Định Mệnh Anh Và Em

Chương 20




Nơi xa kia trong một căn phòng lạnh lẽo tăm tối, có 4 người người đàn ông đang ngồi cùng nhau trên chiếc bàn tròn, xung quanh là những tên vệ sỹ ưu tú nhất.

Ánh đèn mập mờ đung đưa qua lại khiến không khí càng thêm khó thở.

- Như vậy con bé ấy vẫn còn sống và trở về bên Lãnh Phong? Giọng nói một người đàn ông vang lên, trên tay ông cầm điếu thuốc, hít vào rồi thở ra những làn khói trắng, khiến khuôn mặt vốn dĩ chỉ nhìn thấy phía dưới nay thì lúc thấy lúc không bởi làn khói trắng.

- Tôi không ngờ con bé ấy mạng lớn đến vậy, bị tai nạn nặng như thế vẫn có thể qua được, nhưng ngài yên tâm tôi có cách khác khiến nó biến mất khỏi thế gian này. Một giọng nói đầy nhẫn tâm khác nói vào.

Miệng người cầm điếu thuốc khẽ cười, đưa tay đặt lên bàn, những ngón tay gỏ cộc cộc vào nghe như tiếng ngựa phi trên bãi cỏ.

- Không nhất thiết, hình như con bé đó nó là điểm yếu của hai tên ấy, có thể lợi dụng được nó. Một mũi tên bắn hai trúng hai đích, khi thực hiện xong lúc đó xử nó cũng không muộn.

Những ánh mắt tán thưởng nhìn về phía ông gật đầu đồng ý.

- Vậy theo ý ngài.

**********************************************************

Yên cứ thế ngày qua ngày chỉ ở trong phòng, hay cùng lắm chỉ bước ra vườn đi dạo một chút rồi lại trở về phòng mình, cô không muốn đi nhiều, đi đến đâu cũng nhìn thấy ánh mắt khó chịu của những người làm việc dành cho cô.

Những ánh mắt này cô đã quá quen khi ở nhà của Hạo, dù ở bất kỳ nơi nào cô cũng không bao giờ được chào đón cả.

Yên lướt tay trên giá sách, những cuốn sách này dường như cô đã đọc qua hết, còn khẩu súng được đặt trên cao kia, nó thật đẹp.

Yên nhón chân cố gắng lấy nhưng không tới, phải tìm thứ gì đó để leo lên, đưa mắt đảo một vòng thì bắt được chiếc ghế ngồi nơi chiếc bàn, phải cố gắng lắm Yên mới khiêng được chiếc ghế lại.

Cô bước lên chiếc ghế lấy được khẩu súng một cách dễ dàng, bàn tay trắng lướt nhẹ nhàng trên khẩu súng màu bạc.

Ánh kim loại nó phả ra hình ảnh, đúng là rất đẹp. Cô cảm thấy dường như cô biết sử dụng nó.

Cầm khẩu súng đưa lên, Yên nheo một mắt lại, nhắm đúng vị trí cô muốn.

- Đoàng.

- Tiểu thư, có chuyện gì vậy? Kai đứng phía ngoài nghe thấy tiếng súng thì hốt hoảng mở cánh cửa ra.

Khi đó thì anh nhìn thấy Yên đang đứng trên ghế, đưa ánh mắt ngơ ngác nhìn anh.

- À không, tôi chỉ xem thứ này… có vui không. Yên giơ giơ khẩu súng trước mặt.

- Tiểu thư, đó không phải đồ chơi, nó rất nguy hiểm.

- Vậy sao? tôi không biết. Yên nhúng vai đặt khẩu súng lại chổ cũ rồi bước xuống khỏi chiếc ghế.

Kai nhanh chân chạy lại giúp Yên bước xuống, bàn tay Yên chạm vào cánh tay Kai, khiến anh có cảm giác thật lạ.

- Cám ơn anh, Yên nở nụ cười nhẹ với Kai.

- Vâng. Kai cúi đầu cung kính.

- Nơi này thật chán, tôi chả biết làm gì cả, hay anh đưa tôi ra ngoài chơi được không? Yên vừa đi vừa nói.

- Tiểu thư, nếu cô muốn đi ra ngoài cũng được, nhưng phải được sự đồng ý của Lãnh chủ. Kai đứng chấp hai bàn tay lại với nhau nói theo hướng của Yên đang đi.

- Mấy ngày nay anh ta không tìm tôi, nên tôi cũng không biết làm như thế nào để hỏi, thôi đành vậy, tiếp tục ở nhà thôi. Yên ngồi phịch xuống giường một cách chán nản.

