường nơi Phong đang nằm, nó cố gắng tìm cách nhảy lên trên.
Nó sủa những tiếng nhỏ, mong có thể làm Phong để ý, nhưng Phong vẫn nằm bất động trên đó, nó nhìn xung quanh, rồi thấy chiếc ghế nhỏ kế bên có thể giúp nó leo lên, thân hình nhỏ xinh leo lên chiếc ghế rồi phóng qua chiếc giường rộng.
Tiểu Bạch đi đến gần Phong, nó nằm xuống lách chiếc đầu nhỏ vào ngực Phong tìm hơi ấm.
Bây giờ thì Phong mới để ý đến Tiểu Bạch, nó đang nằm gọn trong lòng anh.
Phong khẽ cười khổ, vuốt bộ lông mềm mại của nó, Tiểu Bạch khiến anh càng nhớ Yên thêm rất nhiều.
- Ta đã cố gắng đánh tan đi nỗi nhớ về cô ấy… nhưng bất lực… ta hiểu, cho dù ta bỏ bê tất cả, bỏ bê bản thân ta, cô ấy cũng chưa bao giờ nhìn về phía cùng với ta…. Nếu có kiếp sau… ta nhất định không buông tay cô ấy thêm một lần nào nữa. – Phong rất mệt mõi, từng lời nói phát ra nó khiến trái tim anh tan nát, lời nói sâu tận đáy lòng này anh chỉ có thể nói cho một mình Tiểu Bạch nghe.
Mắt Phong nhắm lại, anh thiếp đi bên chiếc giường có mùi thơm của Yên, tay Phong ôm chặt Tiểu Bạch vào trong lòng tìm một chút hơi ấm nhỏ nhoi từ món quà cuối cùng anh tặng cô.