Như thế cũng tốt anh ta cứ bận công việc không tìm cô, cảm giác sẽ dễ chịu hơn nhiều, nhưng thật sự cứ ở trong đây suốt chắc cô sẽ giống như lời Hải Minh nói “ đợi úng rồi đem mà vứt đi “.

Tự dưng nhớ đến lời Hải Minh, cô lại nhớ đến Hạo, nhớ đến những kỷ niệm của hai người, ánh mắt chợt mất đi sức sống, cô nhìn thẳng trên trần nhà, không biết giờ này anh đang làm gì, có ăn uống đầy đủ hay không? Có nhớ chăm sóc bản thân mình không? Hay chỉ là toàn lo cho công việc mà không thèm nghĩ đến bản thân mình.

Chợt như nhận ra mình đang nghĩ những điều vớ vẩn, Yên lắc đầu thật mạnh, những suy nghĩ khốn kiếp ấy cô không nên để trong đầu.

- Không nhớ, không nhớ. Yên lắc đầu ngày càng mạnh trước con mắt ngạc nhiên và khó hiểu của Kai nhìn cô.

- Thật chắc tôi điên mất, tôi không muốn ở trong này nữa. Yên bật dậy bước khỏi giường.

Bước chân giận dữ Yên bước đến căn phòng của Phong. Anh đang xem xét một số giấy tờ quan trọng thì cánh cửa bật tung ra ‘ rầm ‘ anh khó chịu là ai cả gan như thế lại dám xông thẳng vào phòng anh mà không hề gõ cửa.

Phong ngước đôi mắt tức giận lên định mắng cho kẻ không giữ phép tắc ấy một trận, nhưng ánh mắt tức giận chợt thu hồn lại khi anh nhìn thấy Yên đang dần dần tiến nhanh về phía mình.

Tay Yên chống mạnh lên bàn, mắt Yên nhìn chăm chăm vào Phong, khiến anh có cảm giác có gì đó không đúng, sao hôm nay lại đổi tính qua đây tìm anh, nhưng lại sao mang khí thế đó qua đây, anh có làm gì cho cô tức giận như thế sao?

Phong thở dài, rồi lại rời khỏi tầm mắt Yên mà tiếp tục dán mắt vào những giấy tờ khô khan kia.

Môi Yên khẽ chu lên tức giận, cớ gì mà anh ta làm lơ mình như thế chứ, thật tức mà. Bàn tay Yên mạnh bạo lấy những thứ giấy tờ giật mạnh ra khỏi tay Phong.

- Có chuyện gì sao? Phong hỏi.

- Tôi muốn đi ra ngoài, Lãnh tổng xin phép ngài. Yên kiên định. Thật sự cô chịu hết nổi rồi, cứ suốt ngày để cô trong nhà như thế này, cô chết mất.

Phong khẽ cười, từ khi Yên mất đi trí nhớ, Yên như biến thành con người khác, Yên thích đi chơi hơn, cười nhiều hơn chứ không phải là một Tiểu Yên khi xưa chỉ biết vùi đầu vào công việc, với ánh mắt lạnh lùng, suốt ngày chỉ nhốt mình vào căn phòng u tối kia.

Phong chống tay đứng dậy khỏi chiếc ghế, bước chân vòng sang đứng đối mặt với Yên, anh khôm lưng xuống gần sát mặt với Yên. Cô cảm thấy không an toàn nên lưng hơi ngửa về phía sau tránh gương mặt của Phong.

- Nếu em làm ta vui, ta sẽ suy nghĩ chính mình sẽ đưa em ra ngoài một chuyến. Bàn tay Phong đặt nhẹ trên má Yên, ánh mắt nhìn cô không rời.

- Tôi…. Không cần anh đưa tôi đi, anh ta đưa tôi đi được rồi.

Cánh tay Yên chỉ ra phía cửa, Phong nhìn theo hướng tay Yên chỉ , là Kai.

- Anh ta hôm nay được nghĩ phép. Phong buông ra một câu rồi gật đầu với Kai một cái, Kai hiểu ý mà cúi đầu chào rồi nhanh chóng rời đi.

- Thấy không? Nếu không muốn ta đưa đi, ta cũng không ép, tùy em. Phong nhúng vai xoay bước chân.

Yên sợ anh ta nói như thế, bàn tay nhỏ bé chợt vươn ra nắm lấy vạt áo sơ mi trắng của Phong.

- Đi… khi ra ngoài tôi sẽ tìm cách… để… anh vui… Yên cúi gằm mặt xuống nói giọng lí nhí.

Phong quay lưng lại với anh, nụ cười tươi hiện diện trên môi Phong, thật con mèo nhỏ này khi vâng lời thật đáng yêu mà, anh không muốn cười tươi như thế này trước mặt Yên, anh sợ sẽ mất đi hình tượng thường ngày.

Sau khi được sự đồng ý, Yên nhanh chóng chạy về phòng chuẩn bị, rồi phấn khởi chạy xuống phía dưới nhà.

Hôm nay đi chơi nên Phong mặc một chiếc áo thun đen cá tính cùng chiếc quần bò và đôi giầy cùng tông với áo, vứt bỏ đi hình ảnh cứng ngắt thường ngày, đứng cạnh chiếc xe thể thao, trông anh thật tươi tắn mà cũng không kém phần phong độ.

Thấy Yên chạy xuống, anh mở cửa phía kế bên tay lái cho Yên.

Yên hơi e dè không muốn bước vào.

- Tôi… ngồi phía sau… được không? Yên rụt người lại.

- Không, nếu không thích chúng ta sẽ trở vào. Phong vờ như đóng cửa xe lại.

- Không, không tôi thích. Yên nhanh chóng nhảy thọt vào bên trong xe ngồi ngay ngắn.

Phong như muốn bật cười trước sự trẻ con này, nhưng cũng phải cố gượng lại.

Anh vòng sang ngồi vào bên tay láy.

Chiếc xe thể thao mạnh mẽ rời khỏi căn biệt thự.

Trong xe chiếc xe cứ lăn bánh nhanh như thế, cả hai không ai nói với ai lời nào, Yên thì chống cằm lên tay nhìn ra phía cửa sổ, thế giới bên ngoài thật là vui.

Cô ước rằng mình có thể sống một cuộc sống bình thường như những người đó, họ tự do muốn làm gì tùy thích, không phải gượng ép mình phải sống theo khuôn phép mà người khác ép đặt cho mình.

Phong nhìn sang Yên, thì thấy ánh mắt cô nhìn những đứa trẻ đang nô đùa ngoài kia mà ánh mắt đượm buồn.

Anh thật sự không muốn nhìn cô như thế, nhưng từ khi mất đi trí nhớ, Yên bắt đầu sống thật với tính cách của mình hơn, không còn phải ép buộc mình làm những chuyện mà thù hận sai khiến.

Như chợt nhớ ra điều gì Yên quay lại nhìn vào bàn tay của Phong, bàn tay vẫn được bó băng trắng xóa.

- Tay anh… đã hết đau chưa? Yên nói, mắt nhìn xuống chân mình mà không dám nhìn qua Phong.

Phong nghe thấy thì liếc sơ bàn tay nơi đó vẫn còn đau nhưng chút vết thương nhỏ có là gì kia chứ.

- Ta không sao, em quan tâm ta hay sao? Ta rất vui khi nghe thấy như vậy.

- Chỉ là tôi tiện hỏi thăm thôi. Yên diện một lí do.

- Em muốn ta đưa em đi đâu, nhưng nói trước đi biển thì ta không thể đưa em đi đâu. Phong không muốn đưa Yên đến biển anh lo lắng, biển sẽ làm cô buồn và có thể nhắc cô nhớ về chuyện xưa.

- Không được? nhưng tôi rất thích biển… ngưng vài giây như chợt suy nghĩ gì đó thì Yên nhìn ra phía cửa xe, nơi đó rất đông người ra vào.

Cô nhìn lên cái bảng to tướng, là công viên giải trí tổng hợp. Bàn tay Yên khẽ vươn qua kéo áo Phong nhìn theo hướng của cô.

- Chúng ta vào đây đi, có vẻ rất vui. Yên cảm thấy hào hứng.

- Ta… không quen đến chổ này, Phong e ngại.

- Thì đã làm sao, chúng ta thử đi, có lẽ sẽ rất vui đấy. Yên đưa ánh mắt sáng ngời nhìn qua Phong.

Phong nhìn thấy ánh sáng trong mắt Yên thì động lòng, cũng nên chiều cô ấy một lần vậy, mặc dù anh không thích nơi này cho lắm, vì nó chỉ dành cho những đứa trẻ, nhưng khi nghe hai từ ‘ chúng ta ‘ từ miệng Yên lòng Phong bỗng cảm thấy ấm áp đến lạ thường